Love me like that (4)




"Xin chào. Vâng, đây là số điện thoại của cô Karina đúng không ạ? Tôi đang đứng ở ga tàu Seoul, có cô bé..."

Yu Jimin nhận được điện thoại thì lập tức đình cuộc họp với phòng kế hoạch, lo lắng chạy đi ngay.

Cái gì mà ngất?

Cái gì mà hạ đường huyết?

Đôi giày cao gót vướng víu này!

Dùng tốc độ nhanh nhất có thể, mười phút sau đã có mặt tại bệnh viện gần ga tàu Seoul.

Kim Minjeong rụt rè nhìn con người bừng bừng lửa giận đứng đằng kia. Yu Jimin sau khi trao đổi với bác sĩ, Minjeong truyền dịch xong đã có thể xuất viện được rồi, liền đi vào trong phòng bệnh, mang vẻ mặt âm u, giận dữ vô cùng.

Em nhìn cô, rồi lại đảo mắt đi chỗ khác, trong lòng không ngừng sợ hãi trước một Yu Jimin đang khoanh tay không nói gì.

"Em có gì để giải thích không?"

"Em... em sáng nay dậy muộn, mà lại có bài kiểm tra..."

"Tối hôm qua em làm gì? Lại đắm chìm vào mấy bộ phim tình cảm vớ vẩn có đúng không?"

"Không có vớ vẩn mà! Em-..."

Kim Minjeong cãi lại, đôi môi mỏng sắp phun ra một tràng lí luận về việc bộ phim hay và ý nghĩa thế nào, truyền cảm hứng ra làm sao, nhưng gặp ánh mắt đanh lại của Yu Jimin liền rụt cổ, im thin thít. Người yêu em mà giận lên thì nguy lắm...

"Em làm sao? Em là sinh viên Đại học Seoul, chỉ vừa năm 3 đã bắt đầu như vậy. Chị đã nhắc đi nhắc lại bao nhiêu lần rồi, bữa sáng là bữa quan trọng nhất, phải ăn cho đầy đủ. Chị chỉ mới bận việc không quan tâm em mấy hôm, em liền ngất xỉu ngoài đường là thế nào? Hả?"

Yu Jimin vì giận dữ mà giọng cũng to hơn, nghe như là đang quát nạt người đang co cụm trên giường bệnh kia.

Kim Minjeong nghe theo lời Yu Jimin, nghỉ việc ở quán cà phê để tập trung hơn vào việc học hành. Em cũng đã dọn tới nhà cô ở, tuy quãng đường đến trường xa hơn, nhưng mỗi ngày cô luôn tranh thủ đưa đón em. Kim Minjeong ngoài học hành tại trường, thời gian còn lại trong ngày đều là bám dính lấy Yu Jimin.

Em hỏi cô có phiền không? Cô nhíu mày không hài lòng.

Kim Minjeong không biết rằng Yu Jimin sợ cô đơn, quen việc có em bên cạnh, em đi một chút liền thấy nhớ. Thời gian 8 tiếng một ngày không được nhìn thấy Minjeong trở thành cực hình đối với cô. Nhưng Yu Jimin không nói ra, vì sợ Kim Minjeong thấy nặng lòng, áp lực với mối quan hệ này.

Song em chỉ vừa hai mươi, thế giới bên ngoài vẫn còn nhiều điều chưa được khám phá, dẫu có Yu Jimin ở bên cạnh thì ngoài ra còn rất nhiều mối quan hệ cởi mở khác. Mỗi lần đi chơi với bạn bè đều phải nhìn sắc mặt của Yu Jimin. Có một lần Kim Minjeong tham gia tiệc ngủ cùng bạn thân cấp 3, tuy rằng đã báo cáo với cô rồi, rốt cuộc lúc về nhà vẫn bị càm ràm cả buổi trời. Kim Minjeong lúc ấy lén thở dài, rồi lại tự an ủi bản thân rằng người yêu đang lo lắng cho mình thôi.

Hơn nữa Yu Jimin là người từng trải, lúc em còn chưa đi vững cô đã ý thức trái phải trong xã hội, em vừa rời ghế ăn dặm ở trường mẫu giáo cô đã ngồi vào giảng đường Đại học. Lời Yu Jimin nói, mười phần đúng hết trơn chín phần rưỡi.

Việc học hành và luyện tập của em cũng bị quản nghiêm chặt. Yu Jimin nói không với nước đá, đồ ăn vặt, đồ ăn quá nhiều dầu mỡ cốt chỉ để giữ cổ họng thanh thoát cho Kim Minjeong. Trước đấy em có chú ý đến mấy điều này, song điều kiện sống không bằng bây giờ lẫn suy nghĩ chưa thấu đáo nên nhiều lúc buông thả. Cô đến phòng em, thấy trong tủ bếp toàn là mì ăn liền cùng đồ ăn vặt, ngày hôm sau liền vác em về nhà mình.

Yu Jimin vì yêu em mà thay đổi thành con người biết lo trước lo sau như vậy, lịch sử tìm kiếm web giờ không phải toàn là tìm kiếm sàn chứng khoán, cổ phiếu và tin tức kinh tế nữa mà xen lẫn vào đó là những tìm hiểu về cách chăm sóc người khác, những thực đơn ăn uống đầy đủ dinh dưỡng, còn có cả mấy trang chuyên cung cấp sữa tươi, sữa bột cho trẻ vị thành niên. Kim Minjeong tính ra cao đấy, nhưng tổng thể cả người bé tẹo, nhìn không chắc khỏe gì cả.

Bất quá, tình yêu của Yu Jimin đôi lúc làm Kim Minjeong cảm thấy ngộp thở.

Giống như lúc này.

Kim Minjeong thở dài, mệt mỏi dời tầm mắt đi chỗ khác, cả người bức bối, muốn vẫy đạp để thoát khỏi vòng kìm kẹp vô hình.

"Chị cũng không phải là mẹ em, đừng quản em chặt như vậy được không?"

Lời nói cứ thế mà tuột ra khỏi miệng, không nghĩ đến hậu quả, không nghĩ đến sẽ đem đến cho người kia bao nhiêu tổn thương.

Sau đó Minjeong chỉ nghe tiếng sập cửa thật lớn, em lặng người, trong phòng phút chốc chẳng còn mùi nước hoa quyến rũ của Jimin.

...

Yu Jimin chờ cho Kim Minjeong truyền dịch xong, đi làm thủ tục xuất viện, sau đó đưa em về. Suốt quá trình như vậy đều không hé răng nói một lời. Về nhà đã hơn 4 giờ chiều, cô quyết định không trở lại công ty, ở nhà hẳn. Trong tủ còn nguyên liệu mua từ đầu tuần đủ nấu bữa tối, Yu Jimin nhìn qua, tính toán một chút, không cần phải đi chợ mua thêm, sau đó xắn tay áo sơ mi lên, đi nấu cơm.

Kim Minjeong ở trong phòng ngủ trầm mặc, úp mặt trên giường, trùm chăn kín mít, cố làm cho mình chìm vào giấc ngủ nhưng không được.

Em biết em sai khi đã lỡ lời, nhưng Jimin cũng quá đáng với em mà.

"Minjeong, ăn cơm."

Yu Jimin bước vào phòng, vỗ lên con cún đang làm tổ trên giường. Không chờ em mà ra ngoài trước.

Kim Minjeong ngồi dậy, ngoan ngoãn đi ra.

Suốt cả bữa ăn Yu Jimin không nói câu nào, chỉ lặng lẽ ăn cơm, thỉnh thoảng gắp cho người ngồi bên cạnh một chút thức ăn, múc cho em một chén canh cải nhiều thịt bò. Chỉ có tiếng đũa đụng bát vang lên như vậy. Kim Minjeong trẻ con, đụng cái này cái kia cho vang thành tiếng, muốn Yu Jimin chú ý đến mình, nhưng cô vẫn điềm nhiên ngồi ăn cơm, tựa như bị điếc tạm thời, không có nghe có thấy mấy trò mèo của em.

Kim Minjeong dỗi, tự lấy muỗng xúc cơm tọng đầy miệng, phồng má nhai cơm không thèm để ý người kia đang nhìn mình mà cười.

Ăn xong lại rửa bát, Kim Minjeong nhìn cô đang chuyên tâm kì cọ chén, cảm thấy mình như chú cún bị bỏ rơi, buồn rầu vô cùng, lủi thủi tự đi tắm. Đi tắm ra đã thấy trên bàn có đĩa hoa quả gọt sẵn cùng một ly cam ép, còn Yu Jimin đã đi đâu mất.

Kim Minjeong ngoan ngoãn ăn hết trái cây, uống cạn ly cam ép, tìm hộp vitamin cô luôn để sẵn trên bàn ăn, mặt mày nhăn tít nuốt một viên. Ánh mắt cứ dáo dác nhìn về phía cửa phòng làm việc, cửa nhà mà chẳng biết Yu Jimin đã đi về hướng nào.

"Karomi..."

Trong người vốn dĩ mệt mỏi yếu ớt, bây giờ lại thêm tủi thân vì bị ngó lơ, Kim Minjeong đứng đó hồi lâu, đột nhiên thút thít rồi oà lên khóc. Không hiểu sao nước mắt cứ chảy ra, càng lau đi thì nước mắt càng rơi, ướt đẫm cả mặt.

"Karomi... hức. Hức!"

Yu Jimin đi mua sữa về, chưa kịp thay giày, nghe tiếng Kim Minjeong khóc nức nở liền vội vã chạy vào.

"Ơi em làm sao?"

Cô không hiểu chuyện gì, nhưng tâm trí đâu mà hiểu nữa. Nhanh chóng ôm chặt em vào lòng, tay vỗ nhẹ lưng em.

"Nói chị nghe, em làm sao?"

"Hức! Ka- Karomi không cần em nữa..."

Kim Minjeong mếu máo, vùng vằng muốn dứt khỏi cái ôm.

"Thế em đã biết lỗi chưa? Chưa biết thì chị không cần em thật bây giờ."

Yu Jimin từ lo lắng, nghe em nói xong thì chuyển sang buồn cười, buồn bực trong người cũng quên đi mất, chuyên tâm dỗ cục vàng cục bạc nhưng mồm miệng không có được linh hoạt cho lắm. Dỗ mà như chọc thêm.

Cục vàng cục bạc nghe hỏi lại xong, bỗng nổi cơn tự ái trở lại, trong thâm tâm vẫn chưa chấp nhận mình là người có lỗi, xù lông lên, gầm một tiếng, đẩy Yu Jimin ra, giậm chân rầm rầm đi về phòng.

Có lẽ trên đời này, Kim Minjeong chính là người duy nhất có thể xoay vòng cảm xúc của Yu Jimin nhanh đến vậy. Giây trước còn đang muốn trêu em vì khóc nhè, giây sau thấy em nổi khùng lên với mình liền mất hứng, kịp thời nhận ra em đang rất hư.

Kim Minjeong đi vào phòng, còn cố ý dập cửa thật lớn gây chú ý cho người kia. Yu Jimin nóng máu, lửa giận phừng phừng.

"KIM MINJEONG! EM MUỐN ĂN ĐÒN ĐÚNG KHÔNG?"

"EM MUỐN ĂN ĐÒN ĐẤY! CHỊ VÀO MÀ ĐÁNH EM ĐI NÀY!"


...



Kim Minjeong ăn đòn thật.

Em khóc rấm rứt nhìn người đang đứng chống nạnh ở ngay bên cạnh, mặc dù Jimin chỉ bắt em quỳ gối trên giường, dưới gối còn kê thêm cái chăn mỏng, nhưng em vẫn ức lắm.

Bị đánh vào mông mấy cái thật đau, Kim Minjeong vừa khóc vừa xoa mông.

"Em, tối nay ngủ một mình."

Yu Jimin đanh thép hạ lệnh.

Kim Minjeong rùng mình, nghĩ đến cảnh bị vứt ra sô pha chơi với muỗi cả đêm, lại còn tưởng tượng ra mấy cái bóng trắng bay lượn đâu đó ở trên đầu, toan đáp xuống muốn nói chuyện với em mà ớn lạnh, da gà da vịt thi nhau nổi lên. Càng nghĩ mồ hôi càng túa ra, nước mắt lại lưng tròng. Em lấm lét nhìn Yu Jimin, mím chặt môi, bứt vò gấu áo, cùng lắm thì liều mạng, cố sống cố chết bám chặt giường là được chứ gì.

"Nhìn gì? Tôi đi ra sô pha ngủ, em ngủ trong này!"

Yu Jimin hừ lạnh, liếc em một cái, xách một trong hai cái gối đi ra ngoài.

"Ơ..."

Kim Minjeong ngơ ngác nhìn theo, em mới là người bị phạt cơ mà? Sao Karomi lại bị nằm sô pha?

...

"Karomi..."

Kim Minjeong ngồi xếp bằng dưới nền nhà, kéo kéo tay áo của cái người đang giả vờ ngủ kia.

"Để ý đến em đi mà."

Em thì thầm, lắc lắc vai cô.

"Em xin lỗi, sau này em sẽ không dám nữa..."

"Karomi tha lỗi cho em, nha?"

"Karomi..."

Không thèm trả lời lại, cô có phải mấy đứa hai mươi mấy tuổi, người yêu nhõng nhẽo một chút liền đội lên đầu, Yu Jimin đây cứng cựa hơn nhiều.

Ờ...

Kim Minjeong nói mỏi miệng rồi vẫn không lay động được người kia, buồn rầu đứng dậy, chán nản đi về phòng. Nhưng đi được hai bước đã bị Yu Jimin kéo lại, chới với ngã thẳng xuống người cô.

"Ai cho đi mà đi?"

Yu Jimin đanh đá quắc mắt, trở người đẩy em vào nằm phía trong, đưa một tay ra cho em gối đầu lên, ghì ôm chặt lấy Kim Minjeong đang híp mắt cười thầm.

Hoá ra Yu Jimin cũng chỉ được nhiêu đó.

Xời.

...

Giselle nghịch ống hút trong tay, nheo mắt nhìn Yu Jimin đang kể chuyện, rồi lại nhìn Kim Minjeong vừa mới đi làm lại đang tíu ta tíu tít với khách ở đằng kia. Chẳng biết làm cách nào mà năn nỉ được Yu Jimin cho đi làm thêm trở lại, lại còn rủ luôn bồ của cô vào làm cho vui.

"Này nói thật."

"Nói."

Yu Jimin nhếch chân mày ra hiệu cho người kia nhanh chóng trình bày quan điểm.

"Kim Minjeong trẻ trâu thì tớ còn hiểu được. Nhưng, sao cậu cũng trẻ trâu theo thế? Trẻ không chơi già đổ đốn à?"

Chân mày Yu Jimin giật giật.

Giselle trầm ngâm, nghiêm túc đưa ra kết luận sau khi nghe toàn bộ câu chuyện li kì của hai người kia. Không có nhìn thấy Yu Jimin đã cầm lên cái khay đựng đồ uống lúc nãy chính người yêu của Giselle đem nước ra rồi để quên lại.

Yu Jimin huýt sáo một tiếng gọi Giselle.

"Hey girl."

"Gì?"

Ba!

Rầm.

"Chết rồi chị Minjeong! Bồ chị uýnh bồ em đổ máu rồi!!!!"

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip