[R16] Phần 7: [SaShiSu] Lưu đày trong đêm vùng cực (13.2)

Chương 13: Đêm nay tớ không quan tâm đến nhân loại nữa, tớ chỉ muốn cậu mà thôi (2)

Warning: dirty talk

---

Nhiều nụ hôn hơn, nhiều cái vuốt ve hơn, hai thân thể áp vào trước và sau lưng đều rất nóng, Ieiri nheo mắt, cố gắng phân biệt chủ nhân của mỗi bàn tay đang lướt trên cơ thể mình. Quá kỳ lạ, cô nghĩ khi đưa tay về phía quần ngủ của Gojo, quá kỳ lạ, đáng lẽ ra mình nên đi ngủ. Nhưng điều đó không ngăn tay cô trượt xuống từ lưng dưới của Gojo, bóp lấy bắp thịt căng cứng ở mông anh.

Thân thể trẻ trung, khỏe mạnh, cường tráng, những cơ bắp rắn chắc do quá trình huấn luyện thể lực khắc nghiệt mà thành. Cô hài lòng với cảm giác trong tay, cũng hài lòng với lực đạo đang áp xuống cơ thể mình. Quần ngủ rộng rãi, nhưng quần lót lại bó sát, phạm vi di chuyển của lòng bàn tay cô rất hạn chế, khi giáng xuống vang lên một tiếng "bốp" giòn tan, rõ ràng trong căn phòng chỉ có tiếng thở và tiếng vải sột soạt.

Tay của Gojo lập tức siết lấy phần thịt mông của cô, cũng giơ tay lên định vỗ lại, nhưng vì Geto đang quỳ sát phía sau cô nên không có chỗ thực hiện, tay lại hạ xuống, nắm lấy hai bên mông cô, nâng lên rồi đẩy ra. Những ngón tay dài của anh đã ấn lên đùi trong, khiến Ieiri giật mình, rụt người lại, nhưng bị Geto giữ chặt eo, ép trở lại vị trí cũ.

"Cậu lại căng thẳng rồi, Shoko," Gojo như một phóng viên đang phát sóng trực tiếp, "Hôm nay cậu dễ căng thẳng hơn mọi khi nhỉ, có phải vì có Suguru đang nhìn không?" Anh xoay mặt Ieiri lại rồi đột ngột hỏi, "Hai người có từ an toàn [1] không?"

[1] Trong bộ môn BDSM, khi mà những từ vốn có nghĩa là "dừng lại" như kiểu yamete kudasai người ta lại dùng với mục đích tình thú, thì trước khi chơi hai người sẽ thống nhất với nhau một "từ an toàn", nghĩa là khi một trong hai nói ra từ đó thì họ thật sự muốn dừng lại chứ không phải là tình thú nữa.

"...Từ an toàn gì cơ?" Trong lòng Ieiri vang lên hồi chuông báo động. Tại sao lại cần từ an toàn?

"Hóa ra cậu thích chơi kiểu này sao, Shoko?" Geto áp sát vành tai cô, tay đã rời khỏi ngực, trượt qua bụng dưới, luồn vào trong quần lót rồi từ từ đi xuống. Ngón giữa tách lớp vải đã ướt đẫm ra, ngón trỏ và ngón áp út vòng quanh hai bên môi lớn, từng chút một đẩy về phía sau, những ngón tay lơ lửng gần vùng kín, như thể muốn chạm vào nhưng lại cố tình giữ khoảng cách. Eo Ieiri căng cứng, cô không kìm được mà khẽ rút lên, nhưng lại bị cánh tay khác của Geto giữ chặt. Hắn ghé sát tai cô hỏi, "Vậy từ an toàn của cậu với cậu ta là gì vậy?"

Hai người đều hỏi cô cùng một câu hỏi, nhưng chỉ có cô biết rằng, dù là bên nào, cũng chưa từng có giao ước nào về từ khóa với cô.

Ieiri cố giữ bình tĩnh, nói: "Tôi bảo dừng thì phải dừng lại."

Gojo hỏi: "Cậu ám chỉ kiểu nào vậy? Nói thật nhé, cậu có biết mình đã nói những gì không? Không được, không thể, chậm một chút, đợi một chút, sâu quá, nhẹ thôi, chỗ đó không được..." Anh giơ tay nắm hờ thành nắm đấm trước mặt cô, lần lượt đếm trên các ngón tay. Ieiri xấu hổ đến đỏ bừng cả mặt, mái tóc màu tím biếc trong căn phòng tối trở nên càng sẫm hơn, giống như... Anh ngồi thẳng dậy, ánh mắt sắc bén khóa chặt lấy đôi mắt đen tím của Geto Suguru. Geto mang theo một nụ cười như có như không, nghiêng đầu, áp lên đỉnh đầu Ieiri, bình tĩnh nhìn lại.

Gojo cười lạnh một tiếng, lại ghé sát hỏi Ieiri: "Cậu ta nghe thấy những lời này sẽ dừng lại sao? Đúng là một thánh nhân nhỉ -- vậy tại sao lưng cậu ta lại bị cậu cào thành như vậy?"

Ieiri biết Gojo đang nói về những vết sẹo trên lưng Geto -- sớm biết như vậy, hồi đó cô nên mở lãnh địa, bất kể mọi thứ mà làm liền lại những vết sẹo đó, để bây giờ không trở thành chủ đề chế giễu. Cô mang theo sự bất mãn với cả hai người, trong lòng đã có tính toán phản kích, đầu óc dần dần tỉnh táo lại.

"Dùng tên của cấp trên đi, đó sẽ là từ an toàn." Cô nói.

"Cấp trên nào cơ?" Gojo hỏi, "Nếu tớ nhớ không lầm, cấp trên trực tiếp của cậu hiện tại là tớ. Cậu nghĩ cậu gọi tên tớ thì tớ sẽ dừng lại sao? Vậy e rằng cậu sẽ phải khóc đấy."

"Tất nhiên là cấp trên của cậu," Ieiri bình tĩnh đáp trả, nghĩ đến việc phía sau mình còn có một người khác, cô đổi giọng sửa lại, "Cấp trên của hai người."

"Thật đáng tiếc," Geto Suguru đã tự lập môn hộ nhiều năm nói, "Tớ không có cấp trên."

"Ai có thể xem như cấp trên của tớ nhỉ?" Gojo hỏi, "Cậu thật sự muốn gọi tên mấy ông già trong Ủy ban Giám sát Chú thuật đấy à? Tớ nghĩ nếu nghe thấy tớ sẽ chẳng có cảm xúc gì đâu, chỉ có một chút sát ý mà thôi. Người ta nói dục ái, dục tử, dục vọng đạt đến đỉnh điểm thì đều có điểm chung, nhưng sát ý thì không thể tính vào được nhỉ? Mà cậu sẽ thiết lập từ an toàn khác nhau cho tớ và Suguru à? Vậy nếu bọn tớ cùng lúc tiến tới thì phải làm sao? Bọn tớ đâu có chung cấp trên -- hay là cậu đang ám chỉ Thủ tướng Nhật Bản?"

"Chẳng phải có sao?" Ieiri bình tĩnh nói, đón nhận ánh mắt dò hỏi của Gojo, đồng thời đọc ra tên hiệu trưởng Cao chuyên -- "Yaga Masamichi."

Dù là da mặt dày như Gojo Satoru cũng không thể không thừa nhận rằng, ngay lúc này mà nghe thấy tên của lão hiệu trưởng đã có mối quan hệ thầy trò với anh nhiều năm, quả thật có chút muốn liệt dương. Từ an toàn hẳn là phải có tác dụng an toàn, nhưng như thế này thì cũng quá an toàn rồi.

"Được, vậy thì dùng 'Yaga' làm từ an toàn đi." So với sự chững lại của Gojo, Geto Suguru thì lại từ thiện mà làm theo. Ngón tay của hắn lướt nhẹ xuống dưới cô, ép hai cánh môi lại với nhau, bọc lấy hạt nhỏ, ấn mạnh và xoa bóp, chất lỏng trơn trượt chảy ra từ khe thịt. Tiếng kêu của Ieiri nghẹn lại trong cổ họng, thắt lưng cô lại cong lên, nhưng bị cánh tay của Geto giữ chặt eo cô, hai chân theo phản xạ khép lại, nhưng bị đầu gối của Gojo đẩy ra thêm. "Vậy... Yaga-sensei có biết bọn tớ đối xử với cậu như thế này không?" Geto hỏi, ngón tay thấm đầy dịch nhờn, cọ xát hạt nhỏ rồi trượt vào trong, lại thêm một trận run rẩy.

Rõ ràng là đã tính sai, Ieiri đã đánh giá quá cao đạo đức của Geto Suguru. Trong suốt thời gian cô và Gojo làm việc tại Cao chuyên, Yaga luôn là hiệu trưởng, mỗi ngày gặp nhau không biết bao nhiêu lần, gặp rồi còn phải nghe ông ấy giảng dạy mấy câu, so với cấp trên thì giống như người lớn trong gia đình hơn; nhưng đối với Geto mà nói, Yaga chỉ là giáo viên chủ nhiệm từ mười mấy năm trước, liệu hắn còn nhớ mặt Yaga hay không cũng là vấn đề.

"Biểu cảm tệ quá," Gojo trêu chọc nhìn cô, bóp má cô rồi cúi xuống hôn, Ieiri lập tức hụt hơi, muốn cắn để cảnh cáo nhưng bị bóp chặt đến mức hàm răng không thể khép lại. Rõ ràng đối với Gojo, khả năng thích ứng cao không chỉ thể hiện trong quá trình chiến đấu, vì anh tấm tắc lấy làm lạ nói, "Cậu nói xem, Yaga-sensei ở trên trời mà nhìn thấy chúng ta làm chuyện này, thầy ấy sẽ có phản ứng gì nhỉ?"

"Hy vọng là thầy ấy đang chúc phúc cho chúng ta," Geto tiếp lời, "nếu không thì khó xử lắm đấy, Shoko đã thoải mái đến mức bắt đầu run rồi... hửm?"

Tay của Ieiri siết chặt trên cánh tay của Geto đến trắng bệch, đầu cô tựa vào ngực Gojo, không phân biệt được mồ hôi dính trên trán là của mình hay của Gojo.

"Chắc là sẽ bị phạt quỳ nhỉ. Chúng ta bây giờ có tính là bị phạt quỳ không?" Gojo vừa nói vừa vuốt tóc sau đầu cô, "nếu lúc bị phạt quỳ mà lại âm thầm lên đỉnh, thì có hơi quá đáng rồi nhỉ? Còn đang quỳ ở ngoài nữa, tiền bối hậu bối hỗ trợ giám sát đều đang nhìn đó. Kết quả là bản thân đứng không vững, phải bị kẹp giữa bọn tớ - không thể nào, cậu ra thật đấy à?"

Ieiri căng cứng toàn thân, hơi thở gấp gáp phả lên ngực anh, những cơn run nhè nhẹ truyền lên từ đầu gối của Gojo đang tách hai chân cô ra. Gojo nắm lấy vai cô đẩy cô ngồi dậy, từ trong đôi mắt thất thần của cô bắt được nụ cười xấu xa của mình, vẫn không buông tha cho cô. "Cậu quá đáng quá đi, Shoko à... cậu như thế này, sang năm chúng ta làm sao mà đi viếng mộ Yaga-sensei được chứ."

Ieiri lại run lên một cái, hàm răng nghiến chặt vang lên một tiếng ken két, lông mày đôi mắt đều nhíu lại, cô húc đầu vào ngực anh, bị anh đỡ chắc, vài giây sau, bàn tay cô giáng xuống mặt anh một cái thật vang, lại bị anh đỡ như cũ. Ieiri chống người lên, nói, "Cậu đừng quên," cô vừa nói vừa vỗ nhẹ lên xương gò má của anh một cách thách thức, ngẩng đầu nhìn anh, ánh mắt mệt mỏi nhưng quyến rũ, những sợi tóc dính bên miệng bị cô hất ra, "cậu cũng là sensei đấy - Gojo-sensei -"

"Đúng vậy," Gojo Satoru thản nhiên đáp, chẳng lẽ học sinh của anh trên giường cũng dùng "Gojo Satoru" làm từ an toàn sao? Nghĩ kiểu nào cũng thấy "Kusakabe Atsuya" nghe có vẻ dễ dập tắt ham muốn hơn. Cứ nghĩ theo hướng này thì đúng là không có hồi kết - mấy kẻ nguyền sư của Bàn Tinh Giáo, lúc làm tình có cắn răng gọi tên "Geto Suguru" không nhỉ? Nguyền sư tồi tệ nhất, vừa có thể làm trẻ con ngừng khóc vào ban đêm, lại vừa khiến đàn ông mạnh mẽ cũng phải bất lực. Phải thừa nhận rằng, cảnh tượng này thực sự có chút buồn cười.

-

Gojo không nói ra những suy nghĩ lan man phá hỏng bầu không khí này, chỉ nhìn Geto lau sạch chất lỏng còn sót lại trên tay, rồi đưa cho Ieiri một chai nước đã vặn mở. Ieiri rất cẩn thận từ chối, nhưng Gojo lại lấy chai nước uống một nửa, rồi ngậm một ngụm, kéo Ieiri lại rồi cho cô uống. Ieiri cau mày miễn cưỡng nuốt xuống, dùng tay áo lau phần nước tràn ra khóe miệng. Gojo cởi áo thun của mình, túm lấy vạt áo ngủ của Ieiri rồi kéo nó qua đầu cô.

Ieiri tựa vào người Geto như một cái gối dựa sống, hai tay khoanh trước ngực, không nhịn được cằn nhằn, "Đừng nói những thứ kỳ quặc nữa, được không?" "Cậu nói trước mà, là cậu trong lúc dạo đầu cứ nhắc đến Yaga," Gojo vừa nói vừa lấy từ ví ra một chiếc bao cao su, xé bao rồi đeo vào, vuốt xuống đến tận gốc, sau đó ném bao bì xuống gầm giường, kéo Ieiri lại, cởi bỏ quần ngủ và chiếc quần lót bừa bộn của cô. Ieiri phản bác, "Là cậu cứ nhất định nói mấy thứ như từ an toàn này nọ -"

Gojo vỗ vào mông cô, bảo cô quay lại, dương vật cương cứng cọ qua lại ở giữa đùi cô, giữ eo cô rồi hỏi tiếp, "Thương lượng từ an toàn có vấn đề à? Hay là cậu căn bản không cần thứ đó - nghĩa là, tớ làm gì cũng được?"

Khi dương vật xâm nhập, Ieiri không kìm được mà vặn vẹo, hai cánh tay ôm trước ngực bị Gojo kéo thẳng ra sau, ngực bị ép buộc nâng lên, đầu vú không chút che chắn rung rinh theo động tác của anh. Geto dựa vào thành giường, chống một chân ngồi trước mặt cô, một tay chống trên đầu gối, đầu ngón tay đặt trên trán, ngón cái mân mê chiếc nhẫn trên ngón áp út, ánh mắt lướt qua người cô từng tấc một từ trên xuống dưới.

Bên trong bị cọ sát, cảm giác ngứa ngáy khó có thể giải tỏa, chân của Ieiri không khép lại, nhưng đôi mắt đã dâng lên nước, quay đầu tránh đi, mái tóc dài xõa xuống, từng sợi che khuất khuôn mặt cô. Geto đột nhiên quỳ lên, di chuyển vài bước, nâng mặt cô lên, vén tóc ra sau tai. Ieiri không hiểu tại sao, nghĩ rằng hành động đột ngột của hắn là vì bị lạnh nhạt, nên rút ra một tay, theo nguyên tắc đối xử công bằng, kéo xuống chiếc quần rộng của Geto, vuốt ve dương vật cũng nóng bỏng cứng đơ của hắn.

"Shoko," Geto cúi mắt nhìn cô, "Cậu thật xinh đẹp," hắn cúi đầu hôn cô một cái, rồi nói, "Từ đầu đến chân đều rất xinh đẹp, dễ thương vô cùng." Geto lại hôn nhẹ lên đôi môi chưa khép của cô, tiếp tục nói, "Lúc đỏ mặt thật xinh đẹp, lúc chảy nước cũng thật xinh đẹp -"

Ieiri vốn đã bị Gojo làm cho hồn vía lên mây, giờ lại bị lời khen đột ngột của Geto làm cho bối rối, lập tức vỗ tay lên miệng Geto, nghĩ rằng Gojo khó khăn lắm mới chịu yên lặng, sao hắn lại bắt đầu nữa rồi? Cô thả tay khỏi miệng Geto, nắm lấy gậy thịt mà cử động một cách lơ đãng, cảnh cáo hắn, "Cậu cũng không được nói mấy lời kỳ quặc nữa...!" Geto bèn tập trung hôn cô, cổ, xương quai xanh, đầu vú, bụng dưới, vừa liếm vừa mút, cảm giác ướt át và ấm áp nhỏ nhẹ nhưng không thể bỏ qua -

Nhưng phán đoán của Ieiri về việc Gojo đã yên lặng cũng không chính xác, bởi vì Gojo im lặng một lúc, rồi vẫn không kìm được mà hỏi: "Đây là lý do cậu bỏ thuốc lá à?" Hông Gojo di chuyển tới lui, khiến Ieiri thở không ra hơi, nhưng giọng anh lại rất bình tĩnh: "Cậu đã nói với Suguru chưa? Lần trước cũng là tớ giúp cậu bỏ thuốc lá - cậu ta có biết không?"

"Đã bảo cậu đừng nói mấy lời kỳ quặc nữa mà...!"

"Cái này cũng không được nói sao? Đó là sự thật mà? Lần trước cậu bỏ thuốc, chúng ta đã làm tình rất nhiều, mỗi ngày vài lần, cho cậu kẹo cai thuốc mà cậu không chịu ăn, chỉ muốn khi cơn thèm lên thì lại làm tình - rồi lần này lại làm tình với cậu ta rất nhiều, nên cậu lại thành công bỏ thuốc? Bọn tớ đều là biện pháp thay thế nicotine cho cậu, đúng không? Đừng tái nghiện nữa đấy, lần sau còn phải tìm ai nữa đây -"

"...Tại ai mà tôi mới tái nghiện chứ!" Ieiri quay lại định đánh anh, nhưng cổ tay lại bị anh nắm chặt, những cú thúc sâu và dồn dập khiến cô run lên không nói nên lời, còn Gojo thì như rất ngạc nhiên mà chậm lại động tác.

Sau kỳ bỏ thuốc bảy năm trước, trên người Ieiri không còn xuất hiện mùi thuốc nữa, lần tiếp theo anh chú ý thấy cô hút thuốc, đã là sau cuộc chiến cuối cùng - hoặc có lẽ là trong giai đoạn chuẩn bị cho trận quyết đấu với Sukuna, cô đã tái nghiện rồi...? Thời gian đó bận đến mức không có lúc nào nghỉ chân, trong trí nhớ của anh, những khoảnh khắc liên quan đến Ieiri đếm trên đầu ngón tay. Nhưng điểm phân cách là ở đâu? Nếu phải nói về điểm chuyển biến đột ngột, chắc chắn là biến cố ở Shibuya -

Gojo kéo Ieiri lại gần, xoay mặt cô về phía anh. "Là vì tớ sao, Shoko?" Anh hỏi với vẻ do dự. Trong quá trình kéo cô lại, bộ phận sinh dục lại đâm vào quá sâu, khiến Ieiri như bị nghẹn, thở không ra hơi, cô vung tay đánh anh, Gojo cuối cùng cũng buông cô ra, nhưng vẫn không chắc chắn mà hỏi: "Tại sao vậy, Shoko...? Cậu... là vì lo lắng cho tớ sao?" Như thể có chút logic, nhưng lại có chỗ không ổn - nếu là vì lo anh bị nhốt vào Ngục Môn Cương mà lo lắng, thì tại sao sau khi anh được thả ra, cô vẫn không bỏ thuốc lá? Nếu là vì lo lắng cho cuộc đối đầu với Sukuna, thì tại sao sau trận chiến lại hút thuốc nhiều hơn? Gojo nghĩ mãi không ra, lại hỏi thêm lần nữa - "Tại sao, Shoko, tại sao vậy?"

Mắt Ieiri mơ màng, giọng nói như thì thầm, "Nhanh lên, đừng dừng lại," cô nói.

Gojo theo yêu cầu của cô mà đẩy hông lên, Ieiri co rút lại, bàn tay vốn đang chạm vào bộ phận sinh dục của Geto, giờ lại nắm chặt một cách đầy phát tiết, khiến Geto hít một hơi đau đớn, vội vàng gỡ tay cô ra rồi vòng qua cổ mình. "Shoko chỉ tập trung vào một việc thôi nhỉ," Geto nhẹ nhàng nói, cảm giác ghen tuông cay đắng lên men trong lòng thành dòng nước đắng sôi sục. Hắn cúi đầu hôn cô, nhưng miệng cô giờ chỉ còn lại hơi thở đầy bản năng, đằng sau đôi mắt nhòa lệ mơ hồ là ánh nhìn màu nâu ấm áp gần như mất tiêu điểm, ánh mắt cô xuyên qua hắn, nhưng không biết rơi vào đâu.

Geto thở dài cười khổ, đặt một nụ hôn nhẹ lên trán cô, tay hắn luồn xuống, xoa nắn âm vật đã sưng lên từ lâu. "Shoko," hắn nhịn rồi lại nhịn, nhưng cuối cùng vẫn không kiềm được, khẽ hỏi, "Trong đầu chỉ xử lý được một việc... vậy mà sao lại yêu hai người cùng lúc?"

Ieiri nghe câu hỏi của hắn, cơ thể lại run lên, đầu vùi vào ngực hắn, nước mắt cuối cùng cũng không giữ lại được, rơi xuống làm ướt hai vệt đậm trên ga giường nhăn nhúm. "...Vậy còn cậu, cậu muốn yêu bao nhiêu người?" Giọng cô nghẹn lại, đầu lưỡi vừa đắng vừa chát, không chỉ một lít nước mắt từng trôi qua cổ họng.

"Gì cơ?" Geto nghiêng đầu hỏi, tay vẫn không ngừng chuyển động.

Đôi môi của Ieiri mím chặt lại, nhưng vẫn không ngăn được sự run rẩy. Đừng nói nữa. Cô tự nhủ. Ngốc quá, đừng hỏi, đừng làm kẻ ngốc không biết điều, đừng làm con người đáng thương cứ phải truy đến tận cùng. Nhưng cô vẫn ngẩng đầu lên, kéo tóc sau đầu của Geto, cứng đầu đối diện với ánh mắt của hắn. "Không phải cậu giỏi lắm sao? Không phải cậu đa nhiệm được sao? Không phải dù là bây giờ, cũng có thể dễ dàng làm cùng lúc nhiều việc sao?" Cô hỏi, giọng nói run rẩy, "Vậy thì, vậy thì cậu..."

Geto kinh ngạc trừng mắt nhìn cô, cuối cùng cũng nhận ra ý của Ieiri là gì -

"Tớ, tớ yêu cậu," hắn nói lắp bắp, "Tớ chỉ yêu mình cậu thôi, Shoko, tớ chỉ yêu mình cậu --" Geto luống cuống lau nước mắt cho cô, nhưng khuôn mặt cô đã bị hắn chùi nhòe nhoẹt, nước mắt vẫn chảy dài không dứt. Hắn vụng về kéo vạt áo thun lên, nhưng lại không thể với tới mặt cô, thế là ôm trọn cô vào lòng, ép vào trong ngực mình.

Gojo đã sớm ngừng mọi hành động, qua bờ vai run rẩy của Ieiri, anh và Geto nhìn nhau ngơ ngác, cả hai đều ngẩn người. Những lời lẽ lẫn lộn bậy bạ đã nói suốt cả đêm, có lẽ điều cô muốn nghe từ đầu đến cuối chỉ là một câu này thôi - qua bao nhiêu năm, lại không biết vì sao, cả hai bọn họ chưa bao giờ nói với cô một câu như thế.

"Tớ yêu cậu, Shoko, tớ rất thích cậu, cậu, cậu đừng không tin tớ," Geto lắp bắp, giơ bàn tay đeo nhẫn đến trước mặt Ieiri, nhưng bị cô gạt phắt đi, hoàn toàn không muốn nhìn. "Tớ đã nói rồi mà, tớ chỉ muốn ở bên cậu, tớ rất thích cậu, thật đấy...!"

"...Đừng nói nữa."

"Tớ cũng thích cậu, Shoko!" Gojo vội vàng bày tỏ, bối rối vuốt tấm lưng ướt đẫm mồ hôi của Ieiri, nhặt cái chăn trên giường phủ lên người cô, lưỡi của anh cũng không nghe lời. "Tớ chỉ thích mình cậu thôi! Nhiều năm như vậy rồi, Shoko... lòng tớ sao cậu vẫn chưa tỏ?"

"Đã bảo các cậu đừng nói nữa...!"

"Nhưng tớ thực sự rất thích cậu mà!"

Sau khi Gojo nói xong câu này, căn phòng cuối cùng cũng trở nên yên tĩnh. Ieiri đưa hai tay che miệng và mũi, buộc mình phải hít thở sâu, chậm rãi và đầy đặn, đưa oxy xuống đáy phổi một cách trọn vẹn. Sau vài lần như vậy, mũi cô vẫn tắc, nhưng ít nhất không còn run rẩy vì thiếu hơi nữa.

-

Có lẽ đã làm hỏng vài thứ, cô nghĩ, có lẽ lại gây thêm phiền phức rồi. Nhưng không sao cả, những lời nói trên giường vốn không đáng tin, huống chi đối diện với cô còn là hai kẻ cặn bã. Trong tầm nhìn của mình, cô thấy quần của Geto đã kéo lên ngang eo, Gojo chắc cũng đã mềm nhũn rồi. Vậy nên cãi nhau cả buổi, hóa ra từ an toàn thật sự lại là "Tớ yêu cậu". Đó mới là lời kỳ quái nhất. Những lời tục tĩu sẽ khiến họ hứng thú trêu đùa cô, còn "Tớ yêu cậu" lại khiến họ lập tức tỉnh táo, lập tức thoát thân.

Đã là đóng kịch cho hợp cảnh, thì đọc xong lời thoại, xuống giường rồi cũng nên quên đi. Ieiri vỗ vào Geto bảo hắn buông ra, nhưng hắn không chịu, ngược lại còn ôm chặt hơn, cơ ngực mềm mại, ấm hơn nhiệt độ của cô khiến cô nghẹt thở. Cô vội vàng nói mình muốn uống nước, Geto cuối cùng cũng thả cô ra. Gojo đưa nửa chai nước còn lại qua, hỏi: "Muốn tớ đút cho không?", Ieiri không thèm trả lời, quấn chăn quanh người rồi uống cạn sạch một hơi.

Dịch tiết Bartholin trộn với dầu bôi trơn của bao cao su, giữa hai chân ẩm ướt một cách không ra sao cả. Ieiri đẩy họ ra, nói muốn đi tắm, nhưng lại bị Gojo phản tay kéo lại. "Tớ không hiểu," anh nói, "Shoko, tớ không hiểu - vừa rồi cậu rõ ràng nghĩ rất nhiều, vậy mà bây giờ lại chẳng nói gì, còn muốn chạy đi một mình sao?"

"Tôi muốn tắm."

"Cậu yêu tớ, tớ cũng yêu cậu, vấn đề giữa chúng ta rốt cuộc là gì? Tớ yêu cậu, Shoko, tớ yêu cậu - cậu muốn nghe câu này đúng không? Nếu cậu muốn nghe, tớ có thể nói mãi..."

"Tôi không muốn nghe." Ieiri nhảy xuống giường, không tìm thấy dép, chân trần bước vào phòng khách sáng đèn, vứt chai nước khoáng đã bóp méo vào thùng giấy tạm thời dùng để chứa rác có thể tái chế.

Getou nhặt đôi dép bỏ quên của cô bên cạnh ghế sofa, giúp cô mang vào, rồi lại ôm cô. "Shoko..." Getou nâng niu khuôn mặt cô, nước mắt đã khô trên mặt, đầu ngón tay lướt qua có chút dừng lại. Dưới ánh đèn, sắc đỏ nơi khóe mắt cô đã biến mất, có lẽ đã được xử lý qua bằng Phản chuyển, vết hôn trên cổ lộ ra ngoài chiếc chăn cũng gần như tan biến. Cô cố gắng thu dọn chính mình một cách gượng ép, còn lại chỉ là sự mệt mỏi vì kiệt sức.

"Getou, tôi không muốn làm nữa," Ieiri nói, "tôi mệt rồi."

"Không làm nữa," Getou nói, "không làm nữa, để tớ ôm cậu có được không?" Lời nói quá đỗi nhạt nhòa và trống rỗng, Getou nghẹn lại, không biết nên nói gì tiếp theo. Nếu nói đủ nhiều lần, liệu tình cảm của hắn có thể truyền đến cô không... Nhưng cô lại không muốn tin một lời nào. Tại sao vậy, Shoko, tại sao vậy? Tại sao cô luôn không muốn tin, tại sao bên cạnh hắn, lòng cô vẫn không thể yên ổn? Hắn phải làm gì mới được đây...

Ieiri im lặng để hắn ôm, Gojo từ phía sau áp sát vào, cả người nóng hổi, tay không biết để đâu, từ vai cô nắn xuống cánh tay, cũng chẳng nói gì. Eo và lưng cô đều rất đau, cô đã đến tuổi mà buổi tối leo lên giường lăn qua lăn lại cũng nghe thấy xương mình kêu răng rắc, bây giờ nếu cựa quậy thì e rằng cột sống cũng sẽ phát ra âm thanh chật vật. Thôi vậy, cô nghĩ, thôi vậy. Thời điểm này năm ngoái, cô thậm chí chỉ dám cầu mong họ đều sống sót, giờ đây họ thực sự đều còn sống, cũng sống tốt, thế là đã thuận lòng người rồi.

Cứ như vậy đi.



-57-

Ngày hôm sau, Ieiri nằm lì trên giường đến rất muộn mới dậy.

Thực ra cô tỉnh dậy từ rất sớm, vì trong giấc ngủ đã ngửi thấy mùi thơm của bánh nướng. Ieiri vùi đầu vào chăn, không thể ngăn cản hương ngọt lan tỏa. Với tay lấy điện thoại, đã đến giờ mà việc cô nổi giận vì bị đánh thức bởi mùi thơm cũng trở nên vô lý. Định vị cho thấy Getou cũng đang ở nhà, không chắc là hắn đã đi làm về, hay tối qua vốn không đi thanh tẩy nguyền hồn.

Những đoạn ký ức mờ mịt và lộn xộn từ tối qua hiện lên trong đầu cô. Nửa đêm, hai đặc cấp có thói quen sinh hoạt khác thường có thể đã ngủ đủ rồi, nhưng rõ ràng cô thì chưa. Đừng đưa ra quyết định vào lúc nửa đêm, càng đừng đưa ra quyết định khi chưa tỉnh táo. Chỉ cần nghĩ đến những điều đã hối hận trong cuộc đời, tuyết đã phủ đầy Alaska.

Thay vì nói cô thiếu động lực để dậy, chi bằng nói cô không biết phải đối mặt với mọi thứ bên ngoài cửa phòng ngủ như thế nào. Trong những lúc như vậy, cô thực sự ghen tị với những người có thuật thức dịch chuyển tức thời, chỉ cần mở cửa sổ là có thể biến mất không dấu vết. Ieiri chân thành cân nhắc liệu có nên nhờ Ui Ui hay Okkotsu đến đưa cô đi không — nhưng bất kể phương án nào cũng khó mà thoát khỏi ánh mắt của Gojo, huống chi dù cô đưa ra giá nào cho Mei Mei, Gojo cũng có thể dễ dàng tăng giá gấp mười lần để mua lại, còn về Okkotsu thì càng khỏi cần nói, luôn trung thành tuyệt đối với Gojo Satoru, huống hồ cô vừa thấy Okkotsu trong bức ảnh tụ tập mà Inumaki đăng lên. Tính theo giờ, ở Nhật Bản đang là nửa đêm, ngày lễ lớn như thế này, tốt hơn hết là nên để cậu nhóc nghỉ ngơi.

Cửa hé mở rồi lại đóng, con hồ ly lửa lén chui vào, ba bước thành hai nhảy lên giường, vòng qua phía cô, đặt con dao cắt bánh đang ngậm trong miệng xuống, mũi dính một nhúm kem tươi bông xù, dí sát vào như muốn dụi mặt cô. Ieiri trừng mắt nhìn con chú linh, hồ ly lửa không dám động đậy, ngồi xuống bên cạnh gối cô, bồn chồn nhấc nhấc chân, liếm hai cái để cuộn chỗ kem trên đầu mũi đi, rồi áp trán vào cô, thử thăm dò mà liếm nhẹ một cái, Ieiri run lên, lập tức lật mình xuống giường.

-

Gojo và Geto đều ở trong bếp, cả hai người đều ăn mặc chỉnh tề, trông rất đứng đắn. Ieiri nghi ngờ liếc nhìn chiếc bánh kem trang trí trên bàn, lại nghi ngờ nhìn những quả bóng bay dán trên tường, rồi quay người bước vào phòng tắm để rửa mặt.

Gojo cách một cánh cửa gọi cô chuẩn bị, ăn mặc cho tươm tất một chút.

"Tại sao?" Ieiri nhập ngậm bàn chải đánh răng, hỏi với giọng lúng búng.

"Cắt bánh, tạo cảm giác nghi thức, mừng sinh nhật, đón Giáng sinh, chụp ảnh kỷ niệm, tớ muốn thấy ——" Gojo đếm trên đầu ngón tay rồi lôi ra sáu lý do.

Ieiri tiện tay kẻ đôi nét lông mày, tìm một chiếc áo len cổ cao mặc vào, Gojo lập tức hét lên —— "Còn quần thì sao? Tại sao không thay quần?"

"Chụp ảnh đâu có thấy phần dưới? Phần trên trông ổn là được rồi mà?" Ieiri rất thản nhiên.

"Không được, đây là ảnh gia đình, sẽ được đặt ở trang đầu của album, nếu cậu không thay, thì sau này mỗi năm tớ sẽ chỉ vào bức ảnh đó mà chế nhạo cậu vì mặc quần ngủ chụp ảnh trong dịp quan trọng như thế này đấy." Gojo càu nhàu, đẩy cô trở lại phòng ngủ để thay đồ rồi quay lại.

Thay đồ theo ý anh xong, Gojo và Geto đã đặt bánh kem lên bàn trà, ngồi ở hai đầu ghế sofa, chỉ vào chỗ trống ở giữa mời cô ngồi xuống. Trên bánh cắm nến số 3 và 0, Ieiri tính toán trong đầu, cảm thấy tuổi của Geto có vẻ không đúng lắm, nhưng thôi, quan tâm làm gì nhiều.

Cô hỏi, "Cắt bánh trước hay chụp ảnh trước?"

Gojo nói, "Tất nhiên là hát trước rồi —— Shoko, cậu hát cho tớ bài chúc mừng sinh nhật đi."

Ieiri từ chối thẳng thừng, "Tôi không muốn."

"Được thôi, vậy để tớ hát cho cậu một bài sinh nhật nhé." Nói xong, Gojo liền hát —— "Happy birthday to me! Happy birthday to me!" —— vừa vỗ tay vừa hát hai câu, anh vòng tay qua người Ieiri mà kéo Geto, chỉ vào mũi hắn, "Cậu cũng hát đi!"

Khóe mắt của Geto giật giật, cũng hát theo —— "Happy birthday to me, happy birthday to me."

-

Geto đưa điện thoại cho chú linh không đầu, chú linh cầm điện thoại bay đến đối diện bàn trà. Geto ngồi sát vào Ieiri, ôm eo cô từ phía sau, cánh tay của Gojo lập tức vươn tới khoác lên vai cô, Ieiri khó chịu "chậc" một tiếng, nhích lên phía trước đệm ngồi, hai người trái phải đều không nhìn cô, thay vào đó là nở nụ cười thương mại hướng về phía ống kính. Chú linh đưa ngón tay làm động tác đếm ngược, 3, 2, 1 —

"Tớ yêu cậu" —— Họ đồng thanh quay về phía Ieiri, nhưng Ieiri đã sớm phát hiện họ quay đầu từ khóe mắt, liền bật dậy chạy ra xa.

"Này, tớ nói chứ, cậu chạy xa vậy làm gì? Những lúc thế này lại phản ứng nhanh." Gojo lớn tiếng phàn nàn, gọi cô quay lại ngồi xuống.

"Không phải nói là chụp ảnh sao?" Ieiri càu nhàu, "Cứ thế này tôi không chụp nữa đâu."

Geto cười toe toét kiểm tra điện thoại. "Ghi lại rồi," hắn nói, kéo thanh tiến độ về đầu, chỉnh âm lượng to nhất, rồi phát lại cho Ieiri xem.

"Tớ yêu cậu —— " từ loa vang lên hai giọng nam chồng lên nhau.

"Tớ yêu cậu, Shoko —— " Gojo mở rộng vòng tay về phía cô.

Ieiri đi vòng qua phía bên kia bàn trà, "Đủ rồi chứ, đồ cặn bã."

"Đâu có đủ," Gojo nói, "ít nhất phải nói cho đến khi cậu hết phản ứng với câu này chứ —— Đang khóc à? Ồ, không phải, chỉ là tai đỏ lên thôi, tiến bộ lớn rồi đấy, Shoko."

"Tai đỏ thật rồi này," Geto vén mái tóc dài của cô lên xem. Ieiri đẩy tay hắn ra, "Cậu cũng vậy luôn à?" Geto liền chuyển sang chỉnh lại tóc cho cô, vuốt phần đuôi tóc tím từ vai ra phía trước. Chú linh không đầu kịp thời nhấn nút chụp.

-

Kem tươi, trái cây cắt nhỏ, đế bánh chiffon, Ieiri dùng nĩa cắm một phát tới đáy rồi hỏi Gojo, "Đây là cậu tự làm à?"

"Đúng vậy, Gojo đầu bếp riêng, phiên bản đặc biệt Giáng sinh của Satoru - sao cậu biết hay vậy? Có phải ăn ra vị tình yêu không, Shoko? Tớ làm cái này với tràn đầy tình yêu dành cho cậu đấy."

"Vì sáng nay ồn quá mà."

"Nói bậy, sao có thể chứ." Gojo nuốt một miếng bánh to, cảm thấy hài lòng với độ ẩm vừa đủ của bánh, cũng hài lòng với độ ngọt chính xác, rồi nói thêm, "Tớ không tạo ra chút tiếng động nào cả, bếp tình yêu không tiếng ồn đấy nhé?"

"Mùi bánh nướng thơm quá mà, làm phiền mũi tôi rồi." Ieiri nếm một miếng, rồi đẩy phần bánh còn lại cho Getou, Gojo giữa chừng giành lấy, xúc một miếng rồi nhét vào miệng Ieiri, phần còn lại anh tự giữ.

Gojo càng nhìn bức ảnh chụp chung càng hài lòng, anh nhấn giữ màn hình, ngắm đi ngắm lại ảnh động, cảm giác muốn khoe khoang không sao kìm nén được. Nhưng giờ thì anh ít nhiều cũng là một người của công chúng, chưa kể bên cạnh còn có Getou - người gây thù chuốc oán nhiều hơn cả anh, việc công khai quan hệ đột ngột e rằng sẽ mang lại ảnh hưởng tiêu cực cho cuộc sống của Ieiri.

... Nhưng mà giấu được một lúc chứ không thể giấu cả đời, huống hồ anh cũng đâu phải là tình nhân giấu giếm không thể gặp người khác. Gojo nghĩ đến đây, lập tức gửi cho Iori Utahime một liên kết tự hủy sau khi xem, chỉ tiếc là lúc đó ở Nhật đã là nửa đêm, phải chờ vài tiếng nữa mới biết được phản ứng của cô nàng. Chờ thì chờ thôi, dù sao...

"Cậu cười cái gì vậy?" Ieiri hỏi. Getou dùng ngón tay cái lau đi chút kem dính ở khóe miệng của Ieiri, cũng nhìn sang anh một cái.

"Không có gì, chỉ là cảm thấy..." Gojo khẽ cười --

"Sau này sẽ có chuyện thú vị xảy ra đây."

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip