Cùng Em Xuống Địa Ngục

Becky hào hứng dạo một vòng quanh cửa hàng, nàng nghiêng đầu suy nghĩ một lúc lại tặc lưỡi quay về hướng người ngồi im bất động trên sofa.

- P'Freen!

Người đối diện trầm ngâm rồi lại thở dài, mặc bản thân để nàng kéo cánh tay nũng nịu. Cô nhìn nàng chằm chằm rồi lại dùng chất giọng bình thản nói ra câu làm nàng giật mình chỉ biết cười gượng.

- Hay là đừng gả cho cậu ta nữa. Gả cho tôi đi.

- Chị đừng đùa nữa. Mau giúp em chọn váy cưới đi.

Freen cười trừ không đáp lời, cũng không thực sự giúp nàng chọn chỉ ậm ừ cho có lệ. Còn nàng nhanh chóng quay đi để không phải khó xử vì lời đề nghị đột ngột như một lời cầu hôn này. Bình thường có lẽ nàng chỉ cười hì hì cho qua nhưng lần này thái độ cô quá nghiêm túc, làm nàng có cảm giác như đó là lời nói thật lòng. Tự dặn lòng rằng bản thân suy nghĩ quá nhiều rồi lại tiếp tục tập trung chọn váy cưới.






***


Trước 1 ngày diễn ra hôn lễ, hôn phu của Becky đột ngột gặp tai nạn qua đời. Nàng hoàn toàn suy sụp, cả người tiều tuỵ không chút sức sống, phải nhờ Freen dìu đỡ mới có thể đứng vững trước linh đường. Ấy vậy mà từ đâu một người phụ nữ lao đến giáng vào mặt nàng một cái tát đau điếng, nàng loạng choạng suýt ngã may mà còn Freen đứng đó. Cô vội kéo nàng vào lòng, trừng mắt với người phụ nữ kia, bà ta ngoa ngoắt chỉ vào mặt nàng chửi bới.

- Đồ sao chỗi! Còn chưa bước chân vào nhà đã hại chết con trai tôi.

- Mẹ ơi! Con...

- Cô im đi! Tôi không phải mẹ cô.

Becky nhận ra Freen vừa bước tới đã vội kéo tay cô lại. Nàng biết cô đang muốn đòi lại công bằng cho nàng, nhưng nàng hiểu nỗi đau mất con của bà ấy nên liền ngăn cản. Nàng yếu ớt nói nhỏ bên tai cô.

- Đưa em về. Em mệt.

Freen nhíu mày nhìn bà ta đầy cảnh cáo rồi dìu nàng ra khỏi chốn đau thương đó.



***





Đến nhà Freen đưa nàng về phòng, dìu nàng lên giường đắp chăn cẩn thận, dịu dàng dặn dò nàng nghĩ ngơi. Bàn tay đang vuốt tóc nàng khựng lại khi nghe tiếng chuông điện thoại reo.

- Ngoan! Ngủ một giấc thật ngon. Tôi ra ngoài nghe điện thoại một lúc.

Becky không trả lời cô chỉ thẩn thờ nhìn lên trần nhà, cô thở dài bước ra khỏi phòng. Bên ngoài Freen trầm giọng trả lời điện thoại. Không biết đầu dây bên kia nói gì, chỉ nghe Freen lạnh lùng đáp lại.

- Tốt! Không cần...Hắn chết là xong chuyện...tôi cũng không cần cái công ty rách đó làm gì. Còn mẹ hắn ta, cái bà già chết tiệt còn dám lớn tiếng mắng chửi em ấy. Nên dạy cho bà ta bài học, đừng để bà ta đi theo con trai là được.

Tắt máy cô định xoay bước về phía để xem tình hình của nàng, thì chợt bắt gặp nàng hoảng hốt nhìn mình trân trân, tay bịt chặt lấy miệng lắp bắp.

- Chị...là chị giết anh ấy. Tại sao? Tại sao lại làm như vậy?

- Là hắn phản bội em trước. Trên đời này chỉ có tôi mới thật lòng yêu em. Tất cả bọn chúng đều là đồ cặn bã, đáng chết.

Đến giờ phút này cô cũng không muốn giấu giếm nữa. Freen cười nhạt, muốn bước đến nhưng nàng đã lùi lại tránh né. Becky liên tục bước lùi về sau đầy hoảng loạn, nàng lắc đầu run rẩy không thể chấp nhận được sự thật khủng khiếp này.

- Là chị...Tất cả những người đó cũng là do chị giết. Không thể nào.

Một dòng ký ức xưa cũ nhưng vẫn còn in đậm trong tâm trí nàng chợt lướt qua.

"- P'Freen! Em nghĩ là mình thích Harry."

"- Trông hắn không đáng tin."

3 ngày sau Harry được phát hiện treo cổ tại nhà.

"- Tại sao không trả lời tin nhắn của chị?"

"- Điện thoại em hết pin, mà xe của Peter lại hư nên về trễ."

2 ngày sau Peter bị tai nạn giao thông không qua khỏi.


Trở lại với hiện tại Freen muốn bước đến bên nàng, bàn tay vừa đưa ra nàng đã vội vã bước lùi. Cô thu tay lại, nở nụ cười đầy thê lương bất lực.

- Em sợ tôi sao? Cho dù tôi có giết tất cả người trên thế gian này đi nữa, cũng sẽ không thương tổn em dù chỉ một chút.

- Không! Tôi ghê tởm chị, đừng chạm vào tôi. Tránh xa tôi ra.

- Bọn khốn đó đều chẳng phải tốt lành gì. Tôi chỉ muốn bảo vệ em. Chỉ có tôi mới thật lòng yêu em, sao em không nhìn thấy.

Becky như phát điên ôm đầu khóc nấc lên, nàng đưa tay chụp vội thứ gì đó trên bàn ném thẳng vào người cô.

- Đó không phải là con ruồi hay con muỗi. Ba mạng người...là ba mạng người. Tình yêu cuồng loạn của chị tôi không nhận nỗi.

Chiếc ly thuỷ tinh bay thẳng vào đầu cô rồi rơi vỡ trên nền nhà, mảnh vỡ tung toé, trán cô bắt đầu xuất hiện một dòng máu nhỏ nhưng cô chẳng buồn quan tâm. Cái cô muốn lúc này chính là được ôm nàng vào lòng vỗ về, đưa tay lau đi dòng nước mắt đang chảy dài trên khuôn mặt xinh đẹp ấy. Sự chân thành đối đãi của cô suốt bao năm qua sao nàng không nhìn thấy. Chỉ chăm chăm hướng về sự giả dối của bọn khốn kia. Bọn chúng từng người một, không ai có một chút thật lòng với nàng. Đầu tiên là Harry, tên khốn đó chỉ muốn lừa nàng lên giường để thắng cá cược với bạn. Kế đến là Peter có ý lừa bán nàng để gán nợ. Cuối cùng đáng chết nhất vẫn là tên chồng sắp cưới kia, hắn cắm sừng nàng, còn có cả đứa con riêng. Thậm chí toan tính ám hại nàng để chiếm đoạt tài sản sau khi kết hôn. Vì sao cô lại biết hết tất cả ư? Tất cả những gì liên quan đến nàng cô chưa hề bỏ sót. Những ai xuất hiện lảng vảng quanh nàng cô đều điều tra tới tận chân tơ kẻ tóc. Có lẽ ngay từ đầu cô không đi theo hướng cực đoan như vậy thì mọi chuyện không đi đến mức này.

Becky vẫn còn run rẩy cúi đầu, nhân lúc nàng không chú ý cô đã tiến gần thêm một chút. Lúc này Freen mới nghe thấy nàng như đang thì thầm với chính mình.


- Kẻ thủ ác là chị nhưng khởi nguồn tội lỗi lại là tôi.


Rất nhanh nàng liền ngẩng đầu, không biết từ lúc nào nàng đã nắm chặt con dao trong tay. Nhanh như cắt mũi dao xuyên ngay vào lồng ngực mình, khiến cô không kịp trở tay ngăn cản. Cô lao đến đỡ lấy thân ảnh nàng trước khi nàng ngã quỵ xuống sàn.

- Tại sao! Tại sao lại làm như vậy.

Người bị mũi dao lạnh lùng kia cắm vào lồng ngực là nàng nhưng cô lại là người đau đớn đến hít thở không thông. Run rẩy ôm nàng vào lòng gào khóc, đây có lẽ cũng là lần đầu tiên nàng thấy cô khóc. Những giọt nước mắt hiếm hoi ấy giờ đây thi nhau chạy dài, rơi xuống khoé môi nàng mặn đắng.

- Em nhất định sẽ không sao đâu. Tôi đưa em đến bệnh viện.

- Đời này...kiếp này tôi sẽ không bao giờ........yêu chị.

Cô vừa ôm nàng lên lại vì câu nói tàn nhẫn này mà khuỵu xuống. Cô cười lớn như điên loạn, quỳ trên sàn nhà đẫm máu, vẫn một mực ôm nàng không rời. Người trong lòng cô lúc này đã không còn phản ứng, tuỳ cô gào khóc nàng đã không còn nghe thấy nữa.

- Em dù chết vẫn không muốn ở bên cạnh tôi. Tại sao? Tại sao? Tôi yêu em như vậy mà.

Chẳng có ai đáp lời cô nữa, khuôn mặt nàng an nhiên như chìm vào giấc ngủ, trên môi nở một nụ cười nhàn nhạt như khoét sâu vào lòng cô thêm một vết cắt.

Cô vén lại mái tóc rối loạn của nàng, đặt lên trán nàng một nụ hôn đầy trân trọng. Mũi dao sắc lạnh còn nhuốm máu của nàng giờ đây đã cắm sâu vào ngực trái của cô. Vẫn tư thế quỳ gối trên sàn, máu của cô và nàng hoà lẫn vào nhau nhuộm đỏ cả sàn nhà đầy ghê rợn. Cô siết chặt nàng vào lòng nở một nụ cười mãn nguyện.

- Tôi cùng em xuống địa ngục.



End.

P/S: Shot này dựa theo 1 truyện ngắn toai đọc trên tiktok

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip