Yongha x Wumuti
- Đến nơi rồi, mình xuống thôi em.
Chiếc xe tải dừng lại trước một ngôi nhà, nói đúng hơn là một căn biệt thự, nơi ở mới của anh em tôi. So với nơi ở trước đó của chúng tôi thì trông nó cũng chẳng khác là bao, có chăng là nhìn từ ngoài vào trông đẹp hơn thôi.
- Từ giờ chúng ta sẽ ở đây nhé.
Tôi nhìn căn nhà mới mà mình và anh hai sẽ ở, trong lòng vừa vui mà cũng có cảm giác buồn man mác. Anh bảo chuyển về đây ở để đi học, đi làm cho gần, nhưng ở nhà cũ đi học, đi làm cũng có xa lắm đâu. Lý do thực sự của việc chuyển khẩu này, tôi đủ lớn để hiểu rồi mà.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Khi anh hai tôi, anh Yongha, đã tốt nghiệp Đại học và vừa có công việc ổn định, thì một vụ tai nạn giao thông thảm khốc đã cướp đi cha mẹ chúng tôi. Tôi chỉ mới 10 tuổi ở thời điểm đó, nên anh thương tôi lắm. Còn nhỏ, mà cùng một lúc mất cả cha lẫn mẹ như vậy mà. Nhờ anh, tôi mới vượt qua được nỗi đau mất mát này. Thương anh vất vả vì mình, tôi càng cố gắng học tập, và rồi nhiều năm học liền tôi đã được trường hỗ trợ học bổng.
Gia đình chúng tôi vốn khá giàu có, giàu cả tài sản lẫn tình thương, vì vậy nên anh em tôi vốn đã rất hòa thuận, thân thiết. Cha mẹ mất, chúng tôi lại càng gắn bó, điều đó dường như đã tạo nên một sức mạnh vô hình giúp chúng tôi vượt qua giai đoạn khó khăn nhất.
Ngày ngày anh thay cha mẹ dạy tôi nhiều thứ, từ những công việc nhà đến những kiến thức trên sách vở và cả trong cuộc sống. Trong khi những người bạn đồng trang lứa thời ấy chỉ biết ăn, biết chơi, học, gần như ỷ lại hoàn toàn vào bố mẹ, thì tôi đã có thể tự lo cho bản thân nếu anh hai đi công tác dài ngày. Cô giáo tôi mấy lần đến thăm nhà vào thời điểm đó, lên lớp là cứ nhắc các bạn "nhìn Minyoung mà học tập" khiến tôi hãnh diện lắm.
Năm ấy, tôi lên 13, anh lại đi công tác khoảng 1 tuần. Chiều hôm đó anh gọi điện về, như thường lệ, hỏi thăm, tám đủ thứ chuyện, nhưng lần này, anh còn dặn tôi nấu thêm một suất ăn nữa. Anh sẽ dẫn người yêu về ăn tối và ngủ qua đêm cùng. Tôi vâng lời, nhưng trong lòng cũng buồn chút ít. Trước kia, anh cũng có một người bạn gái, và cũng vì chị ta mà tôi gần như trở thành người tàng hình suốt gần nửa năm. Tôi sợ lần này cũng sẽ như vậy, mặt như cái bánh đa nhúng nước từ lúc chuẩn bị đến khi xong xuôi việc nấu ăn.
Nấu ăn xong thì cũng chập tối, tôi để toàn bộ thức ăn trong máy giữ nhiệt thức ăn, đi tắm rồi vào phòng ngủ, ngồi trên giường. Chỉ ngồi im ôm con Bunny như vậy thôi, buồn chẳng muốn làm gì luôn. Tôi sẽ lại thành bóng đèn, lại thành người tàng hình cho coi.
À quên mất chưa giới thiệu, Bunny vốn là một chú chó Husky đi lạc ở sân bay được anh hai mang về nuôi cho nhà đỡ trống trải. Lâu dần anh em tôi coi nó như người nhà, cứ hai ngày cuối tuần lại dắt nó ra ngoài chơi. Cu cậu cũng tăng động lắm nhưng chẳng bao giờ bị lạc chúng tôi cả.
Nhìn tôi ngồi với khuôn mặt ỉu xìu vậy, Bunny cứ hết dụi đầu lại lấy chân vỗ vỗ vào tay tôi như an ủi. Nó tình cảm lắm, thấy anh hai hay tôi buồn là lại làm đủ thứ để mua vui. Nhưng lần này thì tôi không vui nổi, tưởng như có thể khóc luôn vì sợ sự cô đơn mà mình sắp phải đón nhận.
Cửa mở, anh hai về rồi, nhưng tôi chẳng muốn xuống nhà nữa. Nói tôi trẻ con cũng đúng thôi, thì 13 tuổi đã gọi là lớn đâu, nhưng có lần đầu ắt sẽ có lần thứ hai. Trừ khi có ai đó lên tận phòng gọi tôi, còn không tôi cứ ngồi đây, không ăn tối nữa luôn. Dỗi rồi.
- Minyoung đâu nhỉ? Mọi khi nó toàn ngồi đây đợi anh mà?
Tôi nghe anh thắc mắc dưới nhà, xong anh còn nhờ người ấy lên gọi tôi. Nói thật, sau lần đó tôi có hơi ác cảm với mấy chị đẹp. Chị đẹp cả người lẫn nết thì quá tuyệt vời rồi, nhưng tiếc là hiếm lắm. Người yêu trước của anh hai phải cái bà rõ ích kỷ, chỉ quan tâm mỗi anh hai tôi, làm anh cũng bị lây mà bỏ rơi tôi. May mà chia tay sớm.
"Cộc cộc"
Tôi "dạ" một tiếng uể oải. Rồi mắt bỗng sáng lên vài phần khi cánh cửa mở.
Trước mắt tôi, là người hay thiên sứ giáng trần vậy?
Là con trai, nhưng lại đẹp ngoài sức tưởng tượng!
- Chào anh ạ! - Tôi mở lời, dù thế nào thì cũng phải chào cái đã.
- Chào em, rất vui được gặp. - Anh đáp lại.
Con Bunny từ lúc nào đã nhảy ra khỏi người tôi, chạy đến gần anh ấy vẫy đuôi. Anh nhìn nó, thích quá, vừa xoa đầu vừa nịnh nọt nó. Tôi nhìn khung cảnh đó, khẽ mỉm cười.
- Anh Yongha nhờ anh gọi em xuống ăn tối đó, mình đi xuống thôi em.
- Dạ.
Xuống nhà thấy đồ ăn đã bày sẵn, anh hai cũng đang ngồi đợi, tôi mỉm cười vẫy tay với anh, nhưng hình như vẫn thoáng thấy nét buồn trên khuôn mặt. Anh thấy thế, kéo tôi vào vỗ nhẹ đầu tôi:
- Anh sẽ rút kinh nghiệm, sẽ không bỏ rơi em gái nữa, nhé? Anh Wumuti không ích kỷ hẹp hòi như chị Juhyun đâu.
Tôi cười, gật đầu. Ngay cái cách anh Wumuti gọi tôi xuống cũng phần nào thể hiện điều đó rồi. Lúc được nhờ đi, anh có vẻ không khó chịu chút nào. Lên gọi tôi, anh cứ tươi rói. Chứ nếu đó là Juhyun, chị ta từ đầu đến cuối chỉ có sự khó chịu trên khuôn mặt.
Bữa cơm hôm đó có lẽ là bữa cơm ngon nhất tôi từng ăn, vì không những ngon mà còn vui. Tôi và anh Wumuti làm thân rất nhanh, tôi đã sớm coi anh như anh dâu. Thậm chí, anh hai còn tâm sự với tôi, rằng anh Wumuti mới là tình yêu đích thực của đời anh.
Mỗi buổi chiều về, không chỉ riêng anh hai tôi đón tôi nữa. Cả anh dâu tôi cũng đi đón cùng luôn. Hình như anh hai cũng biết là tôi rất quý anh dâu, nên cứ mỗi lần đón tôi là anh ấy cũng có mặt. Hai tiếng "anh dâu" cứ bật ra một cách tự nhiên như vậy, tôi phải quý lắm mới gọi thế. Ba người chúng tôi ngày càng gắn bó, thương yêu nhau hơn theo thời gian.
3 năm sau đó, ngay sau khi tôi đỗ vào trường cấp 3 yêu thích của mình, hai anh đã làm thủ tục kết hôn và tổ chức đám cưới sau đó hai ngày. Vừa đỗ được vào ngôi trường yêu thích, lại thêm tin kết hôn từ hai người anh thân yêu, đó quả thực là niềm vui nhân đôi đối với chúng tôi. Đám cưới hôm ấy đơn giản lắm, một đám cưới nhỏ bên bờ biển có sự tham dự của bạn bè và những người thân, những người đồng nghiệp thân thiết của hai anh, nhưng lại ấm cúng và hạnh phúc hơn nhiều so với mấy đám cưới to đùng của mấy gia đình tài phiệt.
Nhưng tiếc thay, niềm hạnh phúc ấy lại chẳng thể kéo dài được lâu.
Chỉ vài ngày trước kỳ thi quan trọng nhất trong cuộc đời - kỳ thi tốt nghiệp, anh Wumuti cứ chảy máu mũi liên tục, suốt mấy ngày liền. Tôi với anh Yongha lo lắm, nhưng anh cứ một mực nói rằng anh không sao đâu, nhất quyết không chịu đi khám bệnh. Anh còn nhắc tôi cố gắng học để thi cho tốt, nhưng nhìn anh như vậy tôi không yên tâm.
- Anh cũng phải lo cho sức khỏe của mình đi chứ, cứ lo cho anh em em mãi thế... Bọn em tự lo được mà. - Tôi không giấu nổi sự lo lắng khi thấy anh lên tận phòng mình xem mình ôn bài. Ngày mai thi rồi, không liên quan nhưng nếu anh không khám mà phòng bệnh dần đi thì làm sao tôi yên tâm thi được đây.
Anh vẫn ôn tồn dặn dò tôi:
- Anh sẽ ổn thôi, đừng lo cho anh quá. Ngày mai cứ cố gắng làm bài cho tốt, em biết đây là kỳ thi quan trọng nhất của mình rồi đúng không? Tập trung làm hết sức có thể, không biết thì cứ làm theo ý hiểu của mình cũng được, biết đâu được cộng điểm vì có cố gắng đấy.
Tôi gật đầu, nhưng vẫn không quên nhắc anh:
- Nhưng ngày mai anh cũng phải đi khám bệnh đi chứ. Anh cứ thế này thì sao em yên tâm làm bài được.
Anh thở dài, đặt tay lên vai tôi:
- Mai anh sẽ đi, em cứ yên tâm. Thôi, anh về phòng nghỉ đây.
Anh đứng dậy, vừa bước ra cửa, anh quay lại, mỉm cười với tôi:
- Cố lên em nhé!
Tôi cười, nhưng trong lòng vẫn không sao vui nổi. Kỳ thi ngày mai sẽ căng thẳng và khó khăn lắm đây, nhưng tôi vẫn phải vượt qua. Vì tương lai của mình, và... vì những người thân yêu nữa.
Kỳ thi kết thúc, căng thẳng, khó khăn qua đi, nhưng cảm giác bí bách, lo sợ vẫn không buông tha tôi.
Chiều hôm đó, khi đón tôi về từ điểm thi, anh hai đã báo với tôi một tin xấu.
Anh Wumuti mắc bệnh ung thư máu giai đoạn cuối.
Trời ơi anh ngốc ạ, đã nói là khám sớm mà phòng bệnh, đây thì lại cứ để bệnh nặng hơn là thế nào. Đến giai đoạn này rồi, phòng hay chữa cũng khó lắm. Có lẽ vì vậy, mà anh cũng không chịu nằm viện nữa.
Anh Yongha và tôi, chúng tôi biết rằng anh dâu cũng sẽ không thể sống lâu hơn được nữa. Khoảng thời gian đó, chúng tôi gần như không tách rời anh. Đi đâu cũng có anh đi cùng, dù anh yếu lắm.
Mấy lần tôi động viên anh cố gắng giữ sức để đến dự lễ tốt nghiệp của tôi, anh cũng mỉm cười đồng ý. Tôi biết anh cũng thương tôi như em ruột và rất muốn cùng tôi chia sẻ những khoảnh khắc này, nhưng thực sự thì, tôi cũng không biết anh có cố được đến hôm đó không. Anh cứ yếu dần, đến gần ngày lễ tốt nghiệp của tôi rồi thì anh không đi được nữa, anh Yongha phải cõng anh.
Niềm hạnh phúc trong ngày lễ tốt nghiệp của tôi cũng đã không thực sự trọn vẹn.
Anh Wumuti đã gần như lịm đi, khi chúng tôi đang định ra xe trở về.
Hốt hoảng, anh Yongha ngay lập tức đưa anh đến bệnh viện. Mặc dù đã được cấp cứu ngay lập tức, nhưng... có lẽ... không còn hy vọng nữa...
- Hai anh chị là người nhà bệnh nhân? - Bác sĩ bước ra từ phòng cấp cứu, hỏi chúng tôi.
Tôi "vâng" một tiếng nhẹ như không.
- Bệnh nhân đang rất muốn gặp hai người.
Chúng tôi bước vào, nhìn anh lúc này xanh xao đến thương. Tôi cố nuốt nước mắt.
Hình như anh muốn nói gì đó, nhưng anh yếu lắm rồi. Anh Yongha phải ghé sát tai vào mới nghe được anh dâu nói gì.
Nhìn anh hai khẽ gỡ mặt nạ oxy mà anh dâu đang đeo và cẩn thận cõng anh lên, tôi cũng lờ mờ đoán ra.
Anh muốn đi dạo.
~~~~
Tôi cố gắng giảm tốc độ bước chân của mình, tôi không đi bên cạnh hai anh nữa. Tôi sẽ để cho hai anh không gian riêng, đây là lần cuối cùng hai anh bên nhau rồi.
Ra ghế đá, tôi cũng không ngồi cạnh hai anh, mà lặng lẽ đứng sau chứng kiến.
Anh Yongha quay lại:
- Anh Wumuti muốn gặp em.
Mắt tôi ngân ngấn nước. Đến cuối anh vẫn cứ lo cho tôi như vậy. Tôi khẽ ngồi cạnh anh, nắm lấy bàn tay gầy guộc của anh mà không nói gì. Tôi chỉ có thể khóc.
Giọng anh yếu quá, tôi phải ghé sát tai vào mới nghe anh nói được.
- Hãy bước trên con đường trải đầy hoa hồng nhé. Anh rất tự hào về em.
Tay tôi nắm chặt tay anh hơn. Tôi gật đầu, nước mắt cứ tuôn ra như mưa.
- Yongha, anh...sống hạnh phúc nhé... Em... mãi mãi yêu anh...
- Anh yêu em, mãi mãi, Muti à...
Anh Wumuti cười mãn nguyện, rồi mi mắt anh khép dần...
Tôi không dám diễn tả lại cảm xúc của chúng tôi lúc đó nữa. Chúng tôi đã mãi mãi mất đi một người thân yêu nhất.
~~~~~~~~~~~~~~~~
Đêm nay, khép mi lại, tôi lại thấy anh dâu tôi. Ánh mắt ấy, nụ cười ấy, vẫn còn nguyên. Anh hai cũng vậy đúng không nhỉ?
Đó có lẽ là giấc mơ mà chúng tôi không bao giờ muốn tỉnh dậy...
Giấc mơ được gặp lại người anh thân yêu nhất.
------END------
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip