Học Sinh Nhảy Lớp [Chap Ngoại Truyện]

Học Sinh Nhảy Lớp [Chap Ngoại Truyện]

Cuối kì I năm lớp 12, mọi người đều chọn cho mình một trường đại học vừa tầm hoặc là ưng ý hoặc là mục tiêu để phấn đấu. Dù sao cũng sắp phải đối mặt với bước ngoặt lớn đầu tiên trong cuộc đời. Thất bại thì cũng là thất bại đầu tiên hay thành công thì cũng là thành tựu đầu đời.

Cũng là khoảng thời gian các trường đại học khảo sát, xem xét tại các trường trọng điểm để giảng lấy những học viên ưu tú về. Tại trường trung học phổ thông RV có những sinh viên rất giỏi được xem xét đặc cách thẳng vào những trường danh giá. Cùng lúc ấy là những băn khoăn lớn vì chưa đủ chín chắn để nhìn nhận tương lai của mình.

Joo Hyun được nhận vào Đại học Sư phạm Trung Ương từ những ngày đầu và chị nghĩ chị cũng sẽ trở thành một giáo viên vốn sẵn theo kế hoạch được vạch ra từ sớm.

Nhưng còn Seungwan thì khác, nó là một thiên tài vượt cấp, trường nào mà không muốn tranh giành đến sứt đầu mẻ trán? Seungwan từ nhỏ luôn có ước mơ trở thành một nhà nghiên cứu sinh học tài ba. Nghiên cứu ra phương pháp để cứu chữa những căn bệnh mà khiến loài người lao đao hiện nay, nó muốn nhiều người được sống hơn. Nó cũng nhận được thư mời từ Đại học y tế Johns Hopkins một trong những trường hàng đầu. Nhưng có một bí mật chưa ai biết là ngoại trừ Johns Hopkins còn một trường khác mà nó được gửi thư mời đó là Le Conservatoire de Paris - Học viện âm nhạc Paris.

Nó yêu âm nhạc yêu tha thiết âm nhạc, nhưng nó cũng muốn theo đuổi lý tưởng. Một bên là đam mê một bên là lý tưởng khiến Seungwan chìm vào trong sự hỗn loạn của riêng mình. Joo Hyun cũng biết nó nước một vài đại học hàng đầu quốc tế chọn. Nhưng sau đó không chỉ Joo Hyun mà cả trường đều biết chuyện đó. Vì các trường gửi thẳng thư mời về ban giám đốc Trung học phổ thông RV. Nên học kỳ cuối luôn nhao nhao lên đồn đoán, đặt cược xem Seungwan nó sẽ chọn cái gì, lý tưởng hay là đam mê.

"Seungwan à, dù em có chọn cái gì chị đều ủng hộ em, luôn bên em và yêu em".

Dòng tin nhắn của Joo Hyun đã vài ngày rồi nó không nhắn lại. Nó biết xa nhau là thử thách, là sự gắn kết chặt chẽ hơn hoặc cũng sẽ là dấu chấm hết tình cảm này. Chưa nói đâu xa, mấy ngày không gặp đã khiến nó phát điên vì nhớ chị lớp trưởng của nó rồi. Nó không dám trả lời tin nhắn vì nó chẳng biết trả lời ra sao. Đêm mai chính là đêm tổng kết năm học cũng là sân khấu cuối năm của khối 12. Nó đã tự có câu trả lời riêng cho mình.

Seungwan lặng lẽ tiến vào sau hậu trường, thay áo cử nhân đứng lặng người trong cánh gà. Hôm nay là ngày thứ tư nó không được gặp chị lớp trưởng cũng tròn bốn ngày không một tin nhắn qua lại. Phải chăng mới có sóng gió đầu tiên đã khiến hai người gục ngã?

"Son Seungwan" - giọng nói nhỏ nhẹ chứa đựng sự kìm nén, một chút giận dỗi cùng với tủi thân tràn ngập cõi lòng nó.

Quay mặt lại đối mặt với nó là đôi mắt long lanh ngập nước, bĩu môi uất ức nhìn nó. Tim mềm nhũn như có ai lấy lông gà cù vào ngứa ngáy làm nó thở dài một hơi khó chịu. Joo Hyun đôi mắt đẹp chứa đầy nước làm lòng Seungwan chứa không nổi nhớ nhung, tràn đầy hết cả ra không có cách nào giữ lại. Joo Hyun lao vào vòng tay nó dụi mặt sâu vào hõm cổ cắn nó một cái không nặng không nhẹ. Nó thuận tay ôm lấy chị ghì chặt vào lòng.

"Lớp trưởng, em nhớ chị quá" - nó dụi vào tóc chị hít lấy hương thơm quen thuộc để dập tắt nỗi nhớ nhưng càng ngửi thì càng nhớ không chịu được. Làm thế nào nó có thể xa người con gái này đây, cả thế giới của nó đang gói gọn trong lòng.

"Nói dối!" - giọng nghèn nghẹn đầy lên cả mũi khiến Joo Hyun càng nói càng thổn thức. Nỗi nhớ, tình yêu, giận hờn vì bị bỏ bơ nhưng lúc nhìn thấy bóng lưng của nó thì chị lại nhịn không được, chỉ còn lại sự vấn vương mấy ngày qua mà đập tan đi nỗi uất ức. Bây giờ ở trong vòng tay người nọ chị không ngại lên án: "Rõ ràng em bỏ rơi chị, em không quan tâm đến chị, em không thèm nhắn tin cho chị, chị nhắn tin cho em không thèm trả lời, em không thương chị gì cả, em không yêu chị, emm... uwmmmmm".

Cô nàng gây sự trong lòng Seungwan làm nó vừa yêu thương vừa hết cách, đành phải cúi xuống ngậm lấy đôi môi hung hăng kia, mút nhẹ rồi đẩy lưỡi vào chiếm lấy không khí người đối diện. Thân thể Joo Hyun lập tức mềm nhũn hai tay ôm lấy cổ Seungwan điên cuồng đáp trả, từ bị động đảo thành chủ động, chị đẩy nó vào tường cánh gà, có chiếc màn sân khấu che khuất tầm nhìn từ ngoài vào khiến hai người như bị quây lại trong một không gian rất hẹp. Không khí nóng lên đồng nghĩa với hai khuôn mặt trở nên đỏ ửng động tình. Hết không khí, bốn cánh môi tách ra thở dốc rồi lại vờn nhau qua lại.

"Em có phải muốn chia tay với chị hay không?" - khuôn mặt Joo Hyun động tình chưa tan, nước mắt ngập ngừng xinh đẹp khiến Seungwan cảm thấy như có thứ gì chèn trước ngực muốn chực chờ bùng phát, đáy lòng gợn sóng.

"Nói nhăng nói cuội" - Ánh mắt ôn hòa của Seungwan ngập tràn dịu dàng nhìn Joo Hyun mỉm cười, nâng tay vuốt ve nhẹ khóe mắt không cho nước mắt tụ thành giọt chảy xuống. Một ánh mắt ấm áp chận rãi thấm vào lòng Joo Hyun khiến tâm tư dần bình tĩnh lại.

"Không cho phép nghi ngờ em, nghe không?"

Đúng lúc này tiếng MC mời những sinh viên xuất sắc nhất khóa lên sân khấu phát biểu. Giờ phút cuối cùng của trung học phổ thông sắp đến rồi.

"Xin chào mừng bảy sinh viên xuất sắc nhất khối 12 khóa 56 trường RV. Kim Taeyeon, Son Seungwan, Hwang Mi Young, Bae Joo Hyun, Kim Jisoo, Park Soo Young, Kang Seulgi".

"Mỗi người ở đây đều đại diện cho những thành quả ưu tú của thầy trò trung học RV. Các bạn đều là những niềm tự hào của trường, những học sinh ưu tú dẫn đầu về thành tích cũng như hoạt động đoàn trường".

MC Kim Yerim tiếp lời, giới thiệu từng người một

"Kim Taeyeon - thủ khoa Đại học âm nhạc quốc gia Seoul chuyên ngành thanh nhạc" - Kim Taeyeon bước lên cúi chào rồi lại lui về hàng.

"Tiếp theo là Hwang Mi Young - Học viện báo chí Trung ương hệ học bổng toàn phần" - Đến lượt Tiffany.

"Kang Seulgi - Học viện nghệ thuật Calarts".

"Park Soo Young - Học viện lái thuyền Wenrene". ( =))))) )

"Kim Jisoo - học bổng toàn phần tại Đại học Luật Seoul".

"Son Seungwan - người có hai phần học bổng toàn phần của hai đại học hàng đầu thế giới Le Conservatoire de Paris và Johns Hopkins. Bạn có câu trả lời cho mình chưa?"

Seungwan đi lên, quay lại nhìn Joo Hyun bằng ánh mắt trấn an. Chị vẫn chưa nguôi ngoai sự lo lắng của mình. Nhưng dù Seungwan của chị có chọn thế nào thì chắc chắn cũng sẽ không buông tay chị.

"Mình rất thích nghiên cứu" - nó ngừng một chút - "nhưng mình cũng yêu âm nhạc".

"Trên tất cả lý tưởng và đam mê, thì mình chọn ở lại đây, ở lại quê hương mình cống hiến. Mình muốn chọn cả hai và đặc biệt rằng mình chọn người đã đem đến một trang mới cho cuộc đời mình. Mình chọn đại học y Seoul nơi có những câu lạc bộ giao lưu với học viện âm nhạc quốc gia. Và nơi chỉ cách thế giới của mình 17km. Bae Joo Hyun đại học Sư phạm trung ương hệ đặc cách học bổng".

Joo Hyun nước mắt đã nhòe đi làm chị không thể thấy rõ ánh sáng sân khấu hay ánh mắt kiên định đang nhìn chị. Vươn tau ôm lấy người trước mắt. Cả khuôn viên trường ồ lên, đây không phải come out trong truyền thuyết hay sao? Chơi lớn công bố toàn trường. Màn vỗ tay như sấm rung động cả đất trời. Một góc nhỏ Kang Seulgi nhăn nhó khuôn mặt nhét vài tờ tiền giấy vào khuôn mặt gian manh hài lòng của Park Soo Young.

"Hơn hết tất cả, em chọn chị" - Son Seungwan nói nhỏ vào tai Joo Hyun bí mật hôn vào tai chị một cái.

"Vậy thì không cho phép em hối hận" - vành mắt nóng hổi, mờ mịt, trái tim chơi vơi như được bông bao lấy. Đôi mắt đỏ như con thỏ trắng tách ra nhìn Seungwan.

"Vậy đừng để em phải hối hận. Em yêu chị".

Trên sân khấu hai người nhẹ trao nhau một nụ hôn, ném mũ xuống khán đài như ném hoa cưới rồi nắm tay nhau chạy khỏi hội trường cũng như chạy về tương lai của họ.

Hết!!!!!!!!!

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip