Chương 7

Vài tháng sau đó gần như mọi chuyện cũng trôi qua một cách êm đềm và tất nhiên cậu cũng đã có vẻ ngoan hiền hơn (theo cách nói của những người làm tại đây). 

- Chà, có vẻ cậu chủ đã biết dành tình cảm cho ai đó thật rồi kìa Kisaki~ 

- Cũng mong thế thật, tên Kakuchou đó khá đấy chứ. Tụi mình giờ có thời gian rảnh để đi chơi không à. 

- Vậy cưng muốn đi ra bìa rừng tí hơm~

- Được luôn, đi thôi. 

Hai đứa loắt choắt leo xuống dưới cầu thang và xin phép cậu chủ cho ra bìa rừng. 

Trong lúc đó, cậu đang lo lắng tại sao hôm nay anh lại không có dậy sớm và gọi cậu dậy như mọi khi mà cậu lại bị hai tên chuyên đi phát cơm chó dạo này lật dậy. Trong một tâm trạng không tốt và thề rằng nếu hai tên đó mà còn vào phòng cậu phát cơm nữa cậu sẽ đuổi việc chúng, cậu nhanh chóng thay đồ và bước ra khỏi phòng. 

Chắc giờ cũng gần tháng 10 rồi, hèn gì dạo này trời cứ âm u và lạnh cóng. Cậu thở dài khi bước trên đôi chân trần xuống thềm đá hoa cương lạnh thấu xương. Cậu bước từ từ dọc dãy hành lang hình tròn và tìm thấy cánh cửa bằng gỗ đen. Rõ cậu đã đánh dấu cái cửa này, cái cánh cửa màu đen cùng với tay cầm bằng bạc sáng bóng. Cậu khẽ gõ cửa nhưng vì không thấy có tiếng trả lời nên đã đẩy cửa đi vào. Cửa không khoá. 

Vẫn là căn phòng của hắn như mọi khi, cùng với cái không khí đầy sự nghiêm trang và tẻ nhạt này. Tuy nhiên thay vì giống như những gì cậu mong đợi, không có một bóng hình nào nằm trên chiếc giường ga trắng với chiếc chăn màu xanh rêu mà chỉ có chiếc giường ngăn nắp được vuốt phẳng không 1 nếp nhăn như mọi khi. 

Cậu nhíu mày. Hắn đi đâu được nhỉ. Thật là... quên luôn cả cậu, lát nữa phải phá cho hắn tự dọn mới được. 

Sau khi đã chắc chắn rằng hắn không thể ở một căn phòng nào trong ngôi nhà này trừ những căn phòng đã khoá trái từ hàng nghìn năm trước, cậu mới đi xuống dưới nhà, đập phá tất cả những gì lướt qua đơn giản vì cậu đang không được vui, ra ngoài tìm hai con người đang vui vẻ đi dạo tán dóc bên cánh rừng kia. 

- Eh? Cậu chủ cũng muốn đi dạo sao? - Hanma ngước lên vui vẻ - Tôi không ngờ cậu cũng thích ra ngoài vào 1 buổi sáng lạnh lẽo như thế này đấy. 

- Không, ta đang thắc mắc hai ngươi có biết Kakuchou ở đâu không. - Cậu nhíu mày và nhìn qua một bụi cây gần đó. 

- À~ Thì ra cậu không tìm thấy người yêu - Hanma gật gù - Chúng tôi không biết, nhưng hình như ông chủ đã sai Kakuchou đi đâu đó từ sớm rồi. 

- Không phải là người yêu - Cậu nói một cách thẳng thắn - Hắn ta không để lại lời nhắn gì sao? 

- Không ạ 

-...- Cậu quay lưng đi về toà lâu đài. Chỉ cần nhìn qua thôi cũng biết cậu đang không ở 1 tâm trạng tốt tí nào. Cậu toát ra một sự khó chịu và khinh buỷ đến nỗi người làm trong nhà hôm đó đã cố hết sức để né mặt cậu nếu còn quý mạng sống. 

---------

- Ai dza... - Hắn vươn vai. Ngồi trong một chiếc xe ngựa lọc xọc về nhà sau cái công chuyện mà ông chủ đưa cho, hắn ngước nhìn lên bầu trời xám xịt đã ngả màu tím. Cũng gần tối rồi nhỉ... 

Hôm nay tại cũng đi từ sớm quá nên là hắn cũng không thể báo cho cậu biết được, với lại chuyện cũng có vẻ gấp lắm nên hắn cũng chẳng kịp để lại lời nhắn nào. Không biết nay ở nhà cậu có sứt mẻ gì không nhỉ? Bình thường cậu toàn chạy lung tung rồi lại để trầy xước hết cả tay chân, nhìn mà đau luôn ấy. Hắn thầm nghĩ nhưng lại nhớ tới lúc cậu ấy nói rằng, ta không muốn những kẻ vốn chẳng biết gì về ta mà lại cứ tỏ ra rằng mình hiểu lắm, hay thân thiết thái quá, mấy kẻ đó thật là hắc dịch mà. Vậy... không biết hắn đã đủ hiểu cậu để quan tâm đến cậu hơn người khác chưa nhỉ? 

Hắn để kệ dòng suy nghĩ trôi đi với hình ảnh của cậu, chỉ đến khi chiếc xe lọc xọc cuối cùng cũng dừng lại trước toà lâu đài trắng toát hắn mới sực tỉnh và bước xuống. 

Lạch cạch mở chiếc cửa gỗ cũ kĩ, bước chân của hắn vang vọng khi chiếc giày đen va chạm với sàn đá hoa cương. Bỗng Hanma ló ra từ đằng sau cánh cửa vốn là nhà bếp và cười một nụ cười chẳng có gì là điềm lành cả. 

- Ô, tay quản gia của chúng ta đã về rồi kìa ha~ Đi công việc vui chứ? 

- Không vui, và mệt lắm đấy. - Hắn dừng lại bên một chiếc tủ kéo nhỏ và cởi chiếc găng tay ra. Ông chủ vốn là một người cực kì ưa chuộng sạch sẽ, vậy nên rằng hắn đã được biết rằng đây là cái tủ để găng tay dành riêng cho quản gia, và mỗi ngày đều phải thay ra nếu không nó sẽ 'dính bẩn' nếu như theo ông chủ nói. Nói thật, hắn là 1 người yêu sự sạch sẽ và gọn gàng nhưng hắn vẫn thấy cái thủ tục này thật phiền hà và rắc rối nếu như hắn đang có việc vội. 

- Cậu chủ nhỏ hôm nay thế nào? - Hắn phủi tay và quay lại phía Hanma. Hanma cười khúc khích vẻ khoái chí. 

- Hai người thật là quan tâm ghê á nha~ Hỏi hai câu y chang nhau thôi à. 

- Cậu chủ có hỏi về tôi à? - Hắn nghiêng nhẹ đầu vẻ quan tâm. 

- Tất nhiên~ Cậu chủ đang ở trên phòng ấy, mong ngươi có thể làm cho cậu ấy bình thường lại ha~ 

- Bình thường lại? - Hắn hỏi một cách lo lắng. Chẳng lẽ đã có chuyện gì xảy ra khi hắn đi à? 

- Ừm, chúc may mắn nhé! - Hanma bỏ lại một câu và lại khuất đằng sau cánh cửa bếp với điệu cười khúc khích đầy trêu ngươi. Hắn thở dài. Có vẻ có chuyện gì sảy ra rồi, nhưng theo cái giọng điệu đó thì cũng không hẳn là liên quan đến mạng sống đâu ha. 

Chậm chạp bước lên cầu thang với sự lo âu trộn với tò mò, hắn cuối cùng cũng đến trước cửa phòng cậu và gõ nhẹ. Không có tiếng trả lời, cũng không thấy động tĩnh gì. Hắn bèn mở cửa và bước vào luôn. 

Cậu với mái tóc trắng và bộ quần áo màu đen từ ban sáng đang ngồi quay lưng lại phía cánh cửa. Mặc dù trời có vẻ đã sẩm tối, cậu vẫn không buồn bật đèn lên cho căn phòng, khiến căn phòng nhìn có vẻ u tối một cách ảm đạm. 

- Chào cậu chủ... 

-...- Cậu không thèm nói gì. Cậu biết hắn về từ trước rồi. Tuy rằng cửa sổ phòng cậu quay thẳng ra vườn, nhưng chỉ bằng âm thanh, cậu có thể nhận ra rằng tiếng bước chân trong cái giày đen của hắn so với giày của người khác. 

Hắn thấy cậu không nói gì, cũng không nói gì thêm, bước lại gần chiếc giường, nhưng mà hắn đã bị chặn đứng - Đừng có lại gần - Cậu cất giọng lạnh như băng với một chút sự hằn học khiến hắn như đóng băng, đứng khựng lại. Cậu chưa từng dùng cái giọng đó từ lâu lắm rồi, chỉ từ mấy ngày đầu gặp hắn cậu mới nói một cách đầy sự ghét bỏ và khó chịu như thế. Hắn nghe cảm thấy thật là chướng tai. Cái giọng vui vẻ và đầy năng lượng của cậu khi nói chuyện với hắn những ngày họ thân thiết khiến cho hắn cảm thấy thật vui vẻ và có lẽ đó là cái giọng mà hắn yêu thích nhất. Vậy mà... 

- Cậu chủ... 

- Còn vác cái bản mặt của ngươi về đây làm cái gì? - Cậu nói khó chịu - Đi luôn đi chứ? 

- Tôi xin lỗi vì đã không nói với cậu trước... 

- Ta không cần cái lời xin lỗi đó của ngươi! - Cậu nói với một giọng to hơn bình thường. 

- ... - Hắn nhìn xuống cái đầu trắng trắng của cậu, bối rối không biết nên nói thế nào với cậu. Nhưng hắn hoảng hốt khi thấy cả người cậu run lên, tay cậu bấu chặt vào gấu áo. 

- Tại sao ngươi... Ngươi có biết ta đã mong ngươi về thế nào không hả?! Ngươi thậm chí còn không nói rằng ngươi đã đi với ta, hay là báo trước gì cả!! Ta... ta đã đợi ngươi cả ngày, ta đã mong ngươi về đến thế.... thế mà... thế mà ngươi...  - Cậu run lên bần bật vì giận dữ và xúc động. Những ngón tay của cậu trắng bệch do bấu chặt vào gấu áo, run lên như cả cơ thể của cậu. Mặc kệ cho nước mắt chảy trên gò má, cậu vẫn không thèm ngoảnh mặt lại nhìn hắn 1 lần. 

Hắn hoảng hốt khi thấy cậu khóc như vậy, mặc kệ cái mệnh lệnh 'đừng có lại gần' vừa nãy của cậu mà lại gần ôm cậu vào lòng. 

- Cậu đừng khóc như thế, là lỗi của tôi mà, tôi xin lỗi cậu nhiều lắm - Hắn vội nói và ôm chặt cậu, mặc cho cậu đấm thùm thụp vào người hắn đòi hắn thả ra. 

- Không! Thả ta ra! Ta vẫn còn giận ngươi! - Cậu vùng vẫy, cố đẩy hắn ra nhưng mà vẫn bị hắn túm chặt trong lòng. 

Một lúc, hai người cứ giằng co như vậy cho đến khi cậu bỏ cuộc và nằm im lặng trong vòng tay của hắn và cảm nhận sự ấm áp từ cơ thể hắn. 

-...- Cậu cũng chẳng biết nói gì nữa bây giờ, nhưng cậu tự dưng thấy ngại quá à. Chuyện này cũng là chuyện dễ hiểu. Cậu phải nói là chưa bao giờ phải khóc vì ai đó, hay đúng hơn là khóc trước mặt một ai đó. Thật là mất mặt quá đi. Hơn nữa, giờ cậu mới thấy rằng cơn giận của mình lúc nãy thật là vô lý. Phải rồi, Kakuchou đi cũng là do ba cậu nhờ, cậu tức giận với hắn lúc đấy thật là vô lý quá. Cậu giận có lẽ là vì hắn không ở bên cậu mà lại đi đâu mất, khiến cậu ở lại có 1 mình bơ vơ một cách hết sức đột ngột, không thèm nói câu nào hết. Người ta cô đơn chứ bộ... Đúng là đáng ghét mà. 

- ...Dù sao thì, cũng không phải là lỗi của ngươi. - Cậu thủ thỉ với giọng có vẻ buồn bã và ưu tư - Ta xin lỗi vì lúc nãy đã to tiếng với ngươi... 

- Cậu đừng xin lỗi - Hắn siết cậu chặt vào trong lòng hơn - Cậu mắng thế cũng đáng lắm, tôi xin lỗi vì đã để cậu 1 mình tại nhà mà không báo trước. 

- Này, ngoài bóng tối ra ta còn sợ cô đơn nữa đấy - Cậu dựa người vào người hắn - Đừng bỏ ta 1 mình. 

- Vâng... tôi sẽ không bao giờ bỏ cậu 1 mình đâu - Hắn chạm vào mái tóc mềm như tơ của cậu. Những lúc như thế này hắn chỉ muốn ở bên cậu mãi mãi mà thôi...

- Ngươi hứa rồi đấy nhé - Cậu ngẩng đầu dậy nhìn hắn cười - Ngươi mà thất hứa là ta sẽ không tha cho đâu. 

End chương 7 

Au: Hehe nay cái chương ngọt xỉu là vì sắp thi đó :) 

Viết ngọt ngọt chút để Izana độ thi cho tốt chứ viết ngược ổng không độ là tạch bỏ bà luôn ;-;

À mà, có ai thấy tôi tua thời gian hơi nhanh không nhỉ ;-; Nếu thế thật thì để tôi cho tụi nó tận hưởng cuộc đời lại cái nhá >< 

Chương này dài phải gấp đôi chương bình thường :>> Tui chăm chưa khen đuy khen đuy. 

Mọi người đọc vui vẻ ạ <33






Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip