[R16] Phần 18: [SuguShoko] Cơn mưa lớn ở Tokyo tháng Tám

-01-

Hơi nóng ngột ngạt của mùa hè đã bốc lên cả ngày, đến chạng vạng cuối cùng cũng có gió nổi lên. Trên đường Getou Suguru đón cô tan làm, những hạt mưa to tướng rơi xuống như trút, cách cưỡi chú linh lập tức chuyển từ ngồi trên lưng chú linh thành bị chú linh ngậm trong miệng.

Máy bay còn có thể bị sét đánh trúng, chú linh bay cũng được tính là vật thể bay, trong ngày giông bão cũng có khả năng bị sét đánh. Trong đầu Ieiri chợt hiện lên những kiến thức vật lý trung học đã học từ lâu: ion hóa, vật đẳng thế, hiệu ứng mũi nhọn...

Getou vòng tay ôm eo Ieiri, bảo cô lại gần một chút, nhưng Ieiri cảm thấy nóng bức nên hất tay Getou ra, rồi hỏi hắn:
"Cậu nói xem, chú linh có thể được tính là chất cách điện không?"

Môn vật lý đã rời xa cuộc sống của Getou Suguru khá lâu, nhưng so với Ieiri thì hắn vẫn gần gũi hơn một chút, bởi vài năm trước hắn vẫn còn giúp Nanako và Mimiko làm bài tập về nhà.

"... Đây là một câu hỏi hay." Getou trầm ngâm đáp.

Câu nói này gần như đã trở thành phản xạ của hắn - mỗi khi chị em Hasaba lại đặt ra những câu hỏi khiến hắn đau đầu, hắn luôn sử dụng cách khích lệ và khen ngợi để có thêm chút thời gian suy nghĩ cách trả lời.

Có lòng hiếu kỳ và ham muốn khám phá thế giới, điều này dĩ nhiên rất đáng khích lệ, Getou Suguru đọc thuộc làu cuốn Mười Vạn Câu Hỏi Vì Sao, cũng thuộc lòng từng đời công chúa của Disney, thế nhưng khả năng đặt câu hỏi bay bổng của trẻ con thường xuyên nhắm trúng điểm mù của hắn, khiến hắn cảm thấy bao công đọc sách đều vô ích - Những đứa trẻ của chú thuật sư, thật kỳ diệu làm sao!

Nanako và Mimiko có lẽ vẫn chưa đến độ tuổi nhìn thấu đủ mọi chiêu trò của người giám hộ, nhưng Ieiri Shoko thì lại rất nhạy bén với kiểu đối phó qua loa của hắn, cô đã liếc hắn một cái đầy bất lực - Vợ của chú thuật sư, thật kỳ diệu làm sao!

Nguyên lý để một vật thể dẫn điện là trong đó phải tồn tại một lượng lớn các hạt mang điện có thể di chuyển tự do, việc thảo luận về tính dẫn điện của chú linh cần có tiền đề là xác định được hình thức tồn tại của chú linh, liệu nó có được cấu tạo từ các hạt hay không -

Vấn đề này hiện tại vẫn chưa có câu trả lời xác định trong giới học thuật, bởi trong phạm vi mà hắn biết, trong giới chú thuật hiện đại, chỉ có Tsukumo Yuki tự xưng là đang tiến hành nghiên cứu học thuật, nói cách khác, trong lĩnh vực học thuật về chú thuật, chỉ có một mình chị ta, mà hướng nghiên cứu chính của Tsukumo lại là linh hồn.

Ở những nơi không ai chú ý, thực ra Getou Suguru đã trở thành người hiểu rõ nhất về chú linh trên thế giới này. Theo hắn, hình thức tồn tại của chú linh, ngoài chú lực và thuật thức ra, tất nhiên còn có lớp vỏ cấu tạo từ các hạt - nếu không, thì bây giờ họ đang ngồi bên trong thứ gì? Nếu có thể chạm vào, thì chắc chắn nó tồn tại.

Nhưng điều này lại liên quan đến một vấn đề khác - rốt cuộc hắn làm thế nào để nén chú linh thành những quả cầu chú linh, và làm sao để triệu hồi những chú linh đã bị thu phục. Từ thời còn học ở Cao Chuyên, hai người bạn đồng môn đã từng phàn nàn rằng cách hắn thao túng chú linh hoàn toàn không tuân thủ định luật bảo toàn vật chất. Hắn mơ hồ có một lời giải thích cho việc này, nhưng đó chỉ là nhận thức mang tính định tính, chưa bao giờ được kiểm chứng một cách định lượng - nhưng điều đó không liên quan đến câu hỏi vừa rồi của Ieiri.

"Phải phân tích cụ thể từng vấn đề thôi," Getou nói. Nói xong, hắn nhận ra câu này nghe như một lời sáo rỗng, nói cũng như không, thậm chí còn mang chút ý tứ giả vờ hiểu biết kiểu kẻ cả. Trước khi bị Ieiri khinh bỉ, hắn vội bổ sung: "Mỗi chú linh đều không giống nhau, có vài chú linh có lớp vỏ mang chất kim loại, khả năng dẫn điện sẽ tốt hơn một chút - "

"Thế còn con này?" Ieiri hỏi.

"Tớ đoán là giống với loài chim? Động vật có dịch cơ thể, chắc có thể coi là bán dẫn, chú linh cũng có thể ở mức tương tự - " Getou sờ vào thành khoang miệng của chú linh, trong đầu hiện lên hình ảnh các tầng cấu trúc ngay khoảnh khắc chú linh nổ tung trước khi bị chú lực đánh trừ. Những thứ nhầy nhụa bên trong đó có thể coi là dịch cơ thể không nhỉ? Hắn hỏi Ieiri: "Sao tự nhiên lại nghĩ đến chuyện này?"

"Không có gì," Ieiri vẫn giữ thái độ rất thẳng thắn với nhân quả báo ứng: "Chỉ là cảm thấy, cậu thuộc kiểu người sẽ bị sét đánh thôi."



-02-

Sau khi về đến nhà, Getou lập tức chạy ra cứu cây đào quý nhất trong vườn đang đậu trái của mình. Ieiri thì bị vài giọt mưa rơi trúng người, dính dính khó chịu, liền đi tắm trước.

Từ khi Getou phát hiện cô thường mang điện thoại vào phòng tắm, hắn dán một cái móc treo dao cạo lên tường rất tiện lợi để đặt điện thoại, Ieiri vừa tắm vừa xem video, thời gian tắm mỗi ngày rõ ràng kéo dài hơn hẳn.

Nhiệt độ nước điều chỉnh quá cao, càng tắm càng khát. Trong vlog, một blogger du lịch đang cầm trái dừa hút nước dừa, Ieiri gọi liền mấy tiếng "Getou", nhưng chẳng ai đáp lại. Cô tạm dừng video, gọi điện thoại: "Tôi muốn uống nước đá, loại rất lạnh rất lạnh ấy."

Một lúc sau, là chú linh bưng ly nước đá lơ lửng mang đến; đợi cô uống no rồi, chú linh lại bưng ly bay đi. Ieiri ngậm viên đá trong miệng, nghĩ bụng chỉ huy chú linh làm chân sai vặt, cậu ta đúng là nhàn thật.

Quần áo phù hợp để mặc đi làm, tan làm xong chẳng muốn đụng tới; càng rộng rãi, mềm mại càng tốt, ở nhà mà cài thêm một chiếc cúc áo thôi cũng thấy gò bó.

Quấn khăn tắm lục lọi một hồi, cô thật sự tìm ra chiếc váy đi biển sặc sỡ kia. Sau chuyến đi Uruguay, cô chưa ghé qua biển lần nào nữa, cũng không biết lúc đó nghĩ gì mà lại không vứt đi chiếc váy nguồn gốc không rõ ràng này.

Tóc còn ướt, cô lững thững xuống phòng khách. Những giọt mưa trên kính chảy dài ngoằn ngoèo, Ieiri vùi mình trong đống gối trên sofa, ung dung nhìn bóng cây đong đưa bên ngoài.

Những cây nho Getou Suguru trồng, chưa kịp để dây leo lên tới đỉnh giàn đã cháy hết lá; còn hạt giống mà Gojo Satoru mang về sau chuyến công tác, tiện tay vứt ngoài sân, chẳng thấy ai chăm sóc tỉ mỉ, vậy mà lớn lên vô cùng tươi tốt, chỉ trong vài tháng đã chiếm cứ cả giàn nho, phía dưới giàn còn treo mấy quả bầu hạc thù to lớn như chùy sói.

Getou từ ban công bước vào, toàn thân ướt đẫm, áo ngắn tay và chiếc quần dài vốn rộng rãi đều dính sát vào người; những vệt bùn trên chân hắn vừa được rửa qua bằng vòi nước ngoài sân, nhưng khi hắn vừa bước vào, nước từ người hắn chảy xuống thấm ướt cả một mảng thảm chùi chân, Getou dứt khoát cởi luôn áo thun ra.

Nơi hắn bước qua để lại một hàng dấu chân ướt sũng, chú linh thì cúi rạp người lau sàn theo sau. Khi Getou đi ngang qua Ieiri, hắn nhét vào miệng cô nửa quả dưa leo giòn tan, một đầu còn vết răng hắn cắn, đầu kia vẫn dính bông hoa chưa rụng. Nước chưa vẩy sạch từ bông hoa dưa leo héo nhỏ giọt xuống ngực cô, lạnh buốt trượt dọc xuống dưới, làm Ieiri phải vội vàng giữ lại.

Quay đầu lại, Getou đã đi vào nhà vệ sinh tầng một, chỉ để lại một bóng lưng. Hắn mở tủ gương trên bồn rửa lấy thứ gì đó, sau đó rẽ vào phòng tắm. Chú linh đuổi theo hắn để lau nước, đến cửa nhà vệ sinh là hoàn thành nhiệm vụ, rồi tan biến mà chẳng buồn đóng cửa giúp hắn.

Tiếng nước chảy hòa lẫn với tiếng mưa bên ngoài. Getou biến mất khỏi tầm mắt cô, nhưng cánh gương hé mở để lộ một góc nghiêng tinh tế, nơi góc gương phản chiếu cánh cửa kính phòng tắm dần phủ mờ hơi nước, bóng lưng của hắn trở nên nhạt nhòa, chỉ còn lại đường nét, màu da, và những chuyển động.

Ieiri dựa vào khung cửa, nhìn hắn qua tấm gương mờ sương, nhìn đi nhìn lại vẫn chỉ thấy bóng lưng. Đợi đến khi ăn hết quả dưa leo, cô tiện tay vứt bông hoa đi, kéo cửa kính ra, rồi cũng bước vào phòng tắm.



-03-

Cô đứng ở góc phòng tắm, nước từ vòi sen chảy xiên xuống, phần lớn bị Getou chắn lại, chỉ còn một chút làm ướt gấu váy của chiếc váy đi biển, chất liệu polyester dính sát vào bắp chân cô, Ieiri tiến thêm một bước, váy bị ướt từng chút một, ướt sũng, dính chặt từng đường nét quanh eo cô.

Nước chảy xuống người có nhiệt độ thấp hơn so với nước cô thường tắm. Trước đây Gojo từng bị cô chỉnh nước quá nóng đến mức kêu oai oái, sau này anh học được bài học, thỉnh thoảng sau khi xong việc tắm chung với cô, anh chủ động mở Vô Hạ Hạn để ngăn cô chỉnh quá tay. Vì vậy, câu nói phụ nữ thường thích nước tắm nóng hơn quả thực rất có lý, chính cô đã chứng kiến điều này được chứng minh trên hai người bọn họ.

Tóc đen của cô ướt sũng, lớp vải hút đầy nước cũng vì sức nặng mà tự nhiên rủ xuống, những đường xếp dọc trơn tru không chút ngắt quãng, lướt qua eo và chân cô một cách mượt mà, trông cô như một mỹ nhân ngư vừa bước ra từ làn nước, khoác lên mình lớp sương mỏng manh buổi sớm, bên trong không có thêm món đồ nào khác. Đây là tình huống "phi lễ chớ nhìn" sao? Hay đúng hơn, cô thực sự đang "chân không"?

Getou xoay người chỉnh nước sang nóng hơn, Ieiri lách qua vai hắn để chui sang phía bên kia, đứng ở chỗ ngoài tầm vòng cung của vòi sen, nơi không bị nước bắn tới. Cô giành lấy van nước, vặn hết cỡ về phía bên kia, để dòng nước lạnh trút xuống dập tắt hơi nóng, làn hơi nước nóng bốc lên được thay bằng dòng nước mát, khiến các đường cơ bắp căng lên trên lưng Getou càng trở nên rõ ràng.

Đầu ngón tay của Ieiri men theo dòng nước lướt xuống dọc sống lưng của Getou. Hắn xoay người lại, trông như đã quen với nhiệt độ của nước, nhưng hai điểm trên ngực vẫn rõ ràng bị dòng nước lạnh kích thích.

Tắm nước lạnh và tắm mưa về bản chất chẳng khác nhau là mấy, có lẽ điểm khác biệt duy nhất là có mặc quần áo hay không. Ieiri nghịch nghịch điểm nhạy cảm của hắn, tay bị Getou giữ lại, cô thuận thế bóp nhẹ lên cơ ngực của hắn.

Nước lạnh chảy dọc theo cánh tay đang giơ lên của cô, trượt qua khuỷu tay, nách, rồi thấm vào chiếc váy dài không tay, tiếp tục lan xuống, làm ướt một khoảng lớn bên dưới.

"Lạnh thế mà cũng có sức để máu dồn à?" Ánh mắt Ieiri quét xuống dưới, rồi ngước lên nhìn hắn: "...Thật là thất lễ."

"Trong tình huống này mà không có phản ứng gì thì mới thất lễ đấy chứ..." Getou vuốt ngược phần tóc lòa xòa trước trán, bàn tay miết qua gương mặt còn đẫm nước, rồi bảo Ieiri chỉnh nhiệt độ nước cao lên chút.

Ieiri nói không cần thiết, cậu chẳng phải vẫn khỏe mạnh lắm sao. Getou đáp như này hơi lạnh, ấm thêm chút chắc sẽ dễ chịu hơn.

Dòng nước lạnh xả đủ lâu, hơi nước trong phòng tắm tan gần hết, chiếc váy đi biển trên người Ieiri cũng đã ướt sũng. Vậy mà cô vẫn giữ dáng vẻ thờ ơ, như một khán giả bị mời lên sân khấu trong buổi diễn Magic Mike, đưa tay từ cơ ngực chuyển sang cơ bụng, vừa bấm vừa ấn lung tung, giọng kéo dài uể oải: "Không cần đâu, cậu xem này, nhiệt độ thấp thì thịt săn chắc hơn mà."

"Chính cậu tự nói đấy, Shoko." Getou vừa nói vừa đè tay cô lại trên người mình, tiện thể kéo mạnh cô một cái.

Ieiri bị kéo lảo đảo về phía trước, đầu ra nước đã được chuyển từ vòi sen cầm tay sang vòi sen gắn cố định trên trần, một cơn mưa nhân tạo vuông vức, đều tăm tắp đổ xuống ngay trên đầu cô, lạnh đến mức khiến Ieiri run lên, sau khi đứng vững lại, cô không chịu thua mà kéo Getou vào cùng.

Lần này thì thật sự ướt sũng từ đầu đến chân. Sau màn "thanh tẩy" bằng nước lạnh, hai điểm nhỏ cứng ngắc, nổi bật trước ngực cô cũng hiện rõ mồn một. Phía trên quả thật chẳng còn gì che chắn... Ieiri lùi sát vào tường, nhíu mày nhắm mắt lại, vuốt tóc ra khỏi gương mặt ướt nhẹp, Getou chỉnh lại nhiệt độ nước, nhân lúc đó tiến gần hôn cô.



-04-

Hắn cách lớp quần áo mà xoa bóp cô, nơi giữa hai chân đang dần trở nên ẩm ướt, nhưng lại nhiều lần bị dòng nước chảy theo tay hắn vào váy cô pha loãng đi, làm nhạt dần, thế là màn dạo đầu kéo dài đến mức vô tận. Nếu không phải tự tay quay lại chạm vào bộ phận cương cứng của Geto, cô gần như đã nghi ngờ rằng hắn đang kéo dài thời gian để chờ thuốc sildenafil [1] phát huy tác dụng.

[1] Thuốc dùng để giúp chứng liệt dương ở nam giới =)))))

Geto hỏi cô tại sao lại nhíu mày, còn tay của Ieiri thì hờ hững đặt lên đỉnh bộ phận nhạy cảm mà xoa nhẹ, sau đó thành thật kể lại nghi ngờ của mình.

Sao lại vô cớ liên tưởng đến chuyện đó? Geto dở khóc dở cười: "Shoko, trước đây cậu đã gặp phải những người thế nào vậy?"

"Ừm..." Ieiri hờ hững hồi tưởng, nhớ về những mối thù cũ xa xôi, rồi đẩy hắn áp sát vào tường. Geto thuận theo tựa lưng lên lớp gạch men, nghe cô lại nói: "Không rõ nữa - loại người sẽ dùng chú linh trói tôi trần truồng lên tường phòng tắm, kiểu như vậy chăng?"

Geto ngẩn ra một chút.

"... Nghe là biết một tên khốn rồi." Hắn đưa tay nắm lấy cổ tay cô đang đặt trước ngực mình, đứng thẳng dậy, một lần nữa hòa mình vào dòng nước ấm áp không ngừng chảy. Hắn áp sát từ phía sau, giữa tiếng nước rì rào cắn nhẹ vào vành tai cô, hỏi khẽ: "... Vẫn còn liên lạc với hắn sao?"

"Vậy ra cậu cũng là kiểu đàn ông để ý đến quá khứ của đối phương à?" Ieiri nghiêng đầu nhìn hắn, mắng đầy ẩn ý: "Thế thì cậu cũng tệ thật đấy."

Geto đuổi theo hôn cô thêm một cái, cánh tay ôm chặt lấy eo cô, kéo cô trở lại. Cô chưa bao giờ chịu nói yêu, nên nếu muốn có được câu trả lời, hắn chỉ có thể đi ngược lại cách thông thường. "Shoko - " Geto hỏi: "Giữa tớ và hắn, cậu ghét ai hơn?"

Chẳng phải đều là cùng một người sao? Đây lại là kiểu lời lẽ ngớ ngẩn gì nữa. Lối nói chuyện của hắn ngày càng lộ rõ sự xảo trá - vậy câu trả lời "đều ghét như nhau" thì thế nào?

Dường như hắn có cả một hệ thống ngôn từ tự mình thỏa mãn, nghe cô nói trong cơn tức giận, hắn chẳng để tâm, chỉ cười nhạt: "Nếu ghét hắn như thế, Shoko, tại sao cậu vẫn giữ lại chiếc váy này đến giờ?"

-

Nói cả buổi, lưng cô vẫn áp sát vào tường gạch men, bị hắn ép chặt vào tường.

Trong chất dịch tiết ra từ tuyến Bartholin [2] của cô xen lẫn dòng nước ấm từ vòi, làm giảm hiệu quả bôi trơn đáng kể, Geto chỉ vừa mới tiến vào một nửa, Ieiri đã vì cơn đau âm ỉ vừa căng vừa rát mà hít một hơi lạnh, đôi chân cũng căng cứng lại. Geto rút ra, móc lấy kheo chân cô rồi kéo rộng hai bên, vùng kín ướt át của Ieiri áp vào phần bụng dưới cũng ướt đẫm của hắn, cô bị hắn đỡ lấy mông rồi nhấc lên.

[2] Tuyến Bartholin là một dạng tuyến nhỏ, có hình cầu với đường kính khoảng 1cm và nó nằm ở vùng dưới da trong hai bên âm đạo. Tuyến Bartholin được cấu tạo từ các tế bào trụ tiết nhầy, tiết ra chất dịch nhầy giúp giữ ẩm cho âm đạo và bôi trơn âm đạo trong quá trình quan hệ tình dục.

Eo của Ieiri đã bị nhấc lên không trung, chỉ còn phần xương bả vai và sau đầu dựa vào tường, dựa vào lực ma sát không đáng kể giữa da vai và lớp gạch men trơn nhẵn để miễn cưỡng giữ cô không trượt xuống. Căng thẳng, cô lập tức dùng hai chân kẹp chặt lấy eo hắn.

"Muốn thêm chút gel bôi trơn không?" Geto hỏi, ấn mạnh phần tiếp xúc ẩm ướt hơn, môi âm hộ của cô ép sát vào da bụng hắn, bị tách ra hoàn toàn. Hắn đỡ lấy mông cô, nâng cao hơn, khiến âm vật của cô từng chút một ma sát qua cơ bụng rắn chắc của hắn. Khi nhấc đến đỉnh, hắn bỗng dưng thả lỏng một chút, tay vẫn giữ ở eo cô, nhưng khi hắn đứng thẳng dậy, phần thân dưới ướt át của cô lại từ từ trượt xuống, cọ xát với những đường nét rõ ràng trên cơ bụng hắn.

Qua lại vài lần vẫn không nhận được câu trả lời của Ieiri, nhưng dấu vết ma sát trước bụng hắn ngày càng trở nên trơn tru. Geto lại hỏi: "Có muốn ra ngoài rồi làm tiếp không?" Trong phòng tắm mờ hơi nước, Ieiri thở từng nhịp ngắt quãng, thầm nghĩ nếu hắn thực sự có ý định đó thì đã hỏi sớm hơn rồi.

-

Khi hắn tiến vào lần nữa, Ieiri không kêu lên, chỉ thở gấp, nhưng chỉ vài nhịp thở cũng bị hắn chặn lại. Geto ép cô vào tường, cúi đầu hôn cô, hai tay ôm lấy và che kín cả đôi tai của cô.

Bị tước đi kênh truyền âm qua không khí, những âm thanh còn lại chỉ là tiếng truyền qua cơ thể đến các xương nhỏ trong tai. Vì thế, cô nghe rõ hơn bao giờ hết tiếng thở của chính mình, sự quấn quýt của lưỡi, thậm chí cả những âm thanh ướt át, nghẹn ngào khi nơi sâu thẳm kia bị hắn trêu đùa. Quá đỗi quấn quýt, quá mức dính chặt, đến cả nhịp tim của hai người cũng như hòa làm một.

Tiếng nước ồn ào và mọi hỗn loạn của thế gian đều bị chặn đứng bên ngoài, thế giới của Ieiri bỗng chốc trở nên nhỏ bé đến mức chỉ còn lại phòng tắm mịt mờ hơi nước này, chỉ còn lại hai con người đang ôm chặt lấy nhau.

Không rõ là do những âm thanh dâm mị khuếch đại khiến cô không chịu nổi, nhận thức về việc mình đang bị ép chặt vào tường mà làm tình khiến cô không chịu nổi, hay ảo giác thoáng qua về "thế gian chỉ còn lại cậu và tôi" làm cô không chịu nổi hơn nữa, đôi tay Ieiri đang vòng qua cổ Geto, vùng vẫy siết chặt lấy cổ hắn, cuối cùng buộc hắn phải buông cô ra.

Ánh mắt cô mơ màng, lấp lánh không rõ ràng, ánh mắt của Geto cũng chẳng thể nói là tỉnh táo. Bên dưới lại siết chặt thêm một lần, Ieiri là người đầu tiên quay mặt đi, dời ánh nhìn, nhưng khuôn mặt cô lại bị Geto giữ lấy, ép cô nhìn về phía hắn. Hắn cúi đầu xuống lần nữa, phần tóc mai chạm vào bức tường ngay cạnh đầu cô, hơi thở gấp gáp vang bên tai cô, trong khi chuyển động bên dưới vẫn không ngừng lại.

Lúc này, Ieiri thực sự không chịu nổi nữa, cơ thể cô quá ngứa ngáy, quá trống rỗng, quá mềm nhũn. Cô sắp trượt xuống khỏi bức tường, sắp chìm đắm trong hơi thở ẩm nóng bên cổ, như thể đang chết đuối, con đường sống duy nhất là lập tức chạy trốn, trốn càng xa càng tốt, nhưng Geto rõ ràng đang ép cô, chiếm lấy không gian của cô, đè ép cơ thể cô, dần dần len lỏi vào trái tim cô.

Dừng lại đi, tôi từ bỏ, đừng tiếp tục, thật sự không chịu nổi nữa - nhưng trái tim cô vẫn không ngừng căng lên, khiến cô không thể thở nổi, cũng chẳng thể thốt ra lời nào. Làm sao để trốn thoát, đến cả việc phân biệt thứ đang chảy vào mắt mình là nước hay mồ hôi, cô cũng không làm được.

Vậy chỉ cần dừng lại một chút thôi cũng được, trước khi đẩy cô vượt qua giới hạn, hãy cầu xin thời gian ngừng lại, cho cô năm giây tĩnh lặng. Ieiri chọn con đường duy nhất để thoát khỏi cơn mê loạn - cô áp sát hắn hơn, ôm chặt hắn hơn, cuối cùng dùng chính sự quấn quýt của mình để giới hạn phạm vi chuyển động của hắn, nhưng đồng thời cô cũng nuốt sâu hơn.

-

Geto quá quen thuộc với những phản ứng cơ thể của Ieiri - khoảnh khắc ngay trước cao trào là khoảng thời gian mà cô gần như chấp nhận bất cứ điều gì. Vì cao trào đã như mũi tên đặt lên dây cung, nên những cú đâm sâu hơn, mạnh hơn cũng được, những động tác nhẹ nhàng, như gãi ngứa ngoài lớp vải cũng được, thậm chí chỉ là những cái hôn hay vuốt ve đơn thuần cũng không sao -

Vậy ra muốn trốn chạy là vì lý do này sao? Vì cô cũng biết mình sẽ trở nên yếu đuối trong những khoảnh khắc đầu óc mơ hồ, vì cô không muốn giao quyền kiểm soát cho hắn tùy ý định đoạt - nhưng tại sao cô lại chọn trốn về phía hắn? Đến cả Geto cũng không biết mình nên tức giận hay bật cười.

"Shoko." Hắn gọi, nhưng Ieiri không trả lời, chỉ siết chặt lấy hắn hơn, cơ thể vô thức co rút lại. Geto đưa tay xuống, nhẹ nhàng ấn lên vùng bụng dưới của cô.

"Shoko," hắn nghiêng đầu, hỏi cô: "Trong phòng tắm, cậu có muốn thử không?" Cổ Ieiri khẽ co lại vì nhột, lơ đãng ừ một tiếng.

Đã làm gì cũng có thể, vậy cứ từ nhẹ đến nặng mà thử, làm hết tất cả mọi thứ một lượt.

Đến khi Ieiri nhận ra điều bất ổn thì đã muộn, bởi hiếm khi Geto lại tiếp tục thúc vào cô ngay cả sau khi cô đã đạt cao trào. Hắn giữ chặt lấy vai cô, không ngừng chuyển động, cho đến khi sự mỏi mệt và căng thẳng khiến cô không thể chịu đựng được nữa. Cơ thể cô siết chặt trong cơn co rút, trong khi dòng nước ấm áp từ sâu bên trong chảy tràn ra ngoài.

-05-

Getou ôm Shoko, cả hai cùng ngồi trên chiếu trải ở cửa sổ tầng hai ngắm mưa.

Tiếng mưa rơi trên khung cửa sổ thực sự là một loại tiếng ồn trắng [3] rất dễ chịu, Shoko trò chuyện với hắn vài câu vu vơ rồi dựa vào ngực hắn ngủ thiếp đi.

[3] Nhiễu trắng hay tiếng ồn trắng là một dạng âm thanh được tạo ra bằng cách kết hợp nhiều loại âm thanh với tần số khác biệt lại với nhau với mục đích là phục vụ cuộc sống, thường có mật độ phổ năng lượng không đổi trong một dải tần số nhất định.

Trước đây, hắn không thích cũng chẳng ghét những ngày mưa, nhưng giờ đây lại phải sắp xếp trợ lý theo dõi dự báo thời tiết toàn cầu, chuẩn bị trước cho khả năng những cơn bão lớn có thể sinh ra làn sóng nguyền hồn quy mô lớn. Nhưng đó không phải điều mà Getou Suguru phải bận tâm lúc này, vì cơn mưa rào ở Tokyo đã ngoan ngoãn dịu đi.

Điều Getou Suguru đang lo lắng lúc này là Shoko ngủ vào giờ này tối lại không ngủ được, hắn vẫn chưa kịp hỏi cô muốn ăn gì, cũng chưa nấu cơm mà hắn thì đã hơi đói, thêm nữa là chân hắn dường như đang bị tê do cô đè lên - những phiền muộn nhỏ nhặt, đời thường, chẳng khác gì các cặp vợ chồng bình thường khác.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip