dracula

.

   Tiếng gầm rú vang vọng cả một khoảng rừng yên tĩnh, nơi đây được xem là lãnh địa độc tôn của ngài bá tước Kim ngự trị. Nằm sâu thẳm trong cánh rừng hoang tàn đó, một tòa lâu đài nguy nga chiếm một khoảng đất trải dài từ thượng nguồn con suối. Đó là nơi ở của bá tước Kim Taehyung.

Nhân dân tương truyền rằng Kim Taehyung là một thực thể không có thực vì vẻ đẹp của hắn là một sự vĩnh hằng, đến cả vị thần tối cao nắm trong tay quyền sát sinh của loài người cũng không thể nào động đến hắn. Bởi lẽ không ai biết, Kim Taehyung là chúa tể của loài dracula trong truyền thuyết.

Thứ sơn hào hải vị hắn thưởng thức mỗi ngày đều là máu của những vương hào quý tộc, vào ngày mười lăm đều đặn giữa các tháng, hắn sẽ đích thân đi săn một lần. Đêm nay chính là đêm mười lắm tháng mười hai. Hắn rất hào hứng, cái răng nanh ngọc ngà của hắn khát máu đến phát điên rồi.

Đồng hồ đỉnh điểm mười hai giờ đêm, Kim Taehyung mặc trên người bộ âu phục từ trên ngọn chuông trên cao của lâu đài nhảy vụt xuống dưới, trong phút chốc hóa thành một con dơi với hai chiếc năng sáng chói giữa màn đêm chứa đựng ánh trăng bạc.

Hắn bay thẳng ra thung lũng, nơi mà con người đang tụ tập lại để tổ chức lễ hội của bọn chúng. Kim Taehyung hắn muốn bữa đi săn này phải thật đặc biệt, hắn đã đợi ngày này biết bao nhiêu lâu rồi. Bá tước Kim trong bộ dạng con dơi khát máu đậu trên nóc nhà cao nhất quan sát con mồi.

Từ vị trí này, với con mắt được tu luyện ngàn năm, trong góc khuất kia có một đám người đang tụ tập lại. Taehyung bay về phía đó quan sát tình hình.

Trong góc tối, một cậu nhóc tội nghiệp bị những đứa trẻ xung quanh bắt nạt. Cậu bé cắn răng quát lại

"Biến đi lũ khốn"

Những đứa trẻ xung quanh hô hào cười cợt

"Đồ quái thú, đồ phù thủy"

Cậu bé nghiến răng, hai mắt nhuộm màu máu nhìn chằm chằm lũ trẻ, một lát sau bọn nó chạy tán loạn, vì trên cổ bọn chúng từ khi nào mà hình thành một vết cắn, máu từ đó túa ra như suối khiến bọn chúng hoảng sợ.

Cậu bé kia ngạc nhiên, là ai đã làm vậy, ai đã hiểu được nhãn ngôn của cậu. Kim Taehyung hai tay bỏ vào túi quần, nhìn xuống cậu bé

"Ngươi tên gì?"

Cậu bé nhìn người đàn ông trước mặt

"Bá.. bá tước Kim"

"Nhận ra ta sao"

"Em là Jeon Jungkook"

"Ngươi thuộc bộ tộc nào?"

"Matherlyn"

"Cái tộc nghèo nàn đó đã tuyệt mệnh từ ba ngàn năm trước rồi mà"

Jeon Jungkook từ từ đứng dậy, phủi phủi hai bên áo

"Không sai, em là người cuối cùng"

Cậu ngước mặt lên nhìn hắn, Kim Taehyung hơi ngẩn người, tên trước mặt hắn có khuôn mặt vô cùng khả ái, da dẻ cũng rất hồng hào. Cậu bé khoanh tay lại cúi đầu

"Cảm tạ ngài đã ra tay cứu giúp, cũng xin lỗi ngài vì đã để buổi đi săn của ngài mất vui"

Hắn ta lại càng ngạc nhiên hơn nữa

"Ngươi biết hôm nay là buổi đi săn của ta?"

"Vâng, vào ngày mười lăm hàng tháng, ngài đều hóa thú để đi săn,  em theo dõi ngài từ lâu rồi ạ"

"Ngày mười lắm tháng bảy năm trước, lúc em vừa bay một đoạn xa từ kinh thành về thung lũng nên có hơi mệt, em đã ngồi trên nóc nhà nghỉ ngơi, lúc đó ngài đã đậu xuống bên cạnh em, đôi mắt màu máu của ngài khiến em không thể nào quên được, khí chất đó tràn kín cả buồng phổi em, cho nên ngày nào em cũng lên mái nhà đợi ngài, từ lúc đấy em phát hiện mỗi ngày mười lăm ngài sẽ đi săn.. "

Em chưa nói xong hắn đã cúi đầu xuống cổ em hút thấy thứ máu rỉ ra, hắn cắn phập vào cần cổ trắng nõn ấy mà hút thật sâu.

Hắn hút mãi cho đến khi hai chân em trụ không nổi mà ngã xuống, hắn mới đỡ em vào lòng, khóe môi dính máu của hắn khẽ nhếch lên

"Máu của ngươi cũng được phết nhỉ, gương mặt cũng rất đẹp"

Jungkook thở hồng hộc, môi mỉm cười dựa vào lòng hắn

"Vậy.. hộc hộc.. nếu em cho ngài hút máu của em,.. ngài sẽ giữ em ở bên cạnh và bảo vệ em chứ?"

"Được"

Kim Taehyung hài lòng bế bổng cậu bay lên trời hướng về phía khu rừng
.
.
.
Hắn đặt em đang nằm ngủ trên giường, ra lệnh cho thuộc hạ kế bên

"Tắm rửa cho cậu ta, chăm sóc cho kĩ lưỡng, đừng để cậu ta đau, nghe rõ chưa"

"Đã rõ thưa ngài Kim"

Kim Taehyung rời khỏi phòng, đi đến phòng sách nhâm nhi chút rượu, môi mỉm cười

"Đáng lẽ mình phải biết vì sao tộc Matherlyn tuyệt mệnh sớm như vậy, Jeon Jungkook, đúng là ranh con, bộ mặt cũng ngây thơ quá đi"

Matherlyn là bộ tộc ma cà rộng mạnh mẽ bậc nhất vào khoảng ba ngàn năm trước, vì xác suất tuyệt mệnh của chúng là không phần trăm, một khi ai đã uống phải máu của bọn họ đều phải quỳ rạp dưới chân, cả đời không ngóc đầu dậy. Kim Taehyung thế mà lại bị dẫn dụ hút máu của tên nhóc đó. Hắn bật cười cho sự thiếu cảnh giác của bản thân, điều này trước giờ chưa từng xảy ra.

Cánh cửa thư phòng bật mở, Jeon Jungkook mặc trên người bộ quần áo của hắn đi vào, Kim Taehyung đặt ly rượu xuống bàn, đứng dậy đi lại đưa hai tay bóp nhẹ chiếc cằm tinh xảo của cậu

"Sao lại làm vậy?"

Jeon Jungkook mỉm cười, câu hai tay lên cổ Kim Taehyung

"Vì em yêu ngài, ngài bá tước Kim"

"Vì vậy ngươi mới không giết chết ta sao?"

Cậu xoa xoa phần tóc gáy hắn, nhón chân cho hai môi chạm nhau, Jungkook đưa lưỡi liếm quanh vòng môi ấy cười nói

"Tộc Matherlyn có thể điều khiển tác dụng của máu mà, ngài đã uống máu của em rồi, thì chỉ thuộc về một mình em thôi"

"Lý do ngươi làm vậy là gì?"

"Thích một người cũng cần có lý do sao Kim Taehyung?"

Hắn vẫn im lặng

"Lẽ nào... ngài không nhớ ra em sao?"

Hắn nhếch một bên chân mày

"Nhớ ngươi?"

Jeon Jungkook có chút thất vọng

"Vậy mà hứa hẹn cho lắm vào, đồ bội bạc"

Kim Taehyung cười nửa miệng, nhấc bổng Jungkook đặt lên bàn, hai tay cởi áo ngoài ra, hắn cúi đầu hôn lên vết xăm màu đỏ chói bên dưới ngực Jeon Jungkook

"Chào mừng trở về, người đẹp của tôi ơi"

Trước khi vào phòng, Jeon Jungkook đang thấp thỏm lo hắn sẽ không nhớ ra mình, vậy mà cậu lại bắt gặp hai tên thuộc hạ đang gác ở tầng dưới, khuôn mặt hai kẻ đó chẳng phải là hai đứa trẻ to nhất khi nãy đã bắt nạt cậu sao. Jeon Jungkook mỉm cười, ngài cũng thật lắm trò ngài Kim à. Sau đó cậu đẩy cửa bước vào với nụ cười thỏa mãn
.
.
.
ba ngàn năm trước

"Taehyungie à, sau này nhé, khi mà em chết rồi, lại đầu thai lần nữa, thì anh có nhớ em không?"

Taehyung cưng nựng hôn vào má cậu

"Tất nhiên rồi, Jungkook của anh dễ thương thế này bảo anh quên làm sao được?"

Cậu cười khì khì, nói nhỏ vào tai hắn

"Em đã để dành được rất nhiều tiền, khi em mất đi, anh phải đốt hết cho em đấy nhé, em sẽ lấy số tiền đó năn nỉ diêm vương kiếp sau cho em làm ma cà rồng, để có thể sống cùng anh suốt ngàn kiếp rồi"

Taehyung mỉm cười hôn vào môi cậu rồi rơi nước mắt, hôm nay là ngày thứ bốn mươi chín của cậu.
.
.
.

ba ngàn năm sau hắn đã tìm thấy cậu một lần nữa, có vẻ như cậu đã mua chuộc được diêm vương và trở thành một ma cà rồng như lời cậu mong ước.
.

Jungkook à, anh chờ được đến ngày em trùng sinh rồi, hứa với anh, cùng anh sống ngàn kiếp như lời thề nguyện em nhé, anh yêu em.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip