lâu đài không tồn tại của thiếu niên tự tử vì tình

.

"Kim Taehyung, cậu một đã mất ngủ hai tuần liên tiếp vì công việc. Nếu cứ tiếp tục lao lực, tôi e rằng ông bà Kim người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh." bác sĩ đứng dậy lắc đầu nhìn mẹ Kim.

Kim Taehyung hít một hơi thật sâu đợi mẹ mắng.

Đợi một hồi lâu vẫn không nghe thấy gì, hắn nghiêng đầu sang nhìn mẹ, mẹ Kim mím môi rưng rưng không thèm khóc.

"Mẹ đừng khóc."

"Anh cứ mặc tôi, tôi có còn là mẹ anh à?"

"Con sẽ nghỉ phép, rồi ngủ bù hai tuần được chưa?"

Mẹ Kim chớp mắt thấy thời cơ liền được nước lấn tới.

"Nghỉ càng nhiều càng tốt cho mẹ. Nhà họ Kim chúng ta từ thời ông cố tổ con có sở hữu một cái lâu đài ở sâu trong khu rừng phía Nam thành phố. Từ khi gia tộc chuyển về trung tâm, lâu đài luôn được thuê người trông coi và săn sóc chu đáo như là có người ở. Con về đấy nghỉ dưỡng một thời gian, chấn chỉnh lại cái đầu cuồng việc của con."

Kim Taehyung gật đầu cho qua chuyện, hắn thuận miệng nói nghỉ phép chứ cũng chưa biết sẽ dùng ngày nghỉ của mình như thế nào. Nay mẹ hắn bày biện ra một đống chuyện cần làm, chi bằng tuân theo cho đỡ phiền toái.

Hai ngày sau khi chuẩn bị hành lý, Kim Taehyung được xe của mẹ Kim đích thân chở đến toà lâu đài bên trong khu rừng. Hắn mắt nhắm mắt mở cũng biết đến khi nào mẹ đưa xe đến đón hắn mới được phép trở về.

Kim Taehyung xuống xe, ngước nhìn căn biệt thự nguy nga vẫn sáng đèn ấm cúng như thực sự có một đại gia đình đang ở.

Vừa bước vào bên trong, người trông coi đã trực tiếp đi đến cúi người chào đón.

"Thiếu gia."

Hắn nhìn dáng vẻ không quá già kia của người trông coi, lên tiếng hỏi.

"Chú trông chừng lâu đài này bao lâu rồi?"

"Tôi ở đây đã được ba mươi năm, từ thời ông nội đã bắt đầu công việc này."

Kim Taehyung gật đầu rồi kéo vali đi vào, hắn liếc mắt sang sảnh chính phòng khách có thiếu niên đang nằm vắt vẻo trên sofa chơi một mình liền sinh ra thắc mắc. Biết mình có căn, hắn không dám bừa bãi.

"Trước đây lâu đài này có sự kiện gì đặc biệt không chú?"

"Ý cậu là...?"

"Ví dụ như chết oan chẳng hạn."

Hắn vừa nói xong, thiếu niên kia liền ngẩng đầu nhìn hắn với vẻ mặt khó tin. Người trông coi ngập ngừng đôi lúc vội đáp.

"Cái này quả thật có nghe, nhưng không được xác nhận nên tôi không dám phán bừa."

"Được rồi. Chú nghỉ ngơi đi, tôi đói rồi."

"Vậy, thiếu gia có cần cho người nấu bữa tối không ạ?"

"Không cần, khẩu vị tôi khá kém."

Người trông coi nhanh chóng đi về phòng ngủ của mình đóng chặt cửa. Thiếu niên kia liền bay một phát đứng bên cạnh Kim Taehyung đang mở laptop trong phòng bếp.

"Chú thấy tôi hả?"

"..."

"Chú ơi, chú thấy tôi thì cho tôi biết đi. Tôi không có bạn." thiếu niên mặt mày như sắp mất đi tia hi vọng cuối.

"Tôi chịch cậu còn được huống gì là thấy."

"Sao cậu lại ở trong nhà của tôi?" hắn hỏi, mắt vẫn nhìn màn hình máy tính.

Hai mắt thiếu niên sáng rực, nụ cười trên môi hiện lên vẻ mừng rỡ chưa từng có.

"Chú ơi, chú thấy tôi thật sao?! Tôi, tôi tên là Jeon Jungkook. Tôi đã vất vưởng ở đây một trăm năm mươi năm rồi."

Kim Taehyung nhìn qua cậu, biểu cảm khó nhìn.

"Khiếp, cậu có tội với ông trời à?"

"Tôi không siêu thoát được."

"Vương vấn cái gì?"

"..."

Mắt thấy thiếu niên trầm xuống, hắn kiên nhẫn hỏi lại.

"Vương vấn cái gì?"

"Tôi chờ đợi người yêu."

"Ma mà cũng đòi yêu." hắn không thèm quan tâm nữa, quay đầu tiếp tục công việc.

"Chú cứ làm việc đi, tôi ngồi kể cho chú nghe."

Jeon Jungkook bay vòng qua ghế bên cạnh ngồi xuống, bắt đầu thao thao bất tuyệt.

"Hơn một trăm năm về trước, gia tộc họ Kim là một gia tộc hùng mạnh, tôi là người chăm sóc cho cậu chủ của tộc Kim. Cậu chủ lớn lên đẹp trai lắm, nên tôi với cậu chủ có chút chuyện yêu đương... vụng trộm."

Kim Taehyung nhếch nhẹ khoé môi.

"Con ma thiếu đứng đắn."

"Chú im! Tôi với cậu chủ tình yêu trong sáng đơn thuần, chú biết gì mà nói. Lại tiếp, cậu chủ bị tiểu thư đẩy xuống hồ suýt chết đuối, nhưng lúc té xuống phổi bị tổn thương nên không lâu sau qua đời. Trước khi qua đời, cậu chủ nói đợi cậu chủ về, cậu chủ nhất định sẽ về, vậy nên tôi ở đây đến giờ."

"Cậu cũng chưa kể vì sao cậu chết?"

"Tôi vì tình tự tử."

Kim Taehyung: "..."

Kim Taehyung ngồi nghe con ma này lãi nhãi cả một tiếng đồng hồ. Hắn gập laptop đã xong việc lại, quay đầu nói chuyện nghiêm túc.

"Vậy cậu chủ cậu tên gì? Chắc chắn là một trong các ông cố tổ của tôi."

"Lâu quá rồi tôi không nhớ nữa. Cũng không nhớ cậu chủ tên gì, nhưng nét mặt thì giống chú lắm đấy. Ban đầu tôi suýt giật mình nhận nhầm mà."

Kim Taehyung xoa xoa thái dương, vỗ vỗ mặt người đối diện.

"Tôi đến đây để nghỉ dưỡng. Con ma ngu ngốc nhà cậu đừng quấy rối tôi nữa."

"Vậy chú định ở đây mấy trăm năm?"

Kim Taehyung trợn mắt nhìn Jungkook.

"Điên à, cùng lắm một tháng."

"Chú à, một tháng chịch không đủ đâu. Chú bảo chú sẽ chịch tôi mà đúng không?"

Kim Taehyung cau mày suy xét.

"Cậu thực sự vì tình mà tự tử?"

Jeon Jungkook chớp chớp mắt chu môi đột kích một cái hôn.

Kim Taehyung thực sự kinh hoàng đứng bật dậy.

"Ông nội của tôi, cậu làm gì vậy?"

Jeon Jungkook chợt lạnh mặt, đôi mắt sâu hoắm không thấy đáy nhìn chằm chằm Taehyung.

"Kim Taehyung, lên phòng tắm rửa rồi lăn giường đợi tôi."

Kim Taehyung đôi mắt mất đi tiêu cự, cơ thể mất khả năng khống chế, rất tự nguyện làm theo.

Jeon Jungkook bay bay ra bên ngoài, một luồng gió thổi mạnh khiến đèn trong lâu đài tắt hết. Người trông coi cũng đã chuẩn bị xong hành lý.

Thiếu niên bay tới chỗ người trông coi.

"Chú Jang, nhiệm vụ của chú xong rồi. Từ này về sau không còn lâu đài nào ở khu rừng này nữa."

Người trông coi gật đầu rồi lặng lẽ bước ra khỏi lâu đài.

Hai cánh cửa lớn đóng sầm lại, khép luôn cả khuôn mặt mỉm cười man rợ của Jeon Jungkook.

.

"Em nói sao? Taehyung đến lâu đài của ông cố tổ?"

"Dạ."

"Ông cố tổ của chúng ta từ khi nào lại có lâu đài vậy? Em thực tế chút đi, ở đây là Hàn Quốc, có phải châu Âu đâu mà em đòi lâu đài."

"Anh nói gì vậy? Rõ ràng... rõ ràng gì nhỉ?"

"Rõ ràng gì cơ? Em vừa nói Namjoon đến nhà bạn ở khu vực phía Nam chơi tận một tháng. Anh bảo em đi đón nó về."

"Namjoon?"

"Em bị làm sao vậy?"

"Mình à, chúng ta có hai đứa con mà nhỉ?"

"Em bệnh à? Chúng ta có mỗi thằng nhóc Namjoon thôi."




















đcm bố mẹ Kim giống cái clip ăn nhiều bột ngọt của Minh cá đuối trên tiktok quá.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip