Xuân, hạ, thu, đông

Yu Jimin nhớ đêm ấy là đêm đông lạnh lẽo, chỉ vài giờ nữa sẽ bước sang năm mới, em gọi cho cô và nói rằng mình đang ở một quán rượu nào đó gần bờ biển. Yu Jimin choàng dậy, nhíu mày nghe em nấc khe khẽ, nhanh chóng đổi tay cầm điện thoại, tìm một áo cổ lọ dày, quần jeans đen đủ ấm cùng áo khoác bông. Trước khi ra khỏi phòng nghĩ thế nào lại quay lại, đổi thành chiếc măng tô muối tiêu sờn cũ phảng phất tháng ngày tuổi trẻ.

Áo măng tô rộng, như vậy mới đủ chỗ cho một người nữa chui vào.

"Em đừng làm những chuyện ngu ngốc."

"Yu Jimin, bây giờ đến một câu nhẹ nhàng chị cũng chẳng thể nói với em."

Em cắt máy, rượu đã rơi xuống dạ dày từ lâu, bắt đầu thấm men cả người, ấy vậy mà cái đắng chát chua xót vẫn còn đọng lại nơi cổ họng.

Kim Minjeong không hiểu, tại sao những người yêu nhau lại không thể đến với nhau.

Tại sao lại khước từ em, tại sao lại nói rằng chúng ta đừng nảy nở sinh sôi một mối quan hệ nào đó vượt lên trên tình bạn. Kim Minjeong đã muốn chất vấn thật nhiều, đã muốn lao đến đấm vào lồng ngực Yu Jimin thật mạnh, nhưng cuối cùng em lại chọn ngồi lặng lẽ trong góc sô pha nơi kí túc xá cũ, chọn nửa đêm rời đi, để lại một nụ cười khô khốc, một giọt nước mắt tràn khỏi khóe mi.

Em tháo chạy khỏi hiện thực tàn nhẫn. Ban đêm không dám ngủ vì sợ trong cơn mộng mị lại mơ thấy người, mơ thấy những tháng ngày tốt đẹp em và Yu Jimin kề cạnh. Ban ngày chạy đến bờ biển xem dân chài kéo cá, lái buôn họp chợ. Kim Minjeong cầm theo một cây đàn nhỏ, cây đàn thành viên cùng nhóm tặng em vào dịp sinh nhật năm hai mươi lăm tuổi, ngồi trên đá ba chân hát cho biển nghe, sóng vỗ dưới chân, dạy đứa bé con nhà ai dắt đi theo ra bờ kè vài chữ số phép tính, cùng lấy sỏi vẽ lên đá hình cái cây con mèo.

"Nhóc con, nhóc có ước mơ gì không?"

"Em muốn đóng một con tàu lớn thật là lớn! Chị Kim có thấy xa xa ngoài kia không, mẹ nói tàu của cha em nhỏ quá nên bị quái vật ngoài xa nuốt chửng rồi. Nuốt chửng cả cha em. Em muốn lái con tàu lớn nhất thế giới đến đó, đánh nhau với con quái vật ấy, đòi lại cha."

Kim Minjeong lặng người, tiếng đàn chậm lại rồi dừng hẳn.

"Chị Kim, ước mơ của chị là gì ạ?"

"Ước mơ của chị là biến thành con cá voi xanh, đưa những người như cha em trở về nhà."

Yu Jimin trở về rồi, sau chuyến lưu diễn dài hơi bên trời Âu.

Yu Jimin trở về rồi, đến quán ăn nhỏ em mở gọi một phần kim chi hầm cùng ly bia hơi mát lạnh.

Yu Jimin trở về rồi, mang về cơn gió lạnh buốt xa lạ, cả nụ cười xán lạn ấm áp vốn là chấp niệm lớn nhất trong lòng Kim Minjeong.

"Kim Minjeong, mọi người cần em."

"Mọi người có bao gồm chị không, Yu Jimin?"

Yu Jimin không trả lời, cúi đầu và vào miệng một thìa cơm dẻo nóng hổi kẹp cùng kim chi và sườn non hầm mềm. Mùa đông giá rét, còn gì thích bằng chuyện được ăn món yêu thích ngay khi đang đói lả chứ.

Cả không gian quán chỉ còn lại tiếng bát đũa va vào nhau, Yu Jimin ăn rất ngon, một thìa canh theo sau một thìa cơm, đôi lúc lại ậm ừ như tấm tắc khen ngon, chỉ thiếu cái gác chân phóng khoáng lên ghế nữa là giống y hệt những năm về trước. Ngày ấy, Yu Jimin đổ cơn sốt sau lần đi mưa về, Kim Minjeong thức dậy từ sáng sớm nấu món này, rồi lại vào phòng ngủ lôi con sâu luộc ba mươi chín độ đang cuộn trong chăn ra ngoài ăn cơm. Thố đá kim chi hầm còn sôi sùng sục, Yu Jimin tay cầm đũa tay cầm muỗng, vừa ăn vừa thổi, vừa xuýt xoa vừa hít hà, càng ăn mồ hôi càng chảy ròng ròng ướt cả trán cả lưng áo, cơn sốt vơi đi theo bát cơm, đến chiều đã khỏi bệnh.

Chữa bệnh bằng tình yêu của Kim Minjeong, không phải rất tốt sao?

Có Kim Minjeong ở bên cạnh mình, không phải rất tốt sao?

Nó chỉ tốt khi cuộc đời màu hồng, không phải thứ màu xám u buồn tàn nhẫn Yu Jimin từ từ nhận ra khi dần lớn lên, từ từ nếm được nơi đầu lưỡi dư vị của thế gian.

Ấy vậy mà Yu Jimin vẫn chẳng buông tha cho tình yêu đáng thương của em.

"Có. Chị cần em, Kim Minjeong."

"Đáng lẽ chị nên nói câu này từ sớm, từ rất sớm. Tại sao đến bây giờ chị mới nói, Yu Jimin? Tại sao vậy?"

Rặng phi lao lay lắt trước gió, câu hỏi thốt ra chẳng ai giải đáp giúp em. Người đến rồi lại đi, bỏ ngỏ thổn thức trong lòng em, bỏ ngỏ cõi lòng vừa hồ hởi mở ra thêm lần nữa.

Kim Minjeong không còn gào thét, không còn than vãn, em trở lại cuộc đời, bình lặng đón nhận mọi điều, vẫn cặm cụi ở bếp nấu ăn cho dân chài vừa kéo lưới lên, vẫn giữ hoài nụ cười rạng rỡ, người vùng biển bảo em tỏa sáng như vì sao đỏ một góc trời.

Vì sao cô độc.

Chẳng ai biết trong em đã hoang tàn vỡ nát.

...

Yu Jimin tìm đến nơi đã là chuyện của ba tiếng sau, khuôn mặt lộ rõ vẻ mệt mỏi vì mấy ngày liền ngủ ít, đem ánh nhìn trách móc đặt lên tấm lưng bé nhỏ đã bất động trên quầy rượu. Yu Jimin thở dài, cởi áo măng tô muối tiêu, phủ trọn lấy Kim Minjeong nhỏ bé.

"Tỉnh dậy, chị đưa em về."

"Không muốn về."

"Lí do?"

Kim Minjeong nghe câu hỏi cộc lốc của người kia, cơn nghẹn ngào dâng lên cay xè sống mũi, quay người tung áo, loạng choạng bước ra khỏi quán rượu. Yu Jimin lắc đầu, rút mấy tờ bạc đặt lên quầy, rảo chân bước theo sau Kim Minjeong không biết còn muốn làm loạn cái gì.

"Ai cần chị đến đây?"

"Em cần."

"Em không cần!"

"Vậy lần sau gọi người khác, đừng gọi chị."

"Yu Jimin!"

"Biết được em đang say xỉn lại không đến ứng cứu, là ai cũng sẽ cắn rứt lương tâm."

"..."

Kim Minjeong rũ mi, bước chân liêu xiêu dẫm mấy vũng nước đọng lại sau cơn mưa trên đường nhựa, cái bóng nhỏ cô độc, hôm nay có thêm một cái bóng lớn đi bên cạnh, vậy mà niềm cô độc lại nhân đôi chứ chẳng hề giảm bớt.

"Em muốn đến bờ biển."

"Em muốn chết à?"

"Chết cũng được, không chết cũng được."

Yu Jimin vuốt lại mái tóc dài, nhìn bộ dạng như sắp lao xuống biển đến nơi của Kim Minjeong, chẳng còn cách nào, đành cùng em bước tới chỗ đá ba chân em hay ngồi ấy ôm đàn hát cho biển khơi nghe. Đỡ Kim Minjeong ngồi được ở chỗ an toàn cô cũng mướt mồ hôi, em thấp bé nhẹ cân, nhưng lòng em lại nặng trĩu.

"Kim Minjeong, rõ ràng em đã có thể chọn ai đó tốt hơn."

"Em muốn yêu một người, yêu một người thật đậm sâu."

Yu Jimin tựa lưng lên đá, ánh nhìn rơi đâu đó trên vùng biển mặn mà chất muối. Đầu đông mặt biển không động, Yu Jimin biết sâu trong lòng biển đang cuộn trào. Áo ấm khoác trên vai Kim Minjeong cứ tụt dần, vì đứa nhỏ cứ nghiêng ngả qua bên này bên kia. Yu Jimin lắc đầu, với tay ra sau giữ lấy Kim Minjeong. Em gạt ra, nhích người ngồi hẳn sang bên tảng đá ba chân khác, gác đầu lên điểm tựa cứng ngắc thay vì bờ vai mềm mại của Yu Jimin.

Hơi men quyện cùng làn gió biển nhè nhẹ, Kim Minjeong run run hít một hơi sâu, lén lút thu vào lồng ngực chút mùi hương xa lạ của người quen thuộc. Thời khắc giao thừa đã qua từ lâu, trời cao tối đen như mực, chỉ còn ánh sáng như ngọn đèn lay lắt phát ra từ ngọn hải đăng chỉ đường dẫn lối cho người đi xa về bờ.

Đi mãi đi mãi, rốt cuộc lại quay về.

Xa mãi xa mãi, rốt cuộc chẳng thể khỏa lấp được niềm đau.

"Em có thể đổi vài từ trong câu nói được không?"

"Đổi thành, em muốn yêu Yu Jimin, yêu Yu Jimin thật đậm sâu."

Em ngước lên, nhìn cô, trong veo.

Gió mùa đông lùa bên tai, hương biển mặn, hương người thương lẻn theo cơn gió hơi buốt, tràn vào cõi lòng tạm bợ. Tình yêu khờ dại của người trẻ ngày ấy vẫn còn sống đến bây giờ, bốn mùa đều nguyên vẹn, đắng cay ngọt bùi ngày càng đậm, nhói đau cả một đời người.

Yu Jimin nhìn vào mắt em, trái tim chững lại một nhịp.

Rất lâu rồi, đã rất lâu rồi lòng bàn tay nóng hổi mới áp lên gò má lạnh lẽo.

Yu Jimin sinh vào mùa xuân, Kim Minjeong sinh vào mùa đông. Em nhen nhóm tình yêu với người vào mùa hạ cháy đỏ, để rồi người ảm đạm từ chối lời ngỏ lúc sang thu.

Môi Kim Minjeong lành lạnh, trong trí nhớ của Yu Jimin, nó đã từng rất ấm áp, rất mềm mại. Cô siết chặt lấy eo em, vồn vã tìm lại hơi ấm mình từng tò mò thử lấy. Nhưng sao Yu Jimin tìm mãi, tìm mãi mà chẳng thấy đâu. Nụ hôn trong đêm tối mờ mịt rất lâu về trước cô trao cho em, tưởng chừng như em không hề hay biết, lại chính là dấu ấn định mệnh khiến Kim Minjeong khắc cốt ghi tâm tình yêu này trong lòng.

Yu Jimin ác lắm.

Giọt nước mắt tủi hổ lăn trên gò má, lần đầu tiên và duy nhất, Kim Minjeong biết mình cần phải buông tay.

"Yu Jimin, tình cảm là thứ không thể cưỡng cầu."

...

Tháng bảy trời đổ lửa, Yu Jimin tháo kính râm, chôn chân dưới bờ cát nóng rực, nhìn từng cơn sóng lớn vỗ vào bờ. Hôm nay người ấy thành hôn, mặt trời chói chang hơn ngày thường, gửi nắng nóng xuống như nhảy một vũ điệu chúc mừng. Yu Jimin ngước nhìn vật thể gay gắt ấy, cái nắng này là mừng rỡ cho Kim Minjeong hay lớn lối cười vào mặt Yu Jimin đây.

"Chốc nữa khi em ấy bước vào lễ đường có thể đổ cơn mưa thật lớn không? Tôi có cầm theo sẵn ô này, lúc ấy sẽ chạy lên che cho em ấy, trong đám đông hỗn loạn sẽ bế em ấy trốn đi thật xa."

Yu Jimin tự nói tự bật cười, con người ta hay để mất rồi mới thấy tiếc. Không phải tiếc cho quá khứ không dũng cảm thêm chút nữa, không kiên nhẫn thêm chút nữa, mà là tiếc vì thứ đáng lẽ thuộc về mình nay lại rơi vào tay người khác.

Yu Jimin chẳng thể trả lời được câu hỏi rốt cuộc cô có yêu em không, chỉ là trong lòng Yu Jimin xuất hiện một khoảng trống lớn, vì người đã từng thích mình chết đi sống lại bây giờ không còn thích mình nữa.

"Tồi thật đấy Yu Jimin, mấy năm mấy mùa dài đằng đẵng như vậy, rốt cuộc điều mày thích không phải là Kim Minjeong, mà là sự đeo đuổi cố chấp đến cùng của Kim Minjeong."

"Xuân, hạ, thu, đông, mùa nào Kim Minjeong cũng thích Yu Jimin."

Kim Minjeong, em nói dối, từ ngày tình yêu ấy nở rộ, bốn mùa trong mắt em gói thành mùa đông buốt giá.

Kim Minjeong, hôm nay mùa xuân đến rồi, mừng cho em.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip