Chapter 1: .::Hạnh Ngộ... Không! Là kỳ cục ngộ::.

Đó là một buổi chiều lộng gió.

Trời mát và thoáng đãng bởi vì đang vào tháng hai rồi, mấy cây hoa anh đào ở trước cửa sở cứu hỏa không ngừng rụng hoa, gió đưa chúng bay khắp sở, lác đác đậu lên mấy bậu cửa sổ tựa như những cơn mưa hoa, cứ thế lượn vài vòng rồi đáp xuống.

Kagami bước ra khỏi sở, tay trái chòng vào chiếc áo nỉ màu đen, tay phải vừa xoay xoay chùm chìa khóa ở trong tay của mình.

Hôm nay, Kagami được về sớm, thành tích tốt và với việc đã trực đêm liên tiếp ba ngày, sở buộc phải để cậu về sớm.

Lý ra thì Kagami sẽ tiếp tục ở lại, nếu như không phải đột nhiên cậu nhận được tin nhắn của tên Ahomine rủ mình đi chén.

Kagami bước tới chỗ chiếc motor của mình đậu chổng chơ ở một góc sân, bên cạnh mấy chiếc xe cứu hỏa to đùng, đội mũ bảo hiểm và leo lên xe, rồ máy. Cậu nhìn thấy mấy vị đồng nghiệp chào mình, nhưng thậm chí là cậu đã quá mệt để chào lại họ, cậu tăng ga và vụt thẳng đi, để lại trong gió một tiếng rít xé tan không gian.

Từng cơn gió rát buốt tạt vào vùng cổ bị lộ ra của cậu, Kagami mặc kệ. Đã rất lâu rồi, cậu mới lại cảm thấy hào hứng được một chút, rằng cậu sắp được gặp vài thằng bạn từ thời trung học, cùng chúng nhậu nhẹt, đàn đúm trước khi về nhà. Chắc là cậu sẽ 'được' nghe Kuroko cằn nhằn, rằng cậu bê tha như một tên bợm, em ấy nhìn cậu bằng đôi mắt cá chết, vẫn gương mặt lạnh tanh rồi sẽ mặc cậu nằm thối thây ở cửa ra vào bởi em ấy không tài nào vác nổi cậu.

Kagami chợt cười, đột ngột nhớ tới cái hồi mới cưới của hai đứa, Kuroko hệt như một người vợ nhỏ đáng yêu. Em ấy lúc nào cũng đỏ mặt vô cớ, thậm chí khi cả hai chỉ mới liếc thấy nhau ở trong phòng, em ấy cũng sẽ đỏ mặt lên. Lúc ấy, Kuroko mới thật hiền dịu biết là bao nhiêu, ôi Kagami thật sự rất hoài niệm những tháng ngày ấy. Tuy rằng phải cắn răng ăn những món ăn tựa như ngoài hành tinh, hay thậm chí là một tuần toàn trứng luộc đi chăng nữa....

Nhưng bây giờ....

Kagami lắc nhẹ đầu để xua đi mọi thứ.

Đã lâu rồi, công việc cùng với gia đình làm cho cậu cảm thấy mệt mỏi đến lười nhác, cậu thậm chí đã nhận trực đêm để tránh phải về nhà, chí ít thì cậu cũng không phải chạm mặt Kuroko.

Em ấy không cằn nhằn.

Không giống với mấy người vợ khác, Kuroko thật sự là một người biết im lặng, em ấy không làm phiền Kagami và không lải nhải như phụ nữ, thế nhưng đó chính là điều làm cho Kagami phát mệt.

Bởi vì Kuroko quá ư là im lặng, em ấy im lặng, đến đáng sợ. Không trách móc, không hờn giận cũng không oán than gì nốt, và rồi cũng chẳng khen, chẳng hứa hẹn, chẳng cười cái gì.

Kagami đến chán ngấy lên khi cứ phải nhìn vào đôi đồng tử trống rỗng của Kuroko mỗi ngày, nó như đè nặng ở trong tâm trí và lồng ngực của cậu.

Cậu không thể hiểu được Kuroko muốn gì, cũng không hiểu được em ấy nghĩ gì.

Rồi kể từ lúc mà cậu vùi mình vào mớ công việc, nhận thêm lớp tập huấn cho học viên trung học khóa hè, trực đêm rồi chẳng về nhà được mấy bữa, hoặc lúc cậu về nhà thì Kuroko đã đi ngủ, hoặc lúc cậu quay về để lấy thêm mấy bộ quần áo thì em ấy đã đến nhà trẻ rồi. Cả hai chẳng được gặp mặt nhau thường xuyên nữa, Kagami cảm giác được rằng, mối quan hệ của cả hai đang dần trở nên rạn nứt, và tách rời ra.

Chuyện gì ấy nhỉ?!

Cậu lười nghĩ quá.

Dẫu sao mấy senpai vẫn thường gọi cậu là Bakagami mà, thế nên cậu lười cũng phải thôi.

Kagami không phải tuýp người tin vào số phận, thế nhưng ngày hôm nay, khi mọi chuyện đã ra thế này, Kagami quyết định phó mặc mọi thứ cho số phận.

Mãi suy nghĩ vẩn vơ mà đã đến được trước điểm hẹn rồi, giao xe cho nhân viên bảo vệ Kagami mở điện thoại và nhấn dãy số của Aomine, có một tin nhắn hiện tới, nhưng cậu mặc kệ và chỉ tập trung gọi cho tên đầu xanh dương.

Hai tiếng điện thoại reo lên chậm rãi, Kagami hơi nheo đôi chân mày chẻ của mình lại, rồi Aomine bắt máy, nói nhanh số bàn cho cậu, Kagami tắt điện thoại và bước vào bên trong quán bar.

Khi cậu mở cửa, không khí xô bồ bên trông nhanh chóng bủa vây lấy cậu.

Thứ âm nhạc xập xình từ dàn DJ cứ dọng 'ầm ầm' vào lồng ngực của người nghe, mùi khói thuốc hòa lẫn với nước hoa phụ nữ tản mác trong không khí, Kagami hơi nhăn mày và bước nhanh qua khỏi sàn nhảy phía trước, lấn tiến qua đám đông, bỏ ngoài tai những tiếng hò hét và tiến về cái bàn tròn giữa đám ghế salon có hiện lên số 13. Khu vực V.I.P, cách xa sàn nhảy yên tĩnh hơn hẳn là nơi mà Aomine đã nhắn cho cậu.

Khi Kagami tới gần cậu mới nhận ra là không chỉ có mình cậu được mời, cậu vỗ tay vào trán và ngửa mặt gầm nhẹ một tiếng trước khi quyết định ngồi xuống.

Aomine nhìn Kagami vừa đặt mông xuống bên cạnh mình, một cách niềm nở chàng trai tóc xanh sẫm màu nở nụ cười lơ đãng như mọi khi rồi nói to.

-Vậy là đông đủ cả rồi nhỉ? Mọi người có cần nâng ly trước khi tôi nói lý do của chầu ngày hôm nay không?

-Chậc! hội nghị bàn tròn chắc?- Murasakibara lười nhác nói trong khi miệng thì vẫn không ngừng nhồm nhoàm đống snack, chậc cậu ta vẫn hệt như hồi trung học, mặc dù hiện tại đã thành cha của hai đứa nhỏ và làm chủ của một tiệm bánh nữa.

-Có chuyện gì thì cậu vào luôn chủ đề cho rồi, Nanodayo- Midorima càu nhàu vừa đưa tay đẩy cao gọng kính của chính mình, tsundere như mọi khi.

-Oi oi, mấy cậu đột nhiên nóng tính quá vậy hả? hôm nay họp mặt là để mọi người được vui vẻ mà, à Akashi còn chưa tới nữa, chậc cậu ta luôn luôn tới sau.

Aomine than vãn và nhận được cái đập vai đau điếng từ Kagami.

-Chết tiệt Ahomine, cậu rủ tôi đi nhậu mà đã không nói rằng có cả đám màu mè của cậu đi theo, một tên Tsundere là quá đủ cậu còn mời cả tên sư tử độc đoán đó theo nữa chứ.

Aomine cười lớn để lộ hàm răng trắng của mình, cậu vỗ lại vai của Kagami một cái rõ đau và lên lời cảnh báo.

-Bakagami, đừng có mà gọi tôi là Aho, còn nữa hãy cầu phúc là Akashi không nghe thấy cậu vừa nói gì đi là vừa.

-Tiếc là tôi nghe thấy mất rồi Kagami-kun.

Kagami sửng tóc gáy khi cậu nghe thấy giọng nói ấy, chậm rãi quay đầu để nhận ra Akashi đã ngồi xuống phần ghế bên cạnh cậu.

-Yo, Akashi!-Midorima chào.

-Aka-chin lúc nào cũng đến trễ!-Murasakibara thì cằn nhằn.

-Tại công việc của tớ bận quá mà.

Akashi mỉm cười một cách lịch thiệp và tất cả mọi người đều đồng ý với điều đó, đúng lúc này một giọng nói nghe như bị nghẹt mũi đột ngột vang lên làm cho mọi người đồng loạt giật mình.

-Tsk! Dù sao thì ta ghét những tên đến trễ.

Đó là một chàng trai có mái tóc dựng ngược bất chấp lực hút của trái đất, quả đầu màu đen tuyền và đôi con ngươi nghịch màu lấp ló sau mớ tóc dài.

Hắn ta ngồi đây từ lúc nào vậy? chẳng lẽ hắn cũng biết misdirection như Kuroko????

Midorima lại đẩy gọng kính trước khi nhận xét.

-Mọi người cẩn thận, đây có thể là một tên đa nhân cách như Akashi.

-Ồ! Một tên ăn mặc kỳ dị-Kagami nói lớn mà chẳng thèm bận tâm rằng người đối diện mình sẽ bị khó chịu.

Murasakibara thì không thèm bận tâm còn Akashi thì quyết định nở nụ cười thân thiện, lịch lãm như mọi khi của mình.

-Daiki, cậu không định giới thiệu cậu bạn này sao?

Aomine chỉ vào người con trai và nói.

-Đây là Uchiha Sasuke bạn của tôi, cậu ấy đến từ Konoha của Naruto, cậu ấy có một chuyến thăm đến Tokyo nên tôi đưa cậu ấy đi tham quan luôn.

-Sasuke hở?

-Sao tóc cậu dựng ngược được vậy?

-Mắt cậu có hai màu sao, ô nó còn đổi được thành màu khác nữa kìa, không tin được.

-Hoa văn thật kinh ngạc.

-Đây là điều đáng để nghiên cứu đấy.

Một loạt những câu hỏi không ngừng được tuôn ra.

Mọi người bắt đầu nhìn cậu đánh giá, những ánh mắt đổ dồn khiến cho Sasuke bắt đầu thấy tức giận, cậu muốn cho một đại hỏa cầu vào bọn thất lễ này nhưng vì lời hứa với Aomine nên thôi. Cậu tự trách rằng bản thân đã đi lạc quá xa rồi làm bạn với tên tóc xanh sẫm, sau đó thì mọi chuyện đổ lẽ ra thế này, có lẽ mọi thứ sẽ tiếp tục bằng cái nhìn khó chịu của Sasuke lẫn sau những tự trách của chính cậu nếu như không có tiếng của một tên đầu rêu ở bên góc to mồm đòi thêm bia.

Hội màu mè lại được dịp mở mang tầm mắt.

Một tên tóc ngắn và... à ờm mái tóc hệt như của Midorima vậy, hắn ta mặc một cái áo choàng dài hở ra toàn bộ phần ngực, với một cái sẹo dài, cả mắt trái của hắn cũng có sẹo, rồi tai của hắn thì xỏ đầy khuyên nữa.

Ồ! Một phong cách ăn mặc thật là 'hoàng phủ' cả ba cái vỏ kiếm lủng lẳng bên hông của hắn nữa.

-Yo! Lại thêm một tên quái dị nữa-Kagami vỗ tay vào trán, thế mà cậu đã mong là sẽ có một buổi tối được xõa hết mình.

-Mọi người cẩn thận, tớ nhìn thấy mùi ác quỷ tỏa ra từ con người này, Nanodayo- Midorima không ngừng đẩy cao gọng kính.

-Nhoàm!-Murasakibara thì miễn bình luận.

-Ồ! Kiếm sĩ sao?- Sasuke thích thú nói.

-Một chàng trai đầy nhiệt huyết-Akashi đánh giá.

-Hở!?

Cuối cùng là tên đầu rêu ấy đã quay lưng lại nhìn đám người ở phía sau, vừa lúc hắn nhận được cốc bia từ phục vụ và ngửa cổ tu ừng ực.

Hắn uống bia như nước lã vậy.

Cả đám bắt đầu cảm thấy nhức đầu theo từng ngụm bia của tên trước mặt.

-Ha ha, mọi người đây là Roronoa Zoro, cậu ấy là kiếm sĩ của Luffy đến từ One Piece! Tôi gặp cậu ấy lạc đâu đó trên đường rồi mang cậu ấy đến đây luôn, cậu ấy cũng bảo là đang chán nữa.

-Kiếm sĩ hả, thế sao cậu chỉ có vỏ kiếm thôi vậy?

-Bởi vì quán bar cấm mang hung khí.

-Này sao đầu cậu màu xanh thế, nhuộm à, hay sinh ra là có luôn, giống hệt Mido-chin nhà này.

Lại là một tràng câu hỏi nữa, Zoro nhíu chặt mày và gần như không thể tiếp tục uống bia được nữa.

-Ahomine, còn đứa quái nào nữa thì cậu mang ra giới thiệu quách cho rồi đi-Kagami gầm lên như một con hổ.

Aomine cười hề hề, rồi cậu ta chỉ sang phía bên cạnh của Akashi, đó là một người đàn ông tóc bạc với cái bịt mặt màu đen, hắn ta mỉm cười nhìn bọn họ.

-Yo!

-Đây là Hatake Kakashi, sensei của Sasuke là ninja copy của Konoha đến từ Naruto.

-Cậu lại gặp anh ta ở cái xó nào đó khi anh ta đi lạc nữa chứ gì?-tên tóc đỏ đậm lại bắt đầu càu nhàu.

-Ồ không! Lần này thì tôi tự đến, bằng kamui-Kakashi giải thích- Aomine-kun đã nói rằng cậu ấy sẽ cho tôi xem một loại tạp chí có hình của Mai-chan, hứa hẹn rằng chúng còn hấp dẫn hơn cả quyển "Icha-icha" của tôi.

-Kamui hẳn là một thứ rất thú vị, phải không Kakashi-san.

Akashi nói và để lộ khóe miệng thích thú của mình, rồi hai kẻ đó tựa như những tên biến thái đích thực gặp được nhau, có cùng một chí hướng, thích làm mấy trò bá đạo, họ lao vào nhau tay bắt mặt mừng như đã thân quen nhau lắm, chưa đầy ba câu chào hỏi đã bắt đầu nói tới quên trời trăng.

Rồi mấy câu hỏi không rõ nghĩa cứ dần dần vang lên trong không khí tại bàn, cộng hưởng với âm thanh của nhạc remix vang lên từ sàn nhảy tạo thành một thứ hợp âm hỗn tạp đinh cả tai.

Aomine khẽ co giật khóe miệng.

Chẳng ngờ mọi chuyện lại thành ra thế này.

Có phải tại cậu không nhỉ?!

-E hèm! Mọi người.

Aomine hắng giọng để thu hút sự chú ý, thành công tập trung được mọi ánh nhìn, cậu vớ lấy cốc bia đang uống dở của Zoro giơ lên cao và nói to.

-Mọi người, chúng ta đều biết hôm nay là buổi hạnh ngộ của phái Seme chúng ta, ngày hôm nay....

Cậu còn chưa nói hết thì đã bị một đám cóc bay vào trong mồm.

-What the Fk are you talking about!-Kagami bắn ra một tràng tiếng Anh.

-Aomine-chin ngố quá đi-Murasakibara hiếm khi lên tiếng cũng góp vui.

-Đúng là Ahomine-Midorima quay mặt đi chỗ khác.

-Tsk! Mấy người phiền thật-Sasuke mượn hẳn câu của Shikamaru.

-Ai quan tâm chứ, thêm rượu đê!-Lại một tên đầu xanh lá khác.

-Ồ! Mọi người nên quan tâm tới Daiki chứ-Akashi nói một cách bình tĩnh.

-Tôi thấy vui mà-Kakashi nhận xét.

Aomine nóng ran cả mặt, có lẽ cậu sẽ đưa tay ra rồi vặt cổ từng thằng một nếu chúng đều không phải thành phần khủng bố và cậu vẫn còn yêu vợ mình chán.

-Các người có để tôi nói hết không?

Aomine gầm lên y như Kagami.

Và im lặng, tốt thật, ít nhất thì bọn họ đã trưởng thành hơn cái thời ham nói đấy rồi.

-Chúng ta sẽ gọi đây là cuộc hạnh ngộ của các Seme nhé! Mọi người hãy quên đi mọi phiền muộn, công việc, gia đình, vợ con, tiền bạc, mọi thứ luôn, quên đi và quẳng nó ra sau đầu.

-Cái tên củ chuối gì vậy?

Kagami nói và Aomine cắn chặt răng.

-Vậy cậu muốn tôi gọi là gì, hội mấy thằng nòng nọc nhiều màu sắc chắc.

Và rồi hai tên ấy cuối cùng cũng lao vào choảng nhau sau bao nhiêu tháng ngày đã quên mất thế nào là 1 on 1 vào mấy bữa cuối tuần trung học.

Cả đám còn lại thậm chí còn chẳng thèm can ngăn. Akashi cầm lên cốc bia uống dở của Zoro(???) đứng lên giữa bàn và mỉm cười lịch thiệp.

-Uống thoải mái nhé! Tôi mời.

Câu nói được mong đợi nhất trong ngày không thể chờ mong hơn đến từ chủ tịch tập đoàn lớn nhất Nhật Bản, và bây giờ Akashi nghiễm nhiên trở thành chủ chầu rồi, cho dù Aomine có muốn hay không.

Người đứng đầu không phải là thủ lĩnh, mà kẻ được người ta bầu mới là thủ lĩnh cơ.

~To be continued~

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip