snowy day (1)




lần đầu tiên họ gặp nhau là vào một ngày lạnh giá của tháng mười hai.





sana sải bước trên con đường dẫn về nhà quen thuộc, trên tay lỉnh kỉnh bao túi đựng nguyên liệu cần thiết cho cả một tuần sắp tới. một cơn gió đông nhẹ sượt qua mang theo cái rét cắt da cắt thịt ùa tới, người đang khoác một chiếc áo lông dài to sụ như cô cũng không kịp thích ứng mà phải hứng chịu một phen rùng mình. đôi chân vô thức bước nhanh hơn một chút, nếu ở ngoài này lâu cô e bản thân sẽ chết cóng trước khi về tới nhà mất.





bước chân bỗng chậm đi một chút rồi dừng lại hẳn trước con hẻm nhỏ, thân ảnh một người con gái đang ngồi bó gối co ro chịu lạnh trong một góc thành công thu hút sự chú ý của sana. đôi mày thanh tú khẽ nhướn, bộ dạng này hẳn là vô gia cư rồi. sana đánh mắt nhìn xung quanh, chậm chạp nghĩ gì đó song cô cũng cất bước đi thẳng. trong đầu nghĩ thầm chắc lát sẽ có người giúp cô ta về.




không phải chuyện của mình


không phải chuyện của mình


không phải chuyện của mình





thầm niệm liên tục ba tiếng, sana trên đời cô chúa ghét đi lo chuyện bao đồng.




bước chân bỗng chậm lại một chút,




chập choạng chín giờ tối rồi, dưới thời tiết như này còn ma nào ra ngoài đường nữa sao?




haha, khốn thật




cô cười méo mó trông đến khổ, bước chân không biết đã dừng lại từ bao giờ. sana bất lực cắn môi ngoái đầu lại nhìn về phía người đó, cái lương tâm làm người tốt chết tiệt này không cho phép cô được nhắm mắt làm ngơ.



"này"



sana chầm chậm tiến đến, khẽ cất tiếng gọi. tuy nhiên đợi mãi vẫn chưa thấy lời hồi đáp.



"này cô"


"..." vẫn tiếp tục khoảng lặng




tính kiên nhẫn cũng có giới hạn thôi nhé, sana kín đáo buông câu chửi thề, từ khi nào mày lại biết làm người tốt như này hả minatozaki?





hết cách, cô khom người xuống một khoảng cách đủ gần, khe khẽ đưa tay lay nhẹ người con gái trước mặt. may mắn thay cuối cùng người kia cũng có vẻ là còn sống, cô ấy có hơi khó khăn ngẩng đầu lên nhìn sana, ánh mắt ban đầu thoáng hoảng hốt nhưng sau khi xác nhận người đối diện không có vẻ sẽ làm hại mình thì mới có thể thở phào nhẹ nhõm.





"này, sao không về nhà?" thấy người kia cứ chăm chú nhìn mình sana cũng không được tự nhiên, đành lên tiếng phá tan bầu không khí lặng thinh.





"tôi...tôi không có nhà"




mãi không thấy người kia trả lời, sana có chút mất kiên nhẫn. ngay lúc cô định đứng dậy đi về thì giọng nói yếu ớt ấy cất lên, thành công kéo chân cô ở lại.




cô đảo mắt nhìn một lượt người con gái trước mặt, nếu không phải ăn mày thì hẳn là nói dối đi. giữa thời tiết lạnh giá có thể biến nước mưa thành đá như này mà chỉ độc một chiếc áo len cũ kĩ đã nát bươm, đôi chân trần cũng không một chút gì che chắn trông đến tội. sana tự nhận bản thân không phải kiểu người thích quan tâm người khác cho lắm, thậm chí là ghét. nhưng khi nhìn thân ảnh trước mắt đang khổ sở co ro một góc, cố gắng vòng đôi tay yếu ớt ấy tự ôm lấy mình, mệt mỏi gục đầu để mặc cho cái rét buốt giá ấy đang hành hạ quật cường lên đôi vai gầy gò. toàn bộ những điều này đã khiến cho cô không đủ dũng khí để ngoảnh mặt làm ngơ. nhắm mắt trút một tiếng thở dài nhẹ như bâng, cô hết nhìn mình rồi lại nhìn người kia, cuối cùng cũng đành mềm lòng.




"đi theo tôi"





sana đứng dậy, xách theo mấy cái túi đi phía trước. đi được vài bước liền dừng lại để đợi người kia. được một lúc không thấy có động tĩnh gì, nào ngờ quay lại thì thấy cô ấy vẫn đang đơ một cục nhìn mình.





phải nói thêm là sana ghét sự chờ đợi lắm, nó vừa làm lãng phí thời gian quý báu của cô vừa làm ảnh hưởng đến chất lượng công việc. ấy nhưng cô lại chẳng thấy phiền hà đối với con người này tí nào cả.




"theo tôi về nhà, cô cứ ở đây thì sẽ chết cóng"




"nhưng...tôi không có tiền...trả"




gương mặt người kia thoáng một tia bất ngờ xen lẫn hi vọng nhưng rồi lại vội chùng xuống, sana thu hết tất cả đặt vào tầm mắt. cô thầm kín nở một nụ cười, cứ xem như là đã chọn giúp không lầm người đi.





"tôi có nói sẽ bắt cô trả tiền đâu, hoặc đi về nhà tôi hoặc ở đây làm bạn với ruồi muỗi gián chuột là tùy cô"





nói rồi sana quay đi tiếp tục rảo bước trên con đường trơn trượt đầy ẩm ướt, bước chân không hiểu sao lại chậm hơn thường ngày, có lẽ cô là đang chờ đợi một điều gì đó.





khoé môi vô thức cong lên khi nhận ra bóng dáng người kia đang chầm chậm lon ton theo sau. tâm trạng không hiểu sao bỗng cảm thấy vui vẻ lạ thường, tay xách hai túi đồ nặng trịch mà cảm giác lại như cầm hai cành hồng nhẹ như bông, khá kì lạ nhỉ?





mở cửa nhà, sana nhanh chóng vào cất đồ, loay hoay mãi đến lúc sau mới sực nhớ đến người kia. cô cứ chắc mẩm rằng nàng đã vào nhà rồi, đôi tay bận rộn cắt cắt thái thái chế biến ba phần đồ ăn, có lẽ nên nấu nhiều thêm một chút, nàng chắc đang rất đói? nghĩ đi nghĩ lại thì sana rốt cuộc vẫn không thể hiểu nổi bản thân tại sao có thể phát sinh lòng tốt mà cưu mang một người lạ về nhà như vậy.





đặt hai đĩa đồ ăn nghi ngút khói lên bàn, mùi hương hấp dẫn ngạt ngào lan toả khắp căn bếp. sana hài lòng ngắm nghía thành quả của bản thân, hai mắt đảo qua đảo lại như thấy thiếu thiếu thứ gì đó.




à, cô ta đâu rồi nhỉ?




sana chột dạ vội đi tìm khắp nhà, ánh mắt chợt dừng ở phía cửa ra vào, gì chứ...?




cô ta vẫn đứng ngoài trong ngần ấy thời gian sao?




"này, cô bị ngốc không? sao không vào nhà?"




trước sự chất vấn từ sana, nàng vừa sợ hãi vừa lạnh đến phát run, kết quả là co rúm người lại như con tôm luộc trông vừa tội vừa thương. biết nàng đang hoảng cô cũng biết chừng mực, bèn hạ thấp giọng xuống mức vừa đủ.




"tôi...sợ, sợ bẩn nhà cô"



"...."




hoá ra chỉ thế thôi sao?




đúng là bộ dạng của cô gái trước mặt quả thật có hơi lấm lem, nhưng nếu cô đã để ý xét nét như vậy thì kêu nàng đi theo về nhà làm gì, ngốc thật.





"tôi đã nấu xong rồi, mau vào ăn cho nóng" 





nayeon giật mình ngước lên nhìn thẳng vào cô gái đang đứng trước mặt. khoảnh khắc này, nàng biết rằng nàng đã thực sự bị cô gái này làm cho cảm động.




chưa từng có ai đối xử tốt với nàng như thế.




chưa một ai.































Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip