花吐き病 (2)
Hanahaki bào mòn sức khỏe của Kim Minjeong. Tuần thứ hai mắc bệnh, em gầy rạc và sút hẳn đi hai cân. Mỗi ngày Aeri đều cố gắng liên lạc về Nhật Bản, nhưng đáp lại cô chỉ là lời thông báo lạnh lùng đến từ bệnh viện Tokyo, rằng bác sĩ phụ trách căn bệnh này vẫn chưa trở về từ Mỹ.
"Chờ một chút nữa thôi, Minjeong. Ba chị sẽ liên hệ với bác sĩ giỏi nhất."
Đối với Aeri đang trở nên mất bình tĩnh, Minjeong tỏ ra vẻ lạc quan hơn, nở một nụ cười biết ơn.
Đáy mắt Aeri trở nên chua xót.
"Không cần vội. Em sống dai lắm, chẳng chết được đâu."
Em đáp lại lời Uchinaga Aeri, cố trấn an người lớn tuổi hơn.
Nhưng lời an ủi của em lại khiến Aeri có một dự cảm không hề tốt đẹp.
...
Kim Minjeong lại ho khan. Những cánh hoa oải hương bay khắp căn phòng, một số theo gió lọt ra khỏi cửa sổ, lập tức bị vùi dập trong cơn mưa tuyết. Sắc hoa ngày càng nhạt đi, những tưa máu lại xuất hiện càng nhiều. Kim Minjeong hít thở không thông, lồng ngực quặn lại, cảm giác như trong lồng ngực mình thực sự đã mọc ra cả một cánh đồng hoa oải hương như bên trời Pháp. Em co người, hai cánh tay ôm lấy đầu gối, cố ngăn lại những cơn cuộn trào đang dần trở mạnh.
Chiếc giường trắng có mấy cánh hoa đáp lên, thật chói mắt. Minjeong đưa tay gạt xuống hết.
Nửa tiếng sau, cơn đau không hề thuyên giảm, nó chạy dọc sống lưng, từ từ lan ra khắp cơ thể. Cổ họng em nghẹn bứ, không thể gọi tên Aeri đang bên trong phòng tắm.
Không. Mình không được chết.
Kim Minjeong quơ quào, cố tìm một cái gì đó để bám víu vào. Nhưng chẳng có gì đủ vững chãi để em siết chặt, cảm giác bất lực trước cái chết cận kề khiến Kim Minjeong bật khóc.
Phổi không trao đổi khí nữa.
Kim Minjeong lịm dần đi. Ly nước trên chiếc tủ đầu giường bị xô đổ, đánh một tiếng xoảng lớn. Cánh hoa trào ra khoé miệng, mang theo một chút máu đỏ tươi.
...
"Xin chào, chị là Yu Jimin."
Kim Minjeong ngẩn ngơ nhìn vầng sáng trong mắt của người đang đứng trước mặt em. Em vô thức mỉm cười theo, trong lòng bỗng thắp lên một niềm vui không rõ lí do.
Lần đầu gặp mặt thân thiện và đầy thành ý ngày đó thành công hút hai người trở nên thân thiết. Phòng tập của thực tập sinh gen 4 nhà SM lại thêm một đôi chích bông dính lấy nhau, ríu ra ríu rít.
"Minjeong... nhìn giống một người đang có tình yêu."
Bạn của Kim Minjeong đã nói vậy, khi cả hai vừa hết tiết học và đang ngồi ăn bánh cá trong khuôn viên trường.
"Hả? Sao cậu lại nghĩ vậy?"
Kim Minjeong hơi bất ngờ, quay sang hỏi lại. Tâm tình em dễ đoán như vậy sao?
Cô bạn ngồi cùng chỉ cười cười, sau đó mới nói rằng mấy hôm nay Kim Minjeong thay đổi nhiều, hay ngẩn ngơ nhìn trời nhìn đất và cười tươi rói mỗi khi nhận được tin nhắn điện thoại. Khác hẳn với vẻ ủ dột và mệt mỏi thường thấy từ khi trở thành thực tập sinh của SM. Không phải là có người trong lòng rồi mới trở nên như vậy hay sao ?
"Này. Yêu đương cũng thú vị đấy chứ?"
Cô bạn cắm ống hút vào ly trà hoa cúc đưa sang cho Kim Minjeong đang phồng má nhai bánh. Kim Minjeong tốt tính và đáng yêu như vậy, không thích người khác cũng là có người khác thầm thích Kim Minjeong. Hai cái má trắng trẻo của em chợt đỏ hây hây, mắt cún cũng cong lên, ý cười hiện ra rõ nét.
"Không biết nữa."
Nhìn kìa. Có người như thường lệ, đang đứng trước cổng trường vẫy tay với em.
...
Kim Minjeong sở hữu chất giọng quá đẹp, được chỉ định học thanh nhạc riêng với thầy Yoo Young Jin, vì vậy mà áp lực chồng áp lực. Có lẽ kì vọng đặt vào em quá lớn, không có ít lần thầy quở trách em rất nghiêm khắc. Những tiếng đàn chói tai, những lời quát tháo luôn xảy đến trong phòng thanh nhạc, lưng áo Kim Minjeong trong những ngày đông lạnh nhất cũng phải đổ mồ hôi ướt đẫm, cổ họng dường như không còn là của chính em.
Thời gian cuối cấp, những kì kiểm tra thực tập sinh kéo đến liên tiếp khiến cho đứa trẻ còn chưa trưởng thành như Kim Minjeong cảm thấy không chống đỡ nổi nữa. Nhìn từng người bạn rời đi trong sự tiếc nuối, Kim Minjeong càng tắt dần hy vọng. Con đường phía trước bỗng trở nên mù mịt, đáng sợ vô cùng.
Kim Minjeong nép đằng sau cánh cửa phòng tư vấn tâm lí cho thực tập sinh, trầm mặc nghe bác sĩ trình bày với quản lí về tình trạng đáng báo động của em. Ống tay áo dài kéo xuống che đi những vết thương chưa lành khỏi do tự làm tổn thương mình. Kim Minjeong thở dài, tự hỏi rằng liệu có phải mình đã đi sai hướng hay không.
Hay là rời công ty, trở về làm một học sinh bình thường, sống một cuộc đời bình thường.
Đến khi phòng tư vấn tắt đèn, trời đã buông sương rồi, Kim Minjeong vẫn chôn chân đứng trong góc tối.
Kim Minjeong không muốn về nhà, cũng chẳng biết đi đâu. Chẳng có nơi nào khiến em vơi đi cơn lo âu ngày càng lớn lên trong lòng.
Một hơi ấm quen thuộc bao bọc lấy Kim Minjeong bé nhỏ, hương bạc hà thanh mát xộc vào cánh mũi, cả người đều bị ôm chặt lấy.
Yu Jimin.
"Chị chờ em dưới sảnh, mà lâu quá không thấy xuống."
Cô đưa tay vuốt nhẹ mái tóc đã xơ đi vì tẩy quá nhiều lần. Yu Jimin vốn dĩ thích em trong mái tóc đen nhánh hơn, nhưng Kim Minjeong thích thử nghiệm những sự mới lạ. Không sao, miễn em thích là được. Mấy hôm nay Kim Minjeong khác lắm, mặc dù em vẫn cười nói, vẫn nhắng nhít cùng đám bạn và cô, nhưng trong đôi mắt cô không còn tìm ra ánh hào quang sáng như sao trời của em nữa. Vẻ hồn nhiên của Kim Minjeong bị những áp lực cướp đi mất rồi.
"Jimin, chị sẽ bảo vệ em chứ?"
Kim Minjeong vô thức thì thầm khi đang tận hưởng hơi ấm tỏa ra từ người Yu Jimin.
"Tất nhiên!"
Yu Jimin không cần đến 1 giây để suy nghĩ và trả lời, lời nói cứ thế mà tuột ra khỏi miệng. Cô đung đưa người, kéo theo Minjeong nhẹ lắc lư theo. Có lẽ Yu Jimin không cảm thấy sức nặng khác lạ nào từ từ "bảo vệ" của Kim Minjeong.
Yu Jimin còn đang tưởng ra những điều cô có thể làm cho em để giữ lời hứa này.
Còn Kim Minjeong lại một lòng một dạ đem hết niềm tin của mình giao phó cho Yu Jimin.
"Về thôi em."
"Ừm, về thôi."
Trong túi xách của Kim Minjeong vang lên tiếng sột soạt, giống như chai lọ va vào nhau. Yu Jimin nghe được, nhưng cũng chỉ nghĩ là vài ba thứ thuốc cảm Kim Minjeong hay lo xa lúc nào cũng mang theo bên mình. Cô vô tư nắm lấy tay em, hai chiếc bóng dài đổ dọc hành lang, nhanh chóng khuất sau đoạn rẽ đường đi ra sảnh.
...
Kim Minjeong tỉnh lại rồi, em đã mơ một giấc mơ dài. Mũi thuốc khử trùng và ánh đèn sáng trưng trong không gian trắng xoá khiến em nheo mắt, đầu đau khôn xiết. Hương oải hương lại thoảng trong không khí. Hoá ra Kim Minjeong chưa chết.
Hanahaki vẫn tồn tại và hành hạ em.
"Mình sẽ còn chết bao nhiêu lần nữa đây?"
Kim Minjeong tự hỏi. Đưa tay đặt lên ngực, nơi chứa cánh hoa đẹp mà không sạch sẽ.
Sao giống tình yêu của em quá?
Thoạt nhận ra bóng hình quen thuộc, Kim Minjeong cười khổ, lồng ngực nhói đau.
"Sao em lại giấu chị?"
Yu Jimin ngồi cách đó không xa, che đi ánh sáng đang hắt vào từ một phần cửa sổ không được che bằng rèm, khoanh tay trước ngực, chất giọng khàn đặc như vừa trải qua một trận khóc lớn.
"Tại sao?"
"Tại sao em không chịu ăn cơm tối?"
"Tại sao em không vào nhà mà đứng ngoài này?"
"Tại sao em lại đánh nhau với chúng nó?"
"Tại sao?"
"Chị luôn hỏi em tại sao thế này, tại sao thế kia. Yu Jimin, chưa bao giờ chị hỏi em lúc đó em cảm thấy thế nào, em có ổn không, em có điều gì muốn nói không, chưa bao giờ chị nhận ra những điều trái khuấy em làm là vì ai, vì cái gì. Chị chỉ toàn trách móc em."
Em đợi chị về rồi ăn chung.
Em muốn nói câu "Mừng chị trở về."
Em muốn đòi lại công bằng cho chị, muốn chúng nó trả lại sự trong sạch cho chị.
Mỗi lần Yu Jimin hỏi Kim Minjeong tại sao lại làm thế với giọng điệu trách móc, Kim Minjeong lại có cảm giác mình thật ngu ngốc.
"Em không muốn chị và mọi người phải lo lắng. Câu trả lời này đã vừa lòng chị chưa?"
Sự tủi thân tột cùng khiến Kim Minjeong vỡ oà, nước mắt không hẹn mà tuôn rơi, thấm ướt một mảng gối.
Phải. Em yêu Yu Jimin.
Đến bây giờ em hận Yu Jimin vô cùng, nhưng em vẫn yêu. Rễ cây cắm sâu trong lồng ngực, nói cắt là cắt được sao?
Từ khi bắt đầu đã là sai trái. Hanahaki xuất hiện chính là vừa muốn Kim Minjeong nhận ra mình đã đi con đường rặt sai lầm này quá lâu rồi, vừa là sự trừng phạt dành cho em.
Đáng lẽ em không nên yêu một người chưa từng yêu em.
Những cánh hoa lại bay lên. Sắc tím nhạt đã ngả dần sang màu trắng, đáp lên sàn, lên mặt bàn, đáp xuống trước mắt Yu Jimin.
Cô chết lặng.
Dường như hiểu ra một điều gì đó.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip