6. Tôi chở sau lưng một mối tình.
Wandering Stars.
[Series Drabble – Markson - ≤ 10 chapters]
06. Tôi chở sau lưng một mối tình.
Đứng trước cửa nhà em, tôi lặng nhìn chậu hoa em đặt nơi góc tường, có mấy bông hoa đang vào độ xuân nở rộ, với những lớp cánh mỏng manh xếp lên từng tầng từng tầng đẹp mắt. Tôi đã đứng ở đây từ 4 giờ chiều, khi mành nắng còn gắt gỏng và gió thổi đìu hìu qua song chắn lan can. Tôi để ý thằng bé nhà hàng xóm năm lần bảy lượt nhìn tôi kì quái, nó nói xì xào gì đó với đám bạn của nó, rồi chúng chụm lại len lén liếc tôi khúc khích cười. Có lẽ nó thấy lạ, mà cũng phải. Từ lúc tôi chuyển về đây và làm việc thuê cho ông chủ hiệu sách, mấy thằng bé luôn e dè khi nhìn thấy tôi đi qua khu xóm của chúng nó. Tôi ăn mặc xuề xòa, với mái tóc lúc dài lúc ngắn tới nham nhở, cái ba lô to tướng đằng sau vai, và cái giọng đáng sợ lúc tôi nạt nộ chúng mỗi khi mấy đứa lăm le chôm chỉa mấy gói kẹo bán lẻ tẻ bên kệ hiệu sách.
Tôi lúc nào cũng đáng sợ, chí ít là đối với bọn nhóc ranh con, chỉ có những lúc đứng trước cánh cửa gỗ nhà em tôi mới có thể trở lại với con người mộc mạc nhất của mình. Tôi gai góc, tôi lầm lũi, tôi lúc nào cũng khiến em phiền lòng vì mấy đồng tiền, chỉ có khi tôi lặng mình nghe tiếng em vang tới sau cánh cửa đóng im ỉm, mới làm tôi nhẹ lòng đi đôi chút.
Căn hộ be bé của em, có cái phòng giặt nằm ngay cạnh cửa chính. Mỗi lần em gom đồ đi giặt, chỉ cần đứng ngoài thôi cũng ngửi thấy mùi nước xả vải phả ra ngoài từ lỗ thông gió dưới chân. Tôi luôn thích cái cảm giác nóng nhè nhẹ ở cổ chân mình, cả cái tiếng máy giặt kêu và tiếng nước róc rách chảy mỗi lần vắt nước. Âm thanh ấy làm tôi nhớ những ngày hai đứa còn chưa gom đủ tiền mua mấy thứ đồ dùng, mỗi lần giặt đồ đều chất đầy cả cái chậu lớn, em xắn gấu quần lên tới tận đầu gối, từng nhịp từng nhịp dẫm lên chỗ quần áo dính đầy bọt xà phòng. Trán em nhễ nhại mồ hôi, và mái tóc hung hung nâu óng lên dưới cái nắng trưa gắt gỏng. Quanh quẩn đâu đó trong bầu không khí ngột ngạt ấy, tôi cảm nhận thấy được mùi hương nước xả vải phả vào nhè nhẹ qua những đợt gió đìu hiu.
Đứng lâu thêm một lúc, khi xế chiều ngả dần chênh chếch đổ dài trên lan can sân thượng, tôi nghe thấy tiếng xoong nồi va vào nhau, và mùi đồ ăn bắt đầu rõ ràng hơn, có lẽ hôm nay em làm cá rán. Tôi còn tưởng tượng ra được cả cảnh em xới một nắm cơm bé từ nồi, thổi thổi rồi ăn thử xem cơm đã chín hay chưa. Thêm 10, 15 phút nữa, khi tiếng trong nhà bếp im ỉm dần, tôi nghe thấy em ngân nga một bài hát, một bài hát về tháng tư. Loáng thoáng đâu đó tôi còn nghe được tiếng em lầm bầm, hỏi rằng tôi làm gì ở hiệu sách mà mất thời gian đến như vậy. Tôi bật cười, rồi nhìn xuống chiếc đồng hồ đeo ở cổ tay, bây giờ đã là 5 rưỡi chiều rồi.
Tôi lấy chìa khóa từ trong ba lô, tra vào ổ rồi bước vào trong nhà, tiếng dép lê loẹt xoẹt trong phòng khách, có lẽ em chỉ mới đi ra sau khi dọn xong bếp mà thôi. Em nhìn tôi rồi cười, nụ cười mà tôi luôn cho là đẹp nhất. Nó không tỏa rạng như tia nắng sớm, chỉ là một nụ cười nhẹ nhàng như những cánh hoa em trồng ngoài kia. Em sẽ như bao ngày khác ra tới cửa đưa tôi một cốc nước, và hỏi rằng ngày hôm nay tôi đã làm việc như thế nào. Tôi sẽ nói mọi thứ đều ổn cả, và sẽ chẳng quên nịnh nọt em rằng mỗi ngày qua đi tôi lại càng nhớ em thêm một chút. Và dù nó có hơi sến, nhưng tôi biết em hiểu, và em sẽ nói rằng em cũng vậy. Cũng nhớ tôi.
Nắng ngoài kia có phần dịu đi đôi chút, khi mặt trời dần biến mất sau những ngói nhà, tiếng bước chân của lũ trẻ dồn dập chạy về dưới ngõ, và tiếng cánh cửa sắt mở ra cứ từng đợt vang lên. Mọi thứ như một tiếng chuông báo đã lập trình sẵn, nói rằng "Cơm tối đã sẵn sàng rồi."
Tôi đi đôi tông em đặt trước cửa bếp, chạy vào xem hôm nay em đã chuẩn bị những gì, rồi hài lòng nhìn mấy món ăn em bầy trên bàn, đúng là có cá rán. Tôi ngồi xuống bàn ăn, chờ em rút điện nồi cơm rồi mang ra đặt lên ghế bên cạnh, bắt đầu kể cho em về một ngày của mình, một ngày hơn 8 tiếng đồng hồ thiếu vắng em.
"Hay tối mình đạp xe đi."
"Nhưng chiếc còn lại đã mang đi sửa rồi mà, bị tuột xích."
Tôi ngó ra góc phòng khách, nơi mà thường để hai chiếc xe đạp của chúng tôi, đúng là thiếu một cái thật.
"Anh đèo em là được mà."
Rồi em cũng chẳng nói gì nữa, vậy là coi như đồng ý.
Cơm nước xong xuôi, tôi phụ em lau bàn ăn và quét cái sàn phòng bếp, em lúc nào cũng tranh rửa mấy cái bát con lẻ tẻ cùng cái chảo rán, em nói rằng để tôi làm thì chẳng biết bao giờ sẽ xong. Chúng tôi định bụng ngồi đến 8 giờ mới đi ra ngoài, nhưng vì tôi chẳng đợi được, nên bảy rưỡi hai đứa đã dắt cái xe xuống đường, tôi ngồi yên trước em ngồi yên sau, hai đứa cùng vi vu quanh cái xóm bé tí sang sáng bóng đèn điện.
Em từ bỏ công việc trên Seoul, về cái làng nhỏ này cùng tôi xây dựng một cuộc sống mới. Em tìm được một cửa hàng tiện lợi để làm bán thời gian, còn tôi vẫn làm ở hiệu sách. Vì cái làng nhỏ này chẳng mấy bon chen, nên số tiền hai đứa kiếm được mỗi tháng cũng đủ ăn đủ mặc, có đôi khi còn dành dụm ra được ít tiền. Hai đứa mỗi đêm còn thủ thỉ với nhau, cứ tích góp như thế này, không sớm thì muộn cả hai cũng có thể đi du lịch đâu đó, vi vu trên một thành phố mới, con đường mới.
Đôi khi tôi hỏi em tại sao lúc đó em không tiếp tục làm ở Seoul, làm nhân viên văn phòng cũng kiếm được nhiều hơn là đi xếp đồ ở cái làng này. Em chỉ cười cười, rồi chậm chạp bảo là: "Vì không muốn cảm thấy nhớ anh thôi."
"Mình ra cái chòi nghỉ sau hiệu sách đi."
"Ra bây giờ làm gì, chỗ đó giờ này vắng hoe, còn tối nữa."
Tôi chống đối em, em cũng chẳng buồn nói lại. Mà dù em không nói gì đi chẳng nữa, tôi cũng biết rằng mình vẫn phải lái xe vòng ngược lại bờ sông, đi tới nơi mà em muốn đến.
"Tại sao em lại muốn đến giờ này?"
"Tự nhiên nhớ tới lúc anh nói rằng nhìn như em đang tương tư anh vậy."
Tôi cười vang, nhớ lại cái ngày của hơn 3 năm về trước, khi chúng tôi ngồi ngay đối diện nhau, mỗi người mang trong mình một phiền muộn. Ngày ấy tôi chưa biết yêu, chẳng biết cái cảm giác nuối tiếc khi rời cậu khách quen của mình là gì. Hụt hẫng. Buồn. Có khi buồn nhiều hơn một chút. Tôi hoài niệm lại cái ngày ấy, khi em chẳng ngại ngần nói với tôi rằng đúng là em đang tương tư. Tương tư một người đã cô đơn quá lâu rồi.
Tôi chợt nghĩ rằng, nếu ngày đó tôi không ngu ngốc nói ra câu ấy, liệu bây giờ tôi có thể có cơ ngồi này không. Cơ hội được chở em sau lưng. Cơ hội được em níu lấy lưng áo, được nghe em nói huyên thuyên về những câu chuyện vòng vo.
Tôi thích cái cảm giác này. Được chở em trên chiếc xe đạp cũ. Được chở sau lưng một mối tình.
End.
Đây là part cuối cùng của Wandering Star rồi, cái fic hoàn thiện nhất của mình kể từ khi mình bắt đầu viết về Markson cho tới nay. Series drabble này chứa đựng tất cả sự thay đổi của mình trong cách viết, và cũng là fic đầu tiên mình thử sức viết ngồi thứ nhất. Mình mong là nó không quá tệ. Ban đầu mình không định để end ở part thứ 6 này, tại vì mình cảm thấy hơi tiếc một chút khi phải kết thúc Wandering Stars. Thực chất trước bản này thì mình đã viết một part 6 khác, và suýt nữa thì mình đã publish nó, nhưng vì cảm thấy chưa hài lòng nên mình đã quyết định viết lại một bản khác. Và cuối cùng là mình đã chọn bản này.
Vì là part cuối rồi, nên mình muốn cảm ơn tất cả các readers, cảm ơn các bạn đã luôn ủng hộ và chờ đợi fic cho dù nó không được update đều đều như những fic của các author khác. Mình xin lỗi vì đã không làm việc chăm chỉ hơn, nhưng mình cũng cảm thấy nhẹ nhõm đi phần nào vì ít nhất mình đã không bỏ dở nó giữa chừng. Một lần nữa cảm ơn tất cả mọi người, những readers đáng yêu của mình, những người đã ủng hộ và chờ đợi. Tình cảm của các bạn chính là món quà tuyệt vời nhất đối với mình, và mình mong rằng những fic sắp tới của mình cũng sẽ được mọi người đón nhận như cái cách mà các bạn đã dành tình cảm cho Wandering Stars!
Cảm ơn các bạn <3
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip