Yêu lập dị
- Bé con! Tại sao em ít khi nở nụ cười thế..!?
- Em không thích mang lên mình vẻ gượng gạo...
- Phải có lý do chứ. Nói chị nghe xem nào!
- Nhất thiết là phải cần lý do sao?
- ...
Nó nhìn cô bằng đôi mắt lạnh lùng như hạt tuyết mùa đông. Lạnh đến nỗi cô nghĩ mình chưa bao giờ được cảm nhận. Tử Du là một cô bé lập dị không thích cười. Sa Hạ muốn làm quen với nó cũng vì lẽ đó. Cô là người đầu tiên kết thân được với nó kể từ khi Tử Du sang Hàn. Cô coi nó như em gái...vì đơn giản cô biết rằng một cô gái 16 tuổi có bao nhiêu cô đơn khi lạc lõng một mình giữa đất nước xa lạ.
Tử Du chở Sa Hạ đi trên chiếc xe đạp màu cam giữa mùa thu đầy những nắng nhè nhẹ. Gió lồng lộng nhảy múa làm cho bao nhiêu là lá rơi xào xạc trên đường.
Chiếc xe chậm rãi đi đến một ghế đá trống bên hè. Nó thích vẽ. Mặc dù Sa Hạ rất bận bịu bởi lịch tập riêng của mình nhưng mỗi tuần cô đều dành thời gian cùng nó đi tìm cảnh đẹp để vẽ. Sa Hạ gọi đó là ngày cho em gái. Còn trong lòng Tử Du...những chủ nhật này chính là ngày của bình yên. Có lẽ bên cạnh cô, nó cảm thấy an toàn và yên bình.
- Em định sẽ vẽ gì thế?
- Ưm...em sẽ vẽ lại góc phố trước mặt!
- Tại sao thế?
- ...
Tử Du lắc đầu không trả lời và cặm cụi vẽ. Nó cầm bút chì phác họa và tô vẽ một hồi lâu. Cô lẳng lặng ngồi bên cạnh nó - lúc nào cũng vậy - có cô tranh vẽ của nó sẽ cảm xúc hơn. Có lẽ vì cảm xúc của Tử Du tham lam chiếm chỗ cả trái tim nó và cả hồn của bức tranh. Đầu tiên là con đường này, rồi đến cây phong này, rồi đến những chiếc lá vô tình đang rơi xuống lề nữa...
Vẽ xong nó bày màu ra để cùng cô tô.Cho đến mãi tận buổi chiều tà bức tranh mới hoàn thành. Sa Hạ nói bức tranh này rất có cảm xúc với cô. Từng tia nắng phớt qua khẽ lá nó cũng không nỡ bỏ xót. Vì với nó nơi đây là một kỉ niệm đẹp của cô và nó.
Tử Du viết lên trên mặt tờ giấy " Con đường hạnh phúc". Đấy là tên nó đặt cho bức tranh này. Cô quay sang hỏi nó:
- Con đường hạnh phúc! Ý nghĩa là gì vậy?
- ...
Nó lắc đầu không trả lời rồi thu gom các vật dụng lại.
Nó chở cô về dưới cái chiều xao xuyến của trời thu hững hờ. Trong lòng cô luôn là một dấu hỏi to đùng về nó...Cô bé luôn im lặng đến lạ kì.
Lưng Tử Du căng cứng không dám tựa vào người cô ở phía sau. Nó không dám đụng vào người cô. Nó sợ cái luồng điện xẹt từ Sa Hạ đi ra, xuyên qua người nó làm trái tim nó run rẫy.
----------
- Hôm nay em có thời gian không?
- Có chuyện gì sao?
- Bây giờ chị về đưa em đến một nơi, ở đó chờ chị nhé!
- ...
Tít...tít...tít...
Cô cúp máy đột ngột. Nhưng nó không tò mò và chẳng quan tâm. Chỉ cần đi với cô là nó vui rồi. Nó vào lấy một cái áo khoác len mỏng và đứng trước gương. Đưa tay lên kéo hai mép môi lên cho giống đang cười. Thật gượng gạo làm sao.
- Haizz...Xấu quá cơ.
Nó thở dài.
Cô đứng trước cửa phòng nó. Căn phòng u ám lúc nào cũng len lỏi vài tia sáng rọi vào từ cửa sổ. Dường như bên trong là cả khoảng trời riêng Tử Du muốn cất giấu cho mình, bằng chứng là nó chẳng hứng thú mấy nếu có ai đặt chân vào đó...ngay cả Sa Hạ.
Đứng tần ngần một lúc, cô định hối thúc lần nữa thì Tử Du đẩy cửa bước ra.
- Đi thôi. Em chở chị bằng xe đạp nhé!
- Được!
Nó đóng cửa cẩn thận rồi dắt chiếc xe đạp nhỏ từ tầng hầm ra. Chiếc xe đạp hôm nay khác mọi ngày, đó là giỏ của nó chứa đầy những bông hồng trắng - loài hoa mà nó thích nhất. Có lẽ nó không để ý...
Tối hôm nay gió heo may thổi se lạnh. Nó khẽ siết lấy bàn tay dần mất cảm giác trên tay cầm nhỏ. Suốt đường đi cô không nói gì với nó cả. Nó cũng im lặng.
- Đến rồi, dừng ở kia đi em.
Sa Hạ bảo nó dừng xe trước một ngôi nhà to rồi dẫn nó vào. Cô không dẫn nó vào nhà mà dẫn nó đến một căn nhà nhỏ hơn. Có lẽ là nhà kho...nhưng đẹp hơn rất nhiều. "Ngôi nhà hạnh phúc"-đó là tên nhà kho.
- Vào trong nhé!
- Chị...Nơi này là sao?
- Chị đã mất rất nhiều thời gian để chuẩn bị nó. Em vào cùng chị nhé!
- ...
Như thường lệ nó vẫn không nói gì. Nó nhìn Sa Hạ bằng một ánh mắt lo lắng. Sao hôm nay giọng nói của cô buồn bã đến thế? Liệu nó có làm gì sai không?
Trước mặt nó là một căn phòng đầy nến lung linh. Dưới sàn nhà trải đầy rơm vàng. Nó nhìn cái bánh kem phủ socola và không khỏi ngỡ ngàng. Nhìn chai rượu bên cạnh đã vơi đi không ít, lại thấy Sa Hạ yên lặng chuẩn bị rót thêm rượu bên cạnh.
- Có chuyện gì sao?
- Chị với cậu ấy chia tay rồi...
Nó quay sang nhìn vào mắt cô. Những giọt nước mưa rơi xuống nhòe cả đôi mắt xinh đẹp của Sa Hạ. Nó vội vàng mở túi xách lấy khăn lau những hạt nước trong veo đang tan trong khóe mi của cô. Nó biết cô đang buồn...buồn lắm...Nhìn thấy cô đau nó cũng đau. Nỗi đau của cô hình như cũng chính là nỗi đau của nó.
Rồi Sa Hạ kéo nó lại để tựa vào vai nó. Nó ngồi im cho cô tựa, trái tim nhảy loạn xạ trong lồng ngực. Cảm giác này sao mà lạ quá. Nó thích cô...từ lâu rồi. Và có lẽ người nhạy cảm như Sa Hạ cũng biết điều đó.Nó từng cố tình thể hiện cho cô biết.Nhưng cô đã từ chối nó...một cách tế nhị là nhờ nó giúp làm quen cùng một bạn thực tập sinh khác.Điều đó từng làm nó đau lắm.
"I'm belive you..I'm hope you happy...I always think of you..
But ..I'll never have you..Sometimes I going to have to lose..."
Nó hát. Lần đầu tiên nó cất giọng hát thật cho một ai đó nghe mà không phải giáo viên. Những tâm tư trong lòng nó giấu kín bao lâu nay. Chỉ ngồi yên đó, bên cạnh có cô tựa vào cùng ngắm nhìn bầu trời đêm đầy cảnh sắc. Bản thân nó thật muốn ích kỉ mà giữ mãi phút giây này...dù cô chưa từng thuộc về nó.
---------
Những ngày sau đó, nó và cô bên nhau nhiều hơn. Nó không hi vọng một cơ hội mong manh đến với mình. Nó không muốn chỉ là người thay thế. Rồi đến một chủ nhật đẹp trời, có nắng ấm và gió nhè nhẹ. Cô ngồi nhìn nó vẽ.
- Hôm nay em sẽ vẽ gì?
- Chị!
- Chị á? Sao lại vẽ chị?
- ...
Nó không trả lời. Thế là nó cứ nhìn cô một hồi lâu rồi lại cặm cụi vẻ mà chẳng để ý xung quanh. Khi nó phác thảo xong và đang tô màu. Cô lẻn trốn đi.
- Lạnh...
Nó kêu lên và quay lại. Sa Hạ đang cầm ly cafe sữa lạnh và áp vào má nó. Lạnh quá.Nó ngước nhìn cô ngơ ngác.
- Này, cho em!
Nó cầm lấy ly cafe và hút từng chút một. Lúc này bức tranh của nó cũng đã sắp hoàn thành xong. Riêng hôm nay nó muốn cất đi để tối về tự mình tô màu. Rồi cô nhìn thẳng vào mắt nó,nó bối rối đỏ mặt.
- Chewy ah~
- Hửm?
...Nó bóp chặt ly cafe như muốn móp lại. Mỗi lần Sa Hạ gọi tên nó, dường như có một cỗ xúc động lại dâng lên đâu đó trong tiềm thức của Tử Du.
- Em...làm người yêu chị nhé!
Nó run người lại. Nó thích cô nhiều lắm nhưng...nó chưa bao giờ nghĩ cô sẽ nói yêu nó. Nó lảng tránh câu hỏi. Không trả lời. Cố gắng thu gom thật nhanh mọi thứ cất vào balo rồi đứng dậy. Sa Hạ kéo tay nó lại... vươn tay ôm chầm lấy cơ thể gầy gò của nó...
- Chị thật sự cần em!
- ...
- Em yêu chị đúng không?
Đến lúc này dường như nó không im lặng được nữa.Nó gật đầu thật khẽ. Cô mỉm cười mãn nguyện rồi nép vào lòng nó...Thật lâu...Đó là ngày hạnh phúc nhất của nó.
---------
Tối hôm đó nó đi mua một chút đồ để về ăn đêm. Vừa bước ra khỏi cửa không xa thì nó thấy cô đi cùng một cô gái khác. Sa Hạ ôm cô gái đó và còn hôn lên má nữa. Nó nhìn rõ tất cả...tim nó đau buốt. Chiếc ô trên tay nó rơi ra..nó ôm lấy lồng ngực đang thổn thức.
Thứ hạnh phúc mà nó mong muốn có lẽ chẳng bao giờ kéo dài được. Biết rằng mọi thứ rất mơ hồ nhưng vẫn muốn nắm bắt. Sa Hạ có bao nhiêu đa tình, nó biết cả. Tính cách hai người khác nhau bao nhiêu, nó đều biết.
Kết thúc này...đến quá vội vàng. Nó vẫn chưa an ổn được phút giây nào bên Sa Hạ kia mà. Nếu đã thế này...vậy tại sao lại cố yêu nhau? Để rồi mang cho bản thân thêm những nỗi đau. Có lẽ nó đã hoang phí tình cảm chân thành của mình cho một người không biết trân trọng. Có chăng nó nên quên hết đi, để những nỗi đau nơi tim này sẽ bay về nơi cuối trời...
---------
Những ngày sau đó, không ai thấy nó bước ra khỏi căn phòng của mình với chiếc áo trùm đen nữa. Thật sự cũng chẳng ai quan tâm điều đó, quan tâm đến nó- một đứa lập dị không trò chuyện cùng ai.
Mãi một thời gian sau đó, khi Sa Hạ bắt đầu cảm thấy trống trãi. Đó cũng là thời điểm cô nhận được tin nó đã hoàn toàn bốc hơi khỏi cuộc sống của mình. Căn phòng trong bóng tối của nó được thay thế cho một thực tập sinh khác. Mọi người dọn dẹp lại phòng và thấy trong tủ quần áo có rất nhiều tranh được bao bọc cẩn thận.
Đó là những bức tranh nó vẽ khi còn ở bên cạnh cô. Nó trân trọng tình cảm của cô và nâng niu giữ gìn cẩn thận. Bức tranh nó vẽ cô còn chưa kịp tô màu hết. Nó đặt tên cho bức tranh là "My Darling". Đằng sau bức tranh là một dòng chữ nguệch ngoạc: Nếu có 1 điều ước , em mong chị sẽ luôn hạnh phúc, Sa Hạ của em.
Nó không còn kịp để nói nó yêu cô thế nào,để nghe cô xin lỗi. Ngày Sa Hạ nói yêu nó là ngày Cá tháng Tư. Nó biết cô đã cá độ với đám bạn là trong ngày đó sẽ làm cho 3 cô gái nhận lời yêu mình...trong đó có nó...Chỉ vì một phút không suy nghĩ, vì cái tôi của mình, Sa Hạ đã đánh mất người yêu thương cô nhất trên cuộc đời này. Đó là một nỗi đau làm tim nó tan nát và không thể trụ nổi dù là 1 giây nào nữa.
Nó cứ nghĩ cô là người mang đến nụ cười cho nó. Nhưng nó đã nhầm...Chị! Liệu chị đã từng yêu em chưa?
.
.
.
.
.
.
End.
-Bi-
Thiện tai! Thiện tai.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip