06 - Chân đau


SẢN PHẨM KHÔNG PHẢI LÀ THUỐC, KHÔNG CÓ GIÁ TRỊ THAY THẾ THUỐC CHỮA BỆNH.

NHƯNG VỚI BỆNH THIẾU ĐƯỜNG ĐÔI GÀ HEO THÌ CÓ THỂ CHỮA KHỎI Ạ!!!

---

"Trương Cựccc~ Chân anh đau!"

"Sao anh đánh bóng rổ mà không chịu chú ý gì hết hả? Làm thành bộ dạng như vậy, em xót đến thấu tâm can cũng không thể bay ngay sang đấy xoa bóp cho anh được! Đúng là không biết tự bảo vệ bản thân gì hết!"

Người ở Giang Tô, kẻ ở Sơn Thành, sao có thể nói muốn đến là đến như có cánh cửa thần kì của mèo máy thế kỉ 22 được chứ.

Điều Trương Cực hiện có thể làm là ở cách một màn hình không ngừng xoa dịu nỗi đau về mặt tinh thần cho Chu Chí Hâm thôi.

"Anh biết rồi mà~ Lần sau anh hứa sẽ cẩn thận hơn... Em đừng có quở trách bệnh nhân như thế!" Chu Chí Hâm như chú mèo nhỏ đang bị chủ mắng, trông rất đáng thương. Trương Cực cũng không học thói càm ràm của Chu Chí Hâm mà chuyển sang an ủi, vỗ về anh người yêu hơi to xác nhưng tâm hồn bé xíu mong manh của mình.

"Lần sau thì cũng vậy thôi! Chu Chí Hâm anh ấy mấy nay đánh bóng cứ bị xao nhãng đi đâu không biết." Dư Vũ Hàm từ xa đột ngột chui vào màn hình.

Sau đó Trương Cực còn nghe tiếng của Tả Hàng ở đằng xa xa.

"Thì thể xác ở đây chơi bóng với tụi mình còn linh hồn thì bay theo gió đến thành phố biển nào đó rồi."

"Đúng đúng, vì nhớ nhung người ta quá nhiều rồi!" Dư Vũ Hàm bồi thêm vào.

Một màn người tung người hứng của hệ 2006 thành công khiến Chu Chí Hâm ngượng chín mặt. Cách một cái màn hình, Trương Cực cũng có thể thấy hai cái tai thường ngày trắng trắng mềm mềm giờ đã phớt thêm chút hồng hồng.

Tai của Chu Chí Hâm thật sự rất dễ đỏ ửng lên, một là do nhiệt độ môi trường, hai là cũng do nhiệt độ nhưng lại là thân nhiệt cơ thể. Vì vậy, Trương Cực hoàn toàn có thể đoán tâm tư của Chu Chí Hâm qua sự biến đổi này.

"Hai cái đứa này... Trật tự cho anh mày xem!" Thẹn quá hóa giận, anh sừng cộ lên. "Còn không thì mau biến về phòng tập."

Dư Vũ Hàm lập tức chuồn đi mất. Tả Hàng đang dọn dẹp đồ ở sofa cũng kéo khóa miệng ra hiệu rằng mình sẽ không hé thêm lời nào nữa.

Trương Cực thấy bên kia đầu dây không còn phát ra tiếng cứ tưởng là bên mình bị đứng mạng.

"Quể, Chu Chí Hâm nhi, anh còn đó không?"

"Anh còn đây."

"Thế dạo này anh ở Trùng Khánh như nào rồi?"

"Vẫn khỏe re, có điều chân đau rồi không luyện vũ đạo nâng cao được."

"Không sao, không sao. Cứ từ từ dưỡng thương rồi luyện tập lại sau cũng được."

"Còn em ở bên đó sao rồi?"

"Trăng sao gì cơ. Em vẫn khá ổn, ngày ngày ôm đống bài tập và chơi cùng Bobo cũng khá vui." Trương Cực nói đoạn lại cầm điện thoại đi đâu đó rồi lát sau Chu Chí Hâm nhìn thấy cậu ôm một chú cún Corgi lông vàng xuất hiện trước màn hình.

"Bobo dạo này lớn quá rồi nha!"

"Đúng! Đúng! Anh xem, nó ở nhà chỉ toàn ăn với ngủ không giờ đã to hơn thân người em quá trời luôn rồi nè!"

Chu Chí Hâm nghe thấy tiếng kêu liên hồi của cún con. Sau đó lại nghe thấy giọng người thương của mình phiên dịch lại.

"Bobo bảo rằng, chào anh, đã lâu không gặp, bé nó nhớ anh lắm!"

Chu Chí Hâm thấy một pha lượn lách siêu mượt của Trương Cực thì buồn cười. Bản thân nhớ thì cứ nói đi, sao lại ăn ốc đổ vỏ lên "người" của cún con.

"Vậy sao? Anh cứ nghĩ rằng đây là ý của chủ nhân nó chứ!"

"Không phải! Là ý của Bobo! Bobo, có đúng không?"

Vừa dứt lời, Trương Cực đã dùng tay đẩy nhẹ đầu của cún con xuống hai cái.

"Anh thấy không? Nó gật đầu rồi!"

Chu Chí Hâm thật sự nhịn không nổi sự lươn lẹo của người thương mà, anh bật cười phụ họa theo.

"Được, được. Vậy anh cũng nhớ bé lắm, Bobo!"

Anh hay lắm, nói nhớ Bobo mà không thèm nói lời nhớ nhung em! Chu Chí Hâm, anh được lắm!

"Chu Chí Hâm nhi, vậy mà anh dám nhớ Bobo nhưng quên mất em! Đồ tồi!"

Ơ kìa, ban đầu là ai chối không nhớ mình rồi giờ mắng mình là đồ tồi? Chu Chí Hâm như bị nghẹn ở cổ họng nói không nên lời.

Rồi ai lại đi ăn giấm với cún con nhà mình chứ?

"Trương~ Cực~ Tiểu Cực~ Anh cũng nhớ bạn nhỏ của anh lắm lắm lắm luôn! Nhớ đến ngày quên ăn, đêm mất ngủ. Nhớ từ khi mặt trời vừa ló dạng cho đến khi trăng xanh chiếu sáng trên bầu trời. Một ngày anh chỉ nhớ em hai lần. Đó là 12 tiếng đầu và 12 tiếng sau. Vậy được chưa?"

"Em cũng nhớ anh!"

Cậu nhớ lắm cơ! Nhớ những buổi tập vũ đạo xong Chu Chí Hâm sẽ nằm bò dưới sàn nhà mè nheo đòi cậu đi lấy bình nước giúp. Trương Cực thoạt đầu sẽ tỏ ra vẻ ghét bỏ nhưng sau đó chân vẫn không tự chủ chạy đi lấy giúp anh. Nhớ những lần lén la lén lút nắm tay nhau dưới ngăn bàn khi các lão sư thanh nhạc đang giảng bài. Cảm giác cứ như học sinh tuổi mới lớn đang vụng trộm yêu đương. Nhớ những lần trốn nhân viên công tác chạy xuống cửa hàng tiện lợi mua nước có gas sau khi tập luyện rã rời. Khi bị phát hiện lại cùng nhau nghe mắng một trận đã tai.

Bây giờ họ phải xa nhau rồi, không thể cùng nhau làm những việc đó nữa. Những ngày tháng chia xa này quả thật đối với hai người mà nói đều là một trải nghiệm không mấy dễ chịu. Nhưng cũng phải chấp nhận thôi chứ biết sao giờ?

"Trương Cực." Bỗng dưng Chu Chí Hâm hạ giọng xuống. Trương Cực cũng bất giác nghiêm túc ngồi thẳng lưng nghe anh nói.

"Em đây."

"Đợi em quay về, chúng ta cùng nhau đi đâu đó chơi nhé!"

"Đã rõ rồi! Đợi em quay về."

Trương Cực dùng phương ngữ Trùng Khánh để đáp lại anh. Cậu không biết tự khi nào, giọng Trùng Khánh đối với cậu lại không còn khó sử dụng nữa. Có lẽ vì nó đã vô thức trở thành một phần quan trọng trong cuộc sống của cậu rồi. Vì người cậu thương là một dân Trùng Khánh chính thống mà!

Cậu nghe thấy đằng xa có tiếng của cậu bạn thân Tô Tân Hạo đã lâu không gặp mặt.

"Chu Chí Hâm, mau quay về phòng tập!"

"Tới ngay đây!"

Anh trả lời người kia rồi quay sang màn hình mỉm cười với Trương Cực.

"Vậy anh đi đây, hết giờ nghỉ rồi."

"Được được. Anh mau đi tập luyện đi, nhớ chú ý bảo vệ chân nha."

"Tuân lệnh Trương đội trưởng. Anh cúp máy đây. Bái bai."

Nói là tắt máy nhưng Chu Chí Hâm vẫn đợi Trương Cực ấn vào nút màu đỏ trên màn hình trước.

"Sao anh chưa ấn cúp máy?"

"Anh đợi em gác máy trước, anh mới yên tâm."

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip