Love me like that (6)
Yu Jimin mất vào ngày lập đông, khi ấy trời đổ tuyết lớn, đường trơn trượt. Kim Minjeong đứng bên kia cổng trường chờ cô đến đón, Yu Jimin lái xe đến, đánh lái qua đường thì bị một chiếc xe tải trượt bánh, lao với tốc độ điên cuồng đâm vào.
Kim Minjeong chứng kiến toàn bộ sự việc, bàng hoàng, chết lặng, vì cú sốc quá lớn ập tới quá bất ngờ mà ngất xỉu tại chỗ, ba ngày sau mới tỉnh dậy, từ đó trở đi nửa tỉnh nửa mê, như người mất hồn, ở trong căn nhà gỗ cũ của hai người, vẫn luôn chờ Yu Jimin của em trở về.
Em gặp lại cô trong những giấc mơ, khi ấy cô ôm em vào lòng, bên cạnh hai người là ly sữa ấm cùng ly cà phê nóng, Kim Minjeong uống sữa để cao hơn, còn Yu Jimin uống cà phê để thức khuya làm việc.
"Không có chị nhắc thì em sẽ quên uống hoài sao Minjeong?"
"Không phải chị sẽ mãi ở bên cạnh em, nhắc em cả đời sao?"
Em cười khúc khích, dụi vào lòng cô.
Kim Minjeong tỉnh dậy, gối ướt đẫm nước mắt. Những ngày sau đó đều liên tục lặp lại như vậy.
Người yêu em về trong giấc mộng, em không muốn tỉnh dậy nữa, sợ tỉnh dậy rồi sẽ không được thấy cô.
"Jimin, em lạnh quá, chị đến và ôm em nhé?"
Một ngày cuối mùa đông, bạn thân của Kim Minjeong vì không liên lạc được mà tìm đến tận nhà, chỉ thấy căn nhà lạnh toát, lạnh hơn cả thời tiết đã xuống âm độ ở ngoài kia. Vội vàng tìm kiếm Kim Minjeong, phát hiện ra em nằm trên giường, không còn thở, bên cạnh là những tấm ảnh Kim Minjeong và Yu Jimin chụp chung.
Kim Minjeong, chết tâm, chết cả con người.
...
"Cái kịch bản gì mà còn sầu hơn chữ sầu vậy?"
Yu Jimin nhăn mặt đọc xấp kịch bản của khoa Thanh nhạc, tay kia vẫn đang xào chảo đồ ăn thơm nức mũi.
Kim Minjeong đang ôm cô từ đằng sau lau lau khóe mắt, kệ bà cô già khó tính kia tiếp tục đọc kịch bản. Em mới diễn thử có một đoạn thôi mà đã đau đớn chịu không nổi rồi, nghĩ đến những người chịu nỗi đau này ngoài đời thực, tự dưng rùng mình. Thật sự quá tàn nhẫn.
"Nhạc kịch năm nay của khoa em hơi bị nặng đô, tại vì có quan chức cấp cao tới xem nữa. Thầy Hiệu trưởng trực tiếp chỉ định mấy học bá năm cuối viết kịch bản nè, cho nên mới xuất sắc như vậy."
Nói đến Kim Minjeong lại thở dài.
Vốn là em đã nằm trong danh sách hát màn mở đầu của đêm buổi hòa nhạc cuối năm tổ chức thường niên, nhưng vì khoa không chọn được nữ chính phù hợp cho vở nhạc kịch lâm li bi đát này, nên họp tất cả nam thanh nữ tú của toàn khoa lại, yêu cầu mỗi người diễn một đoạn để chọn ra người hợp nhất.
Kim Minjeong tối hôm trước đó cùng Yu Jimin cãi lộn việc nên nuôi chó hay nuôi mèo, đã vậy trời hành đi xem bộ phim cái gì mà "Cây xoài nở hoa", nghe tên đáng yêu thế mà cuối phim nhân vật chính nhân vật phụ không giết nhau cũng là rủ nhau đi tù, đi tự tử. Con tim em xem xong tập cuối cùng, vỡ nát.
Kim Minjeong vẫn chưa thoát khỏi bộ phim kia, sáng hôm sau mang bộ mặt u ám đi học, hai bọng mắt thâm như gấu trúc, đuôi mắt cụp xuống vì buồn ngủ. Đến khi được bạn đẩy lên diễn thử một đoạn cũng không hề hay biết.
Nhưng God Kim Minjeong với đôi mắt buồn (ngủ) ê ẩm lòng người, nước mắt lưng tròng vì cố nhịn lại cái ngáp dài, như nàng thơ trong câu chuyện thơ mộng trải dài khắp những trang truyện tình cảm lãng mạn, ngẩng đầu lên, nhìn về phía ban Giám khảo.
Cả khán phòng lặng im.
God Kim Minjeong chính thức casting thành công vai chính mà không cần mở miệng nói một lời thoại nào.
Kim Minjeong đọc xong kịch bản thì mới gật gù hiểu ra tại sao nguyên một khoa Thanh nhạc mấy nghìn con người lại không chọn ra nổi ai hợp với vai nữ chính. Tại vì yêu cầu quá cao, phải đặt cảm xúc của mình vào nhân vật, thì mới diễn tả trọn vẹn được nỗi đau từ đầu vồ tới như cơn nhồi máu cơ tim. Mất người yêu trong bao nhiêu giây bao nhiêu phút đó, nhưng cơn đau lại mang theo ngày này qua tháng nọ. Kim Minjeong nhận phải trọng trách lớn lao rồi, cũng không thể phụ lòng thầy cô cùng số điểm rèn luyện cao ngùn ngụt là tiêu chí phụ để có thể nhận học bổng kia, vắt óc ra suy nghĩ làm sao để có thể hòa với nhân vật làm một.
Không lẽ đêm nào cũng nhè Yu Jimin ra cãi lộn. Đâu có được. Bồ em sẽ nhai em không nhả xương mất.
Không lẽ đêm nào cũng ôm laptop coi phim ngược tâm ngược thân tìm cảm xúc. Càng không được. Bồ em sẽ đá đít em cùng cái laptop yêu dấu đi ra khỏi nhà mà ngủ bờ ngủ bụi.
Kim Minjeong suy nghĩ một hồi, tìm ra một phương pháp hơi... dở hơi nhưng lại hiệu quả nhất.
Sửa tên hai nhân vật chính thành Yu Jimin và Kim Minjeong.
Hí hoáy sửa xong cả buổi sáng, đọc lại, thành công khóc lụt nhà lụt cửa. Yu Jimin đang loay hoay nấu cơm, nghe em khóc tu tu liền vứt vá vứt dao chạy vào xem, em thấy cô càng khóc to hơn, nhào tới ôm chặt cứng, sau đó cả ngày liền dính luôn trên người cô, lâu lâu tách ra nhìn mặt Yu Jimin, sau đó lại ôm chầm.
Yu Jimin sướng muốn chết, nhưng cũng thắc mắc vô cùng. Cho đến khi em trình bày lí do tại sao lại như vậy, cô nghe xong, thấy lòng mình nhộn nhạo, xoa đầu em, dịu dàng hôn lên môi Minjeong.
"Sợ mất chị như vậy thì mỗi ngày đều phải yêu chị nhiều hơn một chút, nhé?"
Bẹo cái má trắng của em một cái.
"Em biết ồi."
Kim Minjeong nhõng nhẽo đột nhiên nói ngọng, bị Yu Jimin ác ma nghe được, vặn lại.
"Biết ồi biết ồi ~"
"Đừng có trêu em mà!"
"Ừ ừ, không trêu em nữa, em bé ngốc ~"
"Nữa!"
Yu Jimin cười khà khà. Chọc em cún là thú vui hằng ngày của cô mà.
Ừ cười đi Yu Jimin, sau này khỏi cười nữa.
...
Kim Minjeong cực khổ tập luyện, đi sớm về khuya hơn một tháng trời cuối cùng cũng đến lúc ngày diễn thật đã cận kề. Chuẩn bị bung lụa.
Yu Jimin rủ Giselle tham dự buổi hòa nhạc của khoa Thanh nhạc Đại học Seoul. Bảo là mấy nay công việc nhiều quá nên dẫn tới stress nặng, cần đi thanh lọc tâm hồn già cỗi này bớt, nhưng nguyên nhân sâu xa chính là muốn khoe bồ, muốn tự hào phổng mũi về bồ với bạn thân chí cốt.
Hai người không diện đồ lồng lộn, lựa mấy gam màu trung tính. Giselle mặc đồ lịch sự, bên ngoài khoác một chiếc blazer màu nâu đậm, còn Yu Jimin chỉ đơn giản một cây đen từ trên xuống dưới, khoác ngoài chiếc long coat đen nốt. Thế mà đi trong khuôn viên trường đại học Seoul ai cũng giương mắt nhìn, tưởng đâu đang được xem nữ thần đi catwalk.
Vài em sinh viên ở gần đó trầm trồ, Giselle đưa mắt qua nhìn, Yu Jimin vuốt tóc ra sau, mấy em không chịu nổi nữa hú hét làm vang cả một góc sảnh lớn.
"Cưới em đi chị ơi!!!"
"Trời ơi bao nuôi em với chị ơiiiii"
"Alo mẹ, con đi cưới chồng đây."
Hồi xưa cũng được người đời ưu ái gọi là play girl, có tiếng có miếng đàng hoàng. Giờ đầu ba rồi nhưng sức hút vẫn tăng lên, Giselle chép miệng, biết vậy hồi đó kéo đầu Yu Jimin cùng đi làm người nổi tiếng cho khỏi phí của giời.
Yu Jimin mua ghế ở hàng đầu, Giselle trầm trồ. Ngồi ghế VIP thế này quả đúng là Yu đại gia. Giselle nhập vai diễn trước cả diễn viên, õng ẹo xà nẹo người đang bắn cái nhìn khinh bỉ về phía mình.
"Ứ ừ ~"
"Yu đại gia bao nuôi em đi ~"
Bốp!
...
Vở kịch của khoa Thanh nhạc được xếp ở cuối, qua gần hai phần ba chương trình Yu Jimin mới thấy Kim Minjeong từ trong cánh gà ló đầu ra tìm cô, tìm thấy rồi liền vẫy vẫy tay liên hồi. Cô mỉm cười, đứng dậy đi về phía chỗ em.
"Em đã chuẩn bị xong hết chưa?"
"Em lo quá à."
Kim Minjeong bĩu môi, không nghĩ hôm nay sẽ có đông khán giả như vậy.
"Không sao mà, em luôn là số một."
Yu Jimin bật ngón cái, nháy mắt. Kim Minjeong bật cười, trên má đã nhiễm một tầng hồng, ngại ngùng đánh vào vai cô một cái.
"Thật mà, diễn xong rồi chị thưởng."
"Thật hả?"
Mắt Kim Minjeong long lanh sáng rỡ.
"Thật."
Yu Jimin hôn vào môi em một cái, sau đó chào tạm biệt, trở lại chỗ ngồi, thật mong chờ diễn viên Kim Minjeong xuất hiện.
"Minjeong sắp diễn chưa?"
Giselle nhìn đồng hồ, nãy giờ các tiết mục đều xuất sắc quá nên mải ngồi xem quên cả thời gian đã trôi qua hai tiếng hơn.
"Ừ sắp diễn rồi."
Yu Jimin đáp lại, tâm tình rất thoải mái mà người ta hay gọi là bình yên trước cơn bão.
"Ê họ Yu, cậu đã đọc hết kịch bản chưa?"
Giselle đột nhiên hỏi, Yu Jimin chột dạ, cô chưa đọc hết cái kịch bản đẫm nước mắt nữa. Một phần tại vì nó dày quá, một phần cũng không muốn biết hết tình tiết làm mất hứng thú ngày hôm nay. Nhưng mà Giselle hỏi vậy, tự dưng thấy lo lo.
"Có cảnh hôn không?"
Mặt Yu Jimin tái nhợt.
"Ôi thôi rồi."
...
Tiết mục được ém kĩ nhất của khoa Thanh nhạc sẽ được diễn ra trong vài giây nữa. Đó là vở kịch "Mùa tuyết rơi cuối cùng."
Mở đầu vở nhạc kịch là khung cảnh nữ chính Winter đứng bên cửa sổ căn nhà gỗ, phóng ánh mắt vô hồn ra xa, cô đơn quạnh quẽ, một mình lọt thỏm giữa trời đông, để cho nỗi buồn đau gặm nhấm lấy từng phần trên cơ thể. Winter ôm lấy bức ảnh mình chụp cùng Karry vào lòng, thủ thỉ kể cho anh nghe về những ngày hạnh phúc lúc trước. Tuyết rơi càng dày, những câu chuyện vui càng được nhớ về nhiều hơn, chúng lẫn trong tiếng cười ngọt ngào của Winter, nhưng sao chỉ thấy một nỗi xót xa sắc lẻm như dao cứa vào tim người.
Winter trở về chiếc giường rộng lớn, cố ru mình vào giấc ngủ, vì cô biết, chỉ khi ngủ đi rồi, mới có thể gặp được người cô yêu.
Giselle vừa há hốc mồm vừa xem vở nhạc kịch, không nghĩ rằng mấy đứa nhỏ này lại có thể nhập vai tốt như vậy, vừa diễn vừa hát, có những đoạn phải khóc rất nhiều, không khóc cũng phải diễn cho buồn thảm sầu đến cùng cực. Kim Minjeong vừa khóc xong lại phải diễn cười, diễn hạnh phúc nhưng không gượng hay bị trật nhịp chút nào, hệt như đó là cuộc đời em thật chứ không phải là đang đứng trên sân khấu.
"Bồ cậu đỉnh thật đó..."
Giselle thán phục. Nhưng Yu Jimin nào có để ý, đang giương mắt trừng trừng nhìn em hạnh phúc trong vòng tay người khác, cùng người ta đi ngắm lá mùa thu rơi, cùng nhau ăn tối, ăn chung một cây kem, em còn ở trên vai người ta mà ngủ thiếp đi. Yu Jimin thấy trái tim mình như bị véo mấy phát.
Và điều gì đến cũng sẽ đến.
Yu Jimin chết lặng nhìn hai bờ môi kia gần chạm vào nhau.
"Ê."
"Ê ê ê."
"Ê ê ê ê ê."
"EEEEEEEEEEEEEE"
Tiếng gào rú cuối cùng của Yu Jimin kịp thời bị Giselle bịt lại. Trời ơi, thể diện Yu Jimin ơi.
Yu Jimin giãy đành đạch trên ghế, may là mọi người đang chìm đắm trong vở diễn mà khán đài lại bị tắt điện hết nên không ai thấy cô nữ thần lúc nãy đang giãy như cá chết.
"Bình tĩnh, bình tĩnh đi Jimin! Chuyện đâu còn có đó!"
"Huhuhu"
Yu Jimin tức tưởi nhìn em bị người khác hôn, còn mình thì bị Giselle đang lấy thịt đè người ôm ghì lại.
Hôn xong rồi. Mà còn cười!
KIM MINJEONG!
Biết vậy hôm đó đọc hết cái kịch bản, phát hiện ra cái cảnh này thì dùng quyền lực bắt em không được diễn cho rồi.
Huhuhu
...
Vở nhạc kịch kết thúc thành công tốt đẹp. Cả khán đài đứng dậy vỗ tay rào rào, hơn một nửa sụt sịt vì câu chuyện tình quá đẹp nhưng cũng quá buồn. Khoa Báo chí của Đại học Seoul nháy cháy máy, dự định cái tên Kim Minjeong với lối diễn đáng lẽ nên đi thi vào khoa Điện ảnh thì đúng hơn sẽ ngập tràn trên các đầu báo, trang tin của trường vào ngày hôm sau.
"Có khi được lập fan club luôn ấy chứ!"
Giselle vui vẻ xoa đầu Kim Minjeong đang ngập trong cơn mưa lời khen. Bồ cô học bên khoa Ngoại ngữ chạy qua đây coi ké, đang nói chuyện với bạn là diễn viên phụ ở bên trong kia. Giselle chưa tới chỗ em người yêu được vì còn phải đứng đây dè chừng Yu Jimin có nổi cơn điên thì cũng có mặt mà kịp thời ôm lại.
"Hì, em không nghĩ là thành công đến vậy."
Kim Minjeong cười bẽn lẽn, tay phải đang được Yu Jimin khóc nhòa đi mascara nắm chặt. Sao người yêu em hôm nay dễ xúc động vậy? Kim Minjeong vẫn chưa nhận ra lúc nãy mình có đóng cái cảnh gì mà khiến Yu Jimin xỉu tại chỗ.
"Nãy em đóng cảnh hôn."
Giselle có lòng nhắc cho.
Tới lượt mặt Kim Minjeong tái nhợt.
Em khi đọc xong kịch bản rồi thì vốn lăn tăn không biết nên nói với cô về vấn đề này hay không. Nói thì sợ Yu Jimin không cho mình tham gia, mà không nói thì sợ cô hôm nay sẽ giận. Mấy hôm nay bận tập luyện mà quên béng đi, bây giờ em mới nhận ra mình đang đứng kế một cái hố núi lửa.
"K - ka - karomi..."
Kim Minjeong lắp bắp, lo lắng nhìn người kia.
"Không sao, chị không sao, không sao hết á huha."
Yu - đáy lòng chết nhiều chút - Jimin cố gượng cười, nhưng cười chưa được bao lâu lại mếu máo, uất ức. Nhìn thằng khác hôn bồ mình, cô có phải thánh đâu mà không sao chứ.
"Có gì về nhà từ từ nói, nha? Đi ăn đi ăn! Hôm nay tớ bao!"
Giselle nhanh chóng giải vây cho Kim Minjeong, tới kẹp cổ luôn em bồ nhiều chuyện của mình, lùa một đám ra xe. Yu Jimin vì đói bụng mà gác qua chuyện này, như mọi hôm mà chăm sóc em, gắp đồ ăn, gọi nước, để ý đến em liên tục.
"Aeri- chan có nghĩ là chị Minjeong sẽ bị cô Jimin ăn thịt không?"
Cô bé người yêu của Giselle thì thầm hỏi nhỏ khi thấy cô Yu thánh thiện nãy còn bù lu bù loa bây giờ đã điềm tĩnh trở lại. Giselle gật đầu, gắp cho em một miếng gà.
"Có đó."
...
Tối đó Kim Minjeong liệt giường.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip