Angel Baby (4)
"Đây là vấn đề riêng tư của nghệ sĩ, chúng tôi không thể xác minh bất cứ điều gì liên quan đến tin đồn."
Yu Jimin một miệng bỏng ngô nhai nhồm nhoàm, mắt lừ đừ hết nhìn màn hình TV đang chạy thông tin hot hòn họt về chuyện hẹn hò của nghệ sĩ Kim Minjeong rồi lại nhìn sang thủ phạm bấm bấm cái gì đó trên điện thoại mình. Này, theo tưởng tượng của cô thì đáng lẽ cả hai sẽ phải cuống cuồng lên, hoảng loạn tột cùng ôm nhau lo sợ, tệ hơn là Kim Minjeong bị kỷ luật sau đó công ty cho người nhốt biệt giam một phòng không để hai người gặp nhau, và tất cả số tiền nàng cá kiếm được trong năm nay sẽ bị đem đi hối lộ cánh báo chí.
Có lẽ cô lo hơi xa rồi, và nên chuyển nỗi sợ của mình qua bên hang cọp kia vì lỡ như nàng phát hiện ra kho ảnh dìm 7749 biểu cảm xấu xí (nhưng đáng yêu) của nàng trong máy cô thì hơn.
"Bật phim đi, sao Jimin lại đi xem thời sự?"
"Mà họ chụp em giống như ảnh truy nã ấy, nhìn chẳng có miếng thần thái nào."
Tất nhiên rồi em yêu, có ai chạy núp hẻm mà như đi catwalk show Givenchy không, đó là chưa kể khi phát hiện ra ống kính của mấy tên chó săn em còn không ngần ngại chụp luôn cái túi vải mua rau to tổ bố lên đầu tui nữa chứ. Em giống nữ thần, còn tui giống nữ thần kinh.
Mắng trong bụng thôi, cho 500 triệu won Yu Jimin còn không dám phun nguyên tràng này ra. 1 tỷ thì suy nghĩ lại.
"... Liệu họ có biết được danh tính của Jimin không em?"
Nói thật Jimin cũng sợ chứ, nhỡ lộ ra thật thì đêm nay cô sáng nhất Đại Hàn Dân Quốc. Một mét vuông tám đứa là fan của Kim Minjeong, dao bay nĩa chọt có thể xuất hiện bất kì lúc nào. Nhưng không sao, dù có thương tích đầy mình dù có bị trùm bao bố đánh hội đồng và ăn trứng thúi thay trứng ốp la mỗi ngày thì cô vẫn một lòng một dạ yêu nàng.
"Jimin lo lắng sao?"
Kim Minjeong ngồi thẳng dậy, khẽ hỏi. Vốn không muốn bận tâm đến những chuyện này vì nàng sợ Yu Jimin - tình yêu nàng khó khăn lắm mới tìm được sẽ nghĩ không hay rồi lại tổn thương, nhưng lảng tránh và tỏ ra vẻ lạc quan mãi cũng không phải ý tốt. Một ngày nào đó cũng phải đối diện, Kim Minjeong sợ cái nắm tay của hai người sẽ không còn chặt như lúc này nữa.
"Không. Em không lo Jimin cũng không lo."
Cô mỉm cười, đem bỏng ngô nhét vào miệng nàng. Bỏng ngô nhà làm hơi bay mùi khét, cũng không được phủ đường đều, ăn cứ lợn cợn, thế mà Kim Minjeong cứ nhai rồi mỉm cười mãi. Mà có sao, ngon hơn ối những món sơn hào hải vị trong nhà hàng. Bỏng ngô của Yu Jimin, nàng ăn cả đời còn được.
"Coi phim gì giờ?"
Yu Jimin xoay remote trong tay, nhìn một lượt chỉ toàn thấy thây ma với kinh dị. Ma với cỏ, bộ không có cái gì tình thú hơn sao? Chủ quan để ai đó đã leo hẳn lên đùi mình ngồi. Kim Minjeong híp mắt, tự dưng muốn chọc cục đá này hơn là xem phim.
"Phim sếc."
"..."
"Sao? Sợ à?"
Ụ á Yu Jimin thề trên đời câu hỏi mất dạy nhất chính là câu này.
Yu Jimin mặt đỏ tía tai, cơn giận chảy khắp các mạch máu trên người. Lòng tự trọng bị tổn thương à nha! Tức à nha!
"Chi bằng đừng xem, đóng luôn đi!"
Bỏng ngô ăn chưa xong vứt sang một bên. Netflix một tháng đóng mấy nghìn won chưa lần nào xem trọn vẹn một bộ phim.
Dẹp. Dẹp hết.
"Em có lòng thì tui có dạ, em chuẩn bị xỉu trong tay tui đi!"
Cô cởi phăng áo phông vứt vào cái xó xỉnh nào đó, tức đến nổi gân cổ. Bàn tay Kim Minjeong hay trêu mập mạp đáng yêu như tay trẻ con nhanh chóng lột luôn đồ người nằm dưới đang lè lưỡi thách thức. Kim Minjeong nhiều lúc hay uống phải tiết canh liều, máu liều nhiều hơn máu não.
Cũng được, thế mới xứng với Yu Jimin.
"Tới đi bé ơi."
"KIM MINJEONG!!!"
Boksae tới nhà chơi, cào cửa mãi không thấy ai ra mở cửa. Tai mèo thính thôi rồi, Boksae nghe được tiếng con mèo hay con cún nào đó cứ kêu ư ử bên trong, sợ, cong mông chạy ngay. Hôm khác ghé vậy, hình như hôm nay có ai bị đánh đòn.
Đừng có thách mấy đứa cung Lửa. Đã bảo rồi.
...
Kim Minjeong ngoài mặt vui vẻ thế thôi, nhưng sâu trong tâm đều đã bị mệt mỏi lẫn áp lực ăn mòn. Nếu không có Yu Jimin, chẳng biết nàng đã làm ra chuyện dại dột gì, Kim Minjeong từng nghĩ vậy.
Nàng chạy trốn, chẳng dám đối mặt với khắc nghiệt khủng khiếp bên ngoài, lao thẳng vào vòng tay Yu Jimin mà trốn. Chỉ có cô là đối xử thật lòng với nàng, chỉ có cô xem nàng là một người bình thường, cũng cần có tình yêu, cần được sống tốt.
Kim Minjeong đối với Yu Jimin không phải là một idol, nàng từng vu vơ hỏi đùa liệu cô có hân hạnh khi được người nổi tiếng yêu không. Yu Jimin chỉ nhún vai, bảo rằng cô chỉ hân hạnh khi được làm người yêu của nàng thôi, cũng phải trầy trật lên xuống với đồ nhõng nhẽo lại hung dữ như nàng, ăn cơm là phụ ăn đập là chính, cũng phải đau đầu nghĩ xem phải dỗ người yêu thế nào sau khi chọc cho nàng dỗi lên.
Sự nổi tiếng của nàng không có ảnh hưởng tới cô, chỉ là ảnh hưởng đến tình yêu của hai người. Nhưng Yu Jimin đã nói mà, dù thế nào cũng sẽ giữ thật chặt, nếu có người rời đi, người đó không tên Yu Jimin.
"Yêu em nhiều vậy luôn ó hỏ?"
"Chắc máu M, thích ngược, đâm đầu vô hang cọp cho nó quào nát lưng chơi."
"..."
Yu Jimin tào lao, hay làm mấy trò con bò, có điều thơm tho xịn mịn, ôm rất đã và ức hiếp cũng rất vui nên thôi, cứ gửi gắm trái tim ở cô thêm vài chục năm nữa không vấn đề gì.
Có điều, nàng sợ những cáu bẳn vì mệt mỏi của nàng, sự săn lùng ngột ngạt và cái nhìn thành kiến bên ngoài sẽ khiến Yu Jimin chùn bước.
Tình yêu không phải cái lồng nhốt hai người vào bên trong.
Yêu đương là tự nguyện mà...
"Đừng có nghĩ nhiều, Jimin sẽ giận em đấy."
"Sao mà không nghĩ được chứ."
Kim Minjeong dụi đầu thật sâu vào hõm cổ người kia, cố gắng hãm chặt ấm áp càng nhiều càng tốt. Nàng bị mê hơi bồ nàng ấy, đi làm thấy nhớ không chịu nổi. Có một lần Kim Minjeong đi lưu diễn rất lâu, tận cả tháng trời không về Hàn, buổi biểu diễn cuối cùng diễn ra ở tận Nhật Bản, ấy thế mà có một thân ảnh quen thuộc ngồi ở phía khán đài, hò hét cổ vũ cho nàng. Hồi đó khóc gần chết, về bắt đền Yu Jimin làm cô phải còng lưng nấu không biết bao nhiêu món dỗ nàng ăn, nuôi nàng mập mạp trở lại.
Bây giờ thời gian nghỉ ngơi khá nhiều, cả hai người chỉ bám dính lấy nhau, vậy nên mới bị chụp trộm như thế kia. Có điều bọn nhà báo không chụp kịp bản mặt buồn ngủ lúc đó của Yu Jimin, chỉ bắt được khoảnh khắc nắm tay chặt chẽ của hai người.
"Jimin, giờ chúng ta công khai có được không?"
"Hả?"
Cô vội vàng tách nàng ra, chỉ thấy khóe mắt nàng rưng rưng như muốn khóc, rất nhanh sau đó liền nức nở rất tội nghiệp.
"Không được, em còn sự nghiệp, không thể vì..."
"Nhưng Jimin là tất cả của em."
Một cái nắm tay công khai còn hơn ngàn nụ hôn trong bóng tối.
Nàng biết sau tin tức này nàng sẽ nhận được những hợp đồng hợp tác với nhiều người khác, sau đó tin đồn lại mọc lên như nấm sau mưa, và chẳng loại trừ khả năng một sáng Yu Jimin ngủ dậy sẽ thấy tin người mình yêu hẹn hò với ai đó xuất hiện dày đặc trên mặt báo.
Kim Minjeong không muốn làm cô vì mình mà chịu tổn thương.
Chi bằng là cùng nhau đứng đầu ngọn sóng. Rồi bão giông cũng sẽ qua đi mà thôi.
Dỗ mãi nàng mới chịu nín khóc, an ổn đi ngủ, lại tới lượt Yu Jimin thở dài.
Kim Minjeong ngốc, ngốc lắm.
Kim Minjeong lưu tên của Yu Jimin trong danh bạ là Hậu phương vững chắc của em. (tự Yu Jimin lấy điện thoại lưu)
Yu Jimin lưu tên của Kim Minjeong trong danh bạ là Mãi mãi iu bé.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip