Hi, bye! (2)
1. Người ta sẽ luôn bắt gặp Yu Jimin đứng dựa vào cửa phòng tập nhảy số 2 trên tầng 5 mỗi giờ nghỉ trưa. Nhìn cô điềm tĩnh vậy thôi, thực ra bên trong người mồ hôi đã chảy như suối và tim đập ba la bum lên vì vừa chạy hết tốc lực. Vì sao á? Vì phòng tập của Yu Jimin ở dưới tầng 3, chỗ này là phòng tập Kim Minjeong, "chị em thân thiết" của cổ.
"Ủa chị Jimin?"
Kim Minjeong nghe các bạn mách có nữ thần nào đó lại đứng ngoài cửa phòng tập dùng đôi mắt hững hờ nhìn vào trong này, cảm thấy kì lạ nên cũng ra dòm thử, ai dè là người quen.
"Hi bé! Chị mới tìm ra một quán mì tương đen mới mở gần đây, còn có thịt sốt chua ngọt nữa, bé đi ăn trưa cùng chị nhé?"
Jimin hai mắt long lanh nhìn em.
"Nhưng mà..."
Kim Minjeong ái ngại nhìn các bạn đang mắt tròn mắt dẹt hóng chuyện. Có vẻ như đang chờ để rủ em đi dùng bữa cùng họ.
"Minjeong tụi mình đi ăn-..."
"Oops! Không còn việc gì nữa thì mình xin phép mượn Minjeong nhé! Bye!"
"... trước nha. Cậu đi cùng người yêu đi..."
"Ủa phải người yêu Minjeong không?"
"Chịu."
Lời nói chưa dứt khỏi miệng, cả đám ngẩn ngơ nhìn theo hai thân ảnh vừa phóng đi (đúng hơn là Kim Minjeong bị kẹp cổ lôi đi). Yu Jimin hoạt bát thông minh, giải quyết nhanh lẹ để còn dư dả chút thời gian ở cạnh em. Cô thừa biết Minjeong khách sáo vô cùng, nếu còn đứng một hồi nữa, buổi "hẹn hò" hai người sẽ thành bữa ăn đông vui nhộn nhịp quá.
Mà hẹn hò gì chứ? Jimin còn chưa có tỏ tình.
"Từ từ thôi chị, em có chạy mất đâu."
"Có đó! Nếu chị không nhanh tay lẹ mắt thì em đã đi ăn cùng họ thay vì chị rồi. Hừ!"
Jimin phụng phịu, nhưng tay vẫn nắm chặt lấy Minjeong. Em phì cười, xoa xoa lấy mu bàn tay của cô.
"Ai bảo chứ. Dù thế nào em vẫn sẽ chọn chị mà."
"Thật... thật hả?"
"Em thích ở bên cạnh Jimin-ssi..."
Ui. Tự dưng Yu Jimin thấy mặt đất xiêu vẹo mà xung quanh trở thành màu hồng.
2. Kim Minjeong đang ghen. Ghen lồng lộn. Em siết chặt lấy chai nước trà xanh hạt chia trong tay, nhìn chằm chằm đôi nam nữ đang cười đùa vui vẻ cách đó một khoảng không xa.
Thật ra thì người ngoài nhìn vào kiểu nói chuyện hí hố với mấy cái đấm vào vai của hai người này thì có ai mà nghĩ một tình yêu sẽ chớm nở, nhìn giống tình anh em chiến hữu lâu ngày gặp mặt hơn. Ờ, giá mà Kim Minjeong cũng nghĩ vậy.
Không ạ. Người thành công luôn có lối đi riêng.
Em đo khoảng cách hai người đứng với nhau, càng xích gần lại độ ghen càng cao. Nhìn nóng cả mắt, nóng cả người và giờ nghỉ giải lao đã qua mất một nửa thời gian, Kim Minjeong hừ một cái, quay mông đi thẳng lên tầng trên.
"Dù gì thì người ta với mình cũng có là gì của nhau đâu."
Đó.
Yu Jimin lo mà đi dỗ đi.
...
"Này, anh chàng nóng bỏng nào thế?"
"Anh họ tớ, hôm nay được nhận vào làm kĩ thuật viên ở đây nè. Sao, muốn làm chị dâu tớ hả?"
Jimin vui vẻ hếch mặt, trưng cái nhếch môi thiếu đấm ra.
"Thôi xin tôi có người yêu rồi ạ. Và em bé nhà cậu chắc đang ghen nổ đom đóm mắt kia kìa."
Thực tập sinh Kang ghé vào tai Jimin nói nhỏ, mặt này ra vẻ đắc ý vì sắp nhìn thấy bạn mình chuẩn bị cun cút đi dỗ trẻ nhỏ.
"Gì ? Em ấy xuống đây hả?"
"Tất nhiên. Hơn nữa còn đứng nhìn rất lâu."
Yu Jimin đứng hình.
"Trời đất ơi, thánh thần thiên địa ba hồn bảy vía chết tôi rồi!"
Làm sao Minjeong biết đó chỉ là anh họ của cô chứ? Em sẽ hiểu lầm cho mà xem. Kì này Yu Jimin xuống địa ngục thật rồi.
Jimin ba chân bốn cẳng định phí ngay lên tầng trên gặp em, nhưng xui xẻo thay, thầy dạy thanh nhạc lại đi vào và lớp học được tiếp tục. Đành phải chờ em giờ ra về thôi.
....
"Minjeong! Tin chị đi mà ~ em có thể gọi mẹ chị để xác minh là đúng hay sai mà. Hay là về nhà chị ăn cơm luôn, nhé ? Hôm nay mẹ chị làm thịt sốt chua ngọt đấy !"
"Bộ em dễ dụ vậy hả Jimin-ssi?"
Kim Minjeong gườm mặt, liếc cô một cái. Jimin bám theo em từ nãy giờ cũng qua mấy con phố rồi. Lớp Jimin tan tập trước, cô liền chạy đến lớp em chờ em được nghỉ. Đáng lẽ hôm nay em sẽ phải ở lại đến tối muộn, nhưng đôi mắt long lanh và cái trề môi dài tám thước của Jimin ở ngoài cửa phòng tập thành công khiến cô giáo lớp em mủi lòng, thả xích cho về.
"Đi mà ~ em về nhà có một mình sẽ cô đơn lắm! Qua nhà chị đi, một ngày ăn ba bữa thịt rau đầy đủ."
Hơi lung lay.
"Ba mẹ chị cũng thích em quá trời mà. Nhìn xem, mới gặp em hai lần đã cho chị thành con nuôi..."
Khá là lung lay.
"Mẹ còn bảo, em thân con gái ở ngoài một mình không có an toàn. Về nhà chị an toàn hơn. Tiện thể, hì, quen chỗ sau này về ở luôn cũng được."
Hết lung lay.
Sao Yu Jimin dẻo mồm thế nhỉ?
Kim Minjeong bắt đầu thấy buồn cười nhưng vẫn cắm đầu đi, không có thèm trả lời Yu Jimin đang líu lo. Bỗng dưng em không nghe thấy tiếng nói quen thuộc ở bên tai nữa. Thắc mắc quay người lại xem tình hình thì lại thấy Yu Jimin ngồi phịch xuống vệ đường, bó gối, mặt hờn dỗi không thèm nhìn em.
Minjeong cạn lời.
"Này..."
Em bước lại gần cô, cố nén cười lắc lắc bờ vai vững chãi em hay tựa vào.
"Yah đứng dậy đi, người ta nhìn quá trời kìa Yu Jimin..."
"Hong."
Yu Jimin phồng má, quay mặt đi nơi khác.
Da mặt Minjeong mỏng lét, bị nhìn như kiểu người lừa tình người khác liền xấu hổ nóng mặt, lòng khẩn trương muốn Jimin đứng dậy. Tay có lực lắc vai cô mạnh hơn, nắm một cánh tay cô kéo kéo dậy.
"Jimin đứng dậy đi mà, năn nỉ ~"
"Hong."
"Đứng dậy đi mà, em thương."
"Hong."
"YAH !"
"...hic"
"...."
"Em bắt nạt người ta..."
".... Ơi là trời."
"Thôi được rồi, đừng nhõng nhẽo nữa, đứng dậy rồi mình về nhà chị ăn cơm."
"Nói lời phải giữ lấy lời. Đừng như con bướm đậu rồi lại bay."
"Rồi rồi đứng dậy giùm cái Yu văn vở."
Jimin đạt được mục đích thì vui vẻ đứng dậy, để em phủi phủi bụi sau lưng áo với trên mông. Sau đó nắm lấy tay em, dẫn em về nhà mình.
"Mẹ chị nấu cơm ngon lắm."
"Ừ, em biết."
Cô dẫn em rẽ qua một con phố lớn, đèn đường sáng choang, phố xá tấp nập người.
"Tuần trước mẹ bảo chị dắt người yêu về ra mắt. Chị liền nói với mẹ là em ấy rất thích ăn thịt sốt chua ngọt."
"..."
"Hồi nãy trong lúc chờ đợi chị đã nhắn mẹ tối nay mẹ hãy làm món thịt sốt chua ngọt nhé."
"..." mặt Minjeong đỏ như trái gấc.
"Minjeong à, chị yêu em. Em về nhà chị ra mắt rồi ăn cơm ha ?"
"... Ừa."
Jimin siết chặt lấy tay em, dắt em đi giữa ồn ào phố thị.
"Em cũng yêu chị, Jimin."
"Ai yêu nhiều hơn thì được ăn cơm nhiều hơn ~"
...
Tối đó xoong cơm nhà họ Yu thủng một lỗ to. Hai ông bà Yu khó hiểu nhìn hai nhóc con trước mặt tranh nhau ăn cơm.
"Từ từ kẻo nghẹn đó con. Jimin! Sao lại giành ăn với em?"
Đó. Chưa gì mà Yu Jimin đã bị cho ra đê ở rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip