allkook|bé con.

request siêu kewt của bạn gukkiee9799

//

gió thổi nhiều khi jungkook trèo lên sân thượng. cửa sổ hỏng bản lề kêu kèn kẹt và đập vào tường, hai cái bóng đèn bị hỏng đã lâu, một mảng tường vỡ, mấy quyển sách đọc chưa xong và lan can bám bụi. đứng từ đây có thể dõi ra những ngôi sao giả ngoài xa - những tòa cao ốc lấp lánh.

bảy giờ rưỡi tối. mọi người đang bận, không ai biết jungkook đang ở trên này. em cũng chẳng muốn cho ai biết. đây là chốn bí mật của riêng jungkook - sân thượng bụi bặm ít ai dùng và không được tu sửa trong một thời gian dài. đôi khi em mang sổ phác thảo lên và vẽ, đôi khi em mang sách, đôi khi em tì người lên lan can và nhoài ra phía trước, giả vờ như mình đang sống giữa các vì sao. nhưng đó chỉ là đôi khi. đôi khi. những âm tiết mỉa mai đập vào lỗ tai jungkook tiếng ồn vang vọng.

việc em làm thường xuyên ở trên này, là khóc.

mặt yếu đuối của jungkook cũng giống như - một củ hành. em dựng lên nhiều lớp vỏ để làm người khác đau, bởi vì nếu họ đau, họ sẽ không bóc trần em. jungkook ghét việc khóc lóc trước mặt người khác và để họ dỗ dành mình. jungkook ghét việc bị bóc trần. jungkook ghét việc mình cứng đầu và dễ xấu hổ. jungkook ghét bản thân.

những vì sao lẻ tẻ lộn xộn trên nền trời chạy dài như một tấm màn nhung đen thẫm. em dựa nửa người lên lan can, chúi về phía trước. làm như thế này thì nước mắt sẽ rơi thẳng xuống dưới, không để lại dấu tích. ngớ ngẩn và tủi thân đến bực mình, nhưng jungkook chỉ muốn bám víu vào một điều mong manh gì đó, gì cũng được, để thôi yếu đuối.

nước mắt rơi khỏi hàng lông mi của em, tựa như giọt sương rơi khỏi tán lá và xuống mặt đất, vỡ tan.

//

"em chỉ muốn — làm một người bình thường."

chẳng dễ gì mà thấy jungkook khóc, seokjin nghĩ, nhưng họ đang ở đây, cả bảy người, đứng như trời trồng trong phòng thay đồ bé hơn cái lỗ mũi. jungkook cuộn tròn trong góc, áo sơ mi dính vào da, nhớp nháp mồ hôi, nhưng có vẻ như em không để ý. điều hòa chạy ù ù trên đầu, giọng nói của jungkook nhỏ và run, gần như bị hút vào không trung.

họ mới cãi nhau. việc gì đó liên quan tới namjoon phát hiện ra những mẩu giấy rời rạc trên tầng thượng. những mẩu giấy rời rạc ghi những dòng rời rạc, tuyệt vọng và đau đớn. gã nhận ra ngay nét chữ của jungkook, chắc như bắp. thế rồi namjoon mang mấy mẩu giấy theo để hỏi em, nhưng cuối cùng, nó trở thành một cuộc cãi vã.

và rồi jungkook thú nhận, rằng em chỉ muốn làm một người bình thường. nhỏ bé, yếu ớt, rạn nứt dưới ánh sáng.

trái tim seokjin hình như mới đập hụt. nó giằng khỏi những dây nhợ xung quanh và đập những nhịp điên khùng nhói đau: bang, bang, bang.

"em thật sự, thật sự rất muốn làm một người bình thường."

jungkook khi khóc trông như một đứa trẻ. hai tay thuôn gầy bấu vào bả vai, má em đỏ bừng, mũi cũng đỏ, đôi mắt tràn ngập nước và những nỗi buồn không che giấu. mọi người im thin thít, đến nỗi dường như tiếng nước nhỏ xuống sàn cũng nghe rõ thật rõ.

"em muốn làm một người bình thường có cuộc sống bình thường. em muốn đi học bình thường, có vài người bạn, bị điểm xấu, bị dồn học đến tối khuya. em muốn tốt nghiệp, em muốn tìm một công việc bàn giấy bình thường, có người yêu bình thường, bị sếp chèn ép, bị đồng nghiệp nói xấu nhưng vẫn vui vẻ mỗi ngày. em muốn mỗi sáng thật bình thường, đôi khi lười biếng, quên thắt dây giày khi ra đường. em còn muốn mua một chú chó để dắt đi dạo, mua xe đạp, mua hàng cũ. em —"

jungkook nấc.

"em chẳng muốn đứng dưới ánh đèn chút nào."

làm người nổi tiếng rất mệt mỏi. đôi lúc họ quên, họ vẫn thường hay quên, rằng jungkook rời busan lên thành phố lúc em chỉ mới mười lăm. em không phải vàng bạc đá quý, em cũng chỉ là một con người bình thường, một người bị ép lớn lên, được cấu thành từ bùn đất và đá sỏi như bất kỳ ai.

jimin cúi mặt, hoseok lấy tay áo quẹt khóe mắt, yoongi chẳng nói gì, taehyung nhìn chỗ nào cũng được miễn là không phải mặt em, namjoon cắn chặt môi, còn seokjin -

seokjin tiến tới ôm lấy em. jungkook dụi vào ngực anh ngay tức thì, như một chú thỏ con bị bỏ rơi sợ lạnh, bả vai run run.

anh hôn lên trán em và nhẹ nhàng dùng ngón cái quẹt đi những vệt nước mắt, thì thầm những câu an ủi. giọng anh nhỏ và trầm khi anh hạ tông. jungkook vẫn tiếp tục nức nở. seokjin muốn nói gì đó, gì đó để động viên em, nhưng anh cũng không chắc mình nên nói gì.

thế rồi namjoon, hoseok, yoongi, jimin và taehyung cũng làm tương tự như vậy. họ tiến đến và ôm siết lấy em, tạo thành một vòng ôm lớn.

"bọn anh biết mà. bởi vì đôi khi anh cũng nghĩ như thế đấy. trông anh điềm tĩnh và vui vẻ vậy thôi, nhưng cũng có lần anh khóc hết nước mắt trong nhà tắm cơ. yếu đuối không có gì là xấu hết, bé con."

namjoon thì thào, nhẹ nhàng vuốt tóc em.

"làm người nổi tiếng thì vui thật, nhưng anh cũng mệt mỏi nữa. anh cũng chán nản, anh cũng muốn từ bỏ. đôi khi, anh còn ước sẽ thật tốt biết bao nếu anh chưa bao giờ chọn theo đuổi nghiệp ca sĩ."

jimin tiếp tục, hôn lên khóe mắt em. mọi người đều dịu dàng, và jungkook bắt đầu nức nở dữ hơn nữa.

"... nhưng mà này, chuyện đó chẳng sao cả. ai mà không có lúc mệt mỏi và muốn bỏ cuộc?"

"thế nhưng em có nhớ em đã bắt đầu như thế nào không, bé con? có phải em đã dồn hết ước mơ vào hành trang của mình khi lên seoul không? em đã cảm thấy như thế nào khi cầm micro lần đầu tiên, được đứng trên sân khấu lần đầu tiên? em đã cảm thấy như thế nào khi hàng ngàn người khóc vì em, gào lớn tên em?"

em đã cảm thấy như thế nào?, hoseok hỏi, chạm lên gò má em khẽ khàng. mình đã cảm thấy như thế nào?, jungkook hỏi lại.

em đã cảm thấy — hạnh phúc.

"giấc mơ lớn nhất trong mỗi chúng ta đều là âm nhạc, đó là lý do em bắt đầu cuộc hành trình này, đúng không?"

"và chính giấc mơ đó đã cho anh gặp em, gặp tất cả mọi người ở đây, và cùng nhau trải qua đủ mọi chuyện trên đời. chỉ cần có đủ bảy người, anh nghĩ rằng mình luôn có thể cố gắng thêm chút nữa, chút nữa, nhiều chút nữa, và rồi chạm tới thành công. em luôn có bọn anh mà, jungkook. bọn anh luôn sẵn sàng lắng nghe em nói."

taehyung, luôn là taehyung. taehyung rạng rỡ, vui vẻ và luôn thấu hiểu em.

người cuối cùng là yoongi, ngượng ngập và trông hơi cáu kỉnh (mọi người biết gã xấu hổ nhiều). gã chần chừ, nhưng rồi nói dứt khoát,

"hồi ấy có lần anh định bỏ về nhà và kiếm việc khác. nhưng rồi em đến, thằng nhóc mười lăm tuổi lúc nào cũng tròn xoe mắt lẽo đẽo theo sau namjoon, cười một cái và thay đổi đời anh."

"— anh ở lại, bởi vì anh muốn ở bên cạnh em."

yoongi quay mặt đi, má đỏ, cau mày và mím môi. em nhìn gã không chớp mắt, má cũng đỏ bừng.

"bọn anh luôn ở bên cạnh em."

seokjin kết thúc. điều hòa vẫn chạy ù ù trên đầu, áo mọi người đều dính dớp và đầy mồ hôi nhưng không ai thèm để ý, bởi vì họ đang ở đây, với jungkook, lau nước mắt cho em và hôn em nhiều. nhiều thật nhiều thật nhiều, bởi vì họ muốn jungkook biết tất cả đều thương em nhất thế gian.

//

từ sau dạo đó, mọi người cưng jungkook như trứng mỏng. có vẻ như mức độ mỏng manh của em trong mắt sáu người anh lớn đã tăng lên theo cấp số nhân khi em khóc.

(đặc biệt là mỗi khi em khóc.)

"seokjin hyung namjoon hyung làm gì đấy jungkook khóc này!"

jimin gào lớn, mặt hoảng sợ thật sự. anh vừa mới từ phòng tập nhảy trở về, thấy jungkook ngồi trên sô pha mắt rớm nước, bắt đầu bùng nổ như một quả bom.

"em đang xem titanic mà —"

tiếng phản đối của jungkook chìm vào sự náo nhiệt khi mọi người đều đổ dồn ra phòng khách.

"cái gì? làm sao cơ? bé con của anh bị đau à?"

"không-"

"trời ơi đừng khóc jungkook ơi anh sẽ mua cho em mười hộp sữa chuối mà đừng khóc."

"mười á? hyung-"

"hay lại có thằng nào bắt nạt em hở? anh sẽ sống mái với nó, đừng sợ!"

namjoon xắn tay áo, nhưng vấp phải cái remote tivi và suýt cày răng xuống sàn.

jungkook ôm mặt.

"jungkookie ơi anh có bánh quy với cả anime nữa này đừng khóc mà!"

"... năm mươi xâu thịt cừu xiên nướng, chịu không?"

"đã bảo là em có khóc đâu!"

không ai thèm nghe jungkook nói gì. mọi người bọc em lại trên ghế sô pha như cái trứng tôm, dịu dàng hôn em và chọc em cười.

"này, tối nay anh làm cánh gà rán nhé, món jungkookie thích đấy."

"nhất trí. tối nay xem avengers không? tuy là anh nghe tiếng anh thì không hiểu lắm nhưng mà jungkookie thích nên anh cũng thích."

taehyung nhăn nhở cười.

và jungkook nghĩ, đôi khi làm người nổi tiếng thì cũng mệt thật đấy, nhưng khi bảy người bọn họ ở cùng nhau, em biết rằng mình sẽ đi được rất xa.

(ai lại ao ước một cuộc sống bình thường khi bạn đang có những giây phút như thế này chứ?)

end.

xong request đầu tiên :) mình định viết ngắn thôi nhưng cái req này iu quá làm mình không chịu nổi huhu ;;

hy vọng cậu thích nó nhé <3 nếu cảm thấy không hài lòng hoặc độ kewt chưa đúng ý thì cứ góp ý thoải mái.

à còn những req còn lại mình sẽ viết theo độ khó dễ chứ không theo thứ tự đâu ạ, xin lỗi mọi người ;;

chúc mọi người đọc vui.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip