Tập 10: Market Mayhem (Chap 4 - Phần 2 End)


TEA TALK AND PAPER WINDMILLS (BÊN CHÉN TRÀ & CHIẾC CHONG CHÓNG)

__________

Chắc chắn như Rin nói thì trưa đã đến và với thời gian ăn trưa thì những khu phố chợ luôn đông đúc hơn bao giờ hết. "Chúng ta nên xong hết việc khi mọi người ra ngoài ăn trưa nhé.", cô thở dài thườn thượt đi qua hết lượt những tiếng ồn ào của kẻ buôn người bán ở xung quanh họ.

Cô lấy danh sách từ trong chiếc túi xách và kiểm tra đã mua xong những đồ gì và những gì vẫn còn cần phải mua, 'công cuộc' mua sắm thật sự của cô bắt đầu.

Thật thú vị, ít ra mà nói thì, có vị Lãnh chúa đang đi cùng cô. Nó giống như là mỗi một nơi họ đi qua cô lại hiểu thêm nhiều điều mới mẻ về hắn. Những điều nhỏ nhặt đơn giản cô cho hắn thấy khiến cô nhận ra rằng hắn chưa từng bao giờ quen với việc này nhưng thật tuyệt khi có ai đó trò chuyện cùng. Thêm vào đó, cô thấy khá thích thú với việc chỉ cho hắn nhiều thứ về văn hóa loài người mà hắn chưa được thấy. Từ đồ ăn cho đến nghệ thuật đến những thứ nhỏ bé thường nhật mà những người bán hàng bày biện ra khắp mọi nơi.

Cô học được rằng trong tất cả các món ăn họ đi lướt qua thì qua trong mắt hắn dường như chúng gần gần giống với bất kỳ loại xương nào đã bị loại bỏ. Hao hao giống chú khuyển vậy, cô cười khúc khích, và cô cũng biết rằng với tất cả các loại gia vị mà khu chợ bày bán, hắn coi các chất bột là kẻ thù tội tệ nhất cho hai lỗ mũi của hắn. Cô chỉ đưa ra giả định vì hắn thích ngồi trên nóc lều hơn là đứng dưới đất khi họ ở trong khu chợ.

Cô đã học hỏi được những điều mà hắn chưa hẳn lĩnh hội được.

"Ồ, đây là quả cam này," cô giải thích khi hắn dành cho cô cái nhìn đầy kỳ quặc lúc thấy cô bóc vỏ quả cam. "Ngài đã nhìn thấy thứ quả này bao giờ trước đây chưa, em nghe nói chúng được nhập khẩu, nhưng đôi khi chúng có vào đúng mùa đó."

"Ta không quan tâm đến thức ăn con người," hắn đều đều nói khi quan sát người con gái đồng hành hạnh phúc của hắn bóc vỏ trái cam và rồi cô tách lấy một múi cam và đưa miếng cam vào miệng. "Ừm, ừm, ngon quá hà. Em sẽ mua một ít biết đâu người làng ta có thể trồng chúng được."

Sesshomaru quan sát để rồi hoàn toàn thấy bối rối khi cô lại tiếp tục bóc vỏ và tách lấy múi cam ra, còn theo hắn nghĩ thì sao không ăn hết một lượt đi sẽ tiết kiệm thời gian và công sức hơn.

Kì lạ thật...

Điểm đến tiếp theo của họ khiến hai tai hắn nhức nhối là tiếng kêu chói tai 'quang quác' liên hồi của đám sinh vật không tài nào chịu nổi nhất mà hắn đã từng tiếp xúc.

"Điều tốt là chúng em chỉ cần những quả trứng thôi chứ không phải là những con gà," Rin vừa nói vừa bịt chặt hai tai. Cô chọn lấy những quả trứng ngon nhất và người bán đưa cô những quả trứng đã được gói ghém cẩn thận trong lớp bông mềm để tránh dập vỡ. "Bằng cách nào đó dân làng sẽ cần những chú gà mới," cô nói lúc nhìn vào 'những con gà tương lai sẽ hình thành'.

"Chúng ta xong ở đây rồi thưa Lãnh chúa..."

Rin thấy trán mình lấm tấm mồ hôi khi nhìn thấy vị Lãnh chúa trở nên chán nản hơn bao giờ hết với tiếng cục ta cục tác của đàn gà trắng béo múp, hắn quay phắt đầu lại để khiến chúng im lặng chỉ với một cái nhìn đầy chết chóc.

Tiếng ồn ào đột nhiên ngừng lại, cũng như bất kỳ chuyển động nào của đàn gà phải 'đứng hình' khiến hai chiếc tai nhọn của hắn hài lòng.

Ôi trời, cô chỉ mong thế nào mà hắn không giết hết cả đàn gà là được.

Mối đe dọa của hắn với mấy con gà đã là quá đủ, nhưng chuyện tương tự không thể nói trước được khi họ đi đến người bán hàng tiếp theo – chuyên bán thịt heo.

Ban đầu mọi thứ êm đềm trôi qua; Rin tiến đến gần người bán hàng thỏa thuận về số lượng thịt heo mà cô sẵn sàng mua trong khi Sesshomaru đứng gần quầy hàng và dò xét thêm về mùi hôi kinh khủng đó.

Hắn ngó một lượt quanh rào chắn bằng gỗ là lúc hắn nhìn thấy mấy con heo đang ăn bất cứ thứ gì dưới lớp bùn nhão nhoẹt ai đó cho chúng ăn. Mỗi con đều có cái đuôi hồng ngoe nguẩy nhỏ xíu mà hắn từng thấy.

Lông của chúng đâu nhỉ?

Một con heo rất lớn và đang nổi xung lên bắt đầu lao đến Khuyển yêu, khụt khịt mũi nó trong một nỗ lực để buộc hắn trở về chỗ của mình. Nó khịt khịt mũi rớt ra đầy nước và rồi cắm phập móng xuống lớp bùn dày đặc trong tư thế sẵn sàng nhất.

Sesshomaru gầm gừ; con vật múp míp ít lông này lại dám thách thức hắn.

"Rất tốt," người bán đồng ý, "tôi sẽ giảm giá xuống nhưng bù lại cô phải..."

Lời nói của ông ta bị cắt ngang khi nghe thấy một tai nạn hi hữu xảy ra và cả đàn heo, lớn lẫn bé; tất cả đều chạy tán loạn và rống lên lúc chúng xông ra từ các quầy hàng trong khu phố chợ.

Người bán hàng gần như ngã ngay xuống sau đó; còn Rin chỉ biết thở hắt ra trong nỗi ngạc nhiên khi cô không thể không 'giận' run người bởi cô dám chắc đã nhìn thấy vị Lãnh chúa ở đó.

"ÂY DÀ," người bán hàng chỉ còn biết hét lên thất thanh khi ông ta nắm chặt lấy cái chĩa đuổi theo sau những con heo đang chạy tán loạn. Một con heo nhỏ nhất đã vấp phải chân một tên trộm tóc nâu. Gã trộm mặc bộ quần áo màu xanh hải quân trên người ngã bịch xuống đất, còn miệng gã dính đầy đất bẩn.

"Tai, anh là đồ ngốc, anh có biết phải mất bao lâu để quyến rũ người phụ nữ đó không?" Kai giảng đạo khi cố gắng ăn cắp túi tiền của một người phụ nữ đã hoàn toàn chệch hướng – tất cả chỉ vì lũ heo. "Đồ mấy con heo," Kai lặp đi lặp lại lúc gã nhìn thấy mấy đồng xu bay lượn quanh những cái đuôi nho nhỏ. "Tai, anh có thấy những gì em nhìn thấy không?"

Tai ho lên trong đống bụi, "Đám heo chạy tán loạn chứ gì?"

"Không phải," gã hét lên khi nâng gã anh trai đứng dậy, "Em thấy tiền dưới chân. Hãy tưởng tượng ra số tiền chúng ta có thể làm ra từ sữa của chúng!"

"Kai, tao đang nghĩ mày muốn nói đến còn bò," lời phát biểu của gã bị cắt ngang bởi một chiếc mõm lớn đâm nhằm đúng bọn họ ở phía sau, và ngay khi họ lóp ngóp đứng dậy, Kai hét lên 4 lần, "Sữa hay không cứ bắt chúng đã!"

Rin thì há hốc miệng nhìn theo và đôi mắt bối rối như những chú heo gây ra bởi những chú heo cứ thế mà tiếp tục. Không lâu sau cô thấy bộ đồ trắng đứng bên cạnh cô cũng là lúc cô thấy Sesshomaru đang lau sạch máu trên tay.

"Ừm..." Rin bắt đầu dò hỏi; hi vọng mình sẽ không phải nói thêm gì nữa.

"Chúng dám thách thức sức mạnh của ta," hắn giải thích đơn giản, "Ta đã thắng,"

Rin bật ra tiếng thở dài ngao ngán. Dĩ nhiên rồi...

"Chúng ta sẽ không bao giờ đi vào khu vực chợ này lần nào nữa nhé," cô vừa nói vừa nắm vào tay áo kimono của hắn để dẫn họ qua một con hẻm. Và sẽ không bao giờ để hắn lại gần bất kỳ loài động vật nào khác nữa.

~ ~ ~ o0o ~ ~ ~

Đi qua một vài người bán hàng sau đó và cặp đôi kết thúc gần một cửa hàng dệt.

Rin có thể nghe thấy câu hỏi trong im lặng của Sesshomaru bởi hắn có nhìn cô một lúc khi có thứ gì đó bắt mắt hắn hoặc là gây hứng thú với hắn hay không hề khiến hắn thích thú tí nào. Cùng một khái niệm áp dụng cho tình hình hiện tại khi hắn cúi xuống để xem cô nhồi nhét tất cả các mặt hàng đã mua trước đó vào chiếc giỏ mới của cô rồi giữ dây đai ở bên để cô có thể đeo nó trên lưng.

"Ngài thấy cái mẹo này rồi đó, để tất cả món hàng của ngài trong tình trạng tốt nhất chính là nên gói tất cả mọi thứ từ nặng nhất đến nhẹ nhất," cô giải thích lúc xếp đặt các món đồ của mình từ món thịt heo đắt đỏ nhất mà cô đã mua đến những quả trứng tươi ngon tinh tế cô đã chọn.

Khả năng nho nhỏ kỳ quặc của cô thật lạ lùng nhưng hắn nhận thấy Rin luôn có cách để làm cho một thứ gì đó trở nên thú vị hơn như nó vốn có. "Và ngài chắc chắn sẽ không muốn các loại thảo dược của mình bị xếp ở dưới cùng hay bất cứ loại trái cây thơm ngon nào như là những quả đào này chẳng hạn," cô tiếp tục nói liên hồi.

Hắn 'tập xác định' mình nên đứng yên một chỗ bởi biết rằng Rin đang trên đà nói thì khó mà 'hãm' lại được. Tuy nhiên, với thời gian của mình bị cắt ngắn và những cuộc tuần tra của hắn có khả năng xảy ra rất sớm thì hắn sẵn sàng lắng nghe tiếng cô nói nhiều nhất có thể.

"Một số thứ không thực sự quan trọng nơi ngài xếp chúng. Chẳng hạn như những túi ngũ cốc và hạt giống chúng sẽ không bị hư hại gì, nhưng em mong là cái túi sẽ không bị rách," cô tiếp tục nói.

Cô nói chuyện với hắn ngay cả khi cô biết hắn không nhất thiết phải lắng nghe, nhưng đôi khi chỉ cần nghe ai đó nói chuyện và không mong hắn trả lời lại là những gì hắn cần. Hắn thích thú khi nó cứ kéo dài như thế, và đánh giá xem chiếc giỏ của Rin chỉ mới đầy một nửa, họ sẽ phải chững lại một lúc lâu.

Hai khu vực khác trong chợ diễn ra suôn sẻ; họ đã mua được thịt, họ đã mua được những cuộn giấy cùng với mực và bút viết. Hắn nhớ là Rin mua tất cả mọi thứ mà con người cần để tồn tại.

Sau những gì có vẻ như phải nhìn những gương mặt con người vô tận, hắn gần như cảm thấy nhẹ nhõm khi ngửi thấy mùi muốn biển mặn mòi, một thứ gì đó để khống chế mùi con người. Hắn đoán chừng họ rõ ràng có mặt ở đây là để kiếm cá.

Họ tìm kiếm một vài người bán hàng và đứng gần đồi cát trắng cho tới khi hai con mắt hồ vàng nhìn chăm chú vào những chiếc ống kính nằm bên trong một chiếc ống rỗng. Một vũ khí; hoặc có lẽ là một nhạc cụ? hắn nghĩ ngợi.

"Một chiếc kính viễn vọng hiếm có đến mức em chưa bao giờ nhìn thấy trước đây," Rin nói khi cô nhặt chiếc 'ống rỗng' lên để nhìn vào bên trong và hướng đầu kia ra biển. "Em đã từng nhìn thấy hình ảnh và một người nào đó ở làng từng mô tả về nó. Ngài có thể thấy khoảng cách một dặm từ nơi ngài đứng," cô giải thích khi di chuyển đầu mình cho tới khi tầm nhìn của cô chỉ còn là chấm đen xì.

Cô bỏ chiếc kĩnh viễn vọng ra khỏi mắt để khỏi bị hoa mắt rồi bật cười khi cô nhận ra mình đang nhìn chằm chằm vào áo giáp của hắn. "Đây nè, ngài có muốn thử không?" cô đưa cho hắn, còn hắn không mặn mà cho lắm, nhưng rồi cũng chấp nhận.

Hắn làm theo cô và đặt nó vào trước mắt phải của mình và hướng về phía biển. Hắn nhìn thấy những chiếc thuyền nhỏ ở ngoài biển cùng với những gã đàn ông đang quăng lưới xuống nước cũng như những chiếc thuyền vừa mới cập cảng cùng đám trai tráng đang đếm số lần đánh bắt cá hàng ngày của họ. Bãi biển vương vãi đầy xương cá cũ và những chiếc lưới bị rách, và những người đàn ông này đều thuộc dạng sương gió cứng cỏi với những bộ râu xồm xoàm, đầu đội mũ rơm.

Không có gì mà hắn không thể thấy với thị lực đặc biệt của mình, trên thực tế hắn có thể cảm nhận và nhìn thấy nhiều hơn mà không cần cái ống kính trước mắt này, nhưng đối với loài người thì tạo ra được thứ này hắn sẽ nói rằng có thể không phải tất cả đám bọn họ đều vô dụng và ngu ngốc.

"Chẳng phải thú vị lắm sao?" Rin nhẹ nhàng hỏi, theo đó là câu "Hừm," muôn thuở quen thuộc của hắn.

"Ngài biết không, em dám cá là nơi này sẽ là nơi tốt nhất để mua một món quà, ngài có nghĩ thế không?" cô hỏi với thái độ vui vẻ lúc bước đi, hoàn toàn bỏ quên bàn tay móng vuốt đang bóp chặt vào chiếc kính viễn vọng, và vỏ ngoài chiếc kính đã nứt ra khiến cho ống kính bên trong cũng gần như nứt theo.

"Này này!" người bán hàng hét lên, "Ngài đã làm vỡ nó ngài phải mua nó đấy," anh ta giảng giải một hồi cho tới khi anh ta cảm thấy gương mặt vốn đã cháy nắng của mình càng thêm đỏ khi bắt gặp cái nhìn đầy chết chóc của đôi mắt giống như con thú đang nhìn xuyên qua anh ta. Một tiếng gầm gừ, gầm gừ theo sau đó và người bán hàng liền lùi lại.

"Ngài biết đấy, tôi cũng không thích gì mấy cái đồ cũ kỹ này nữa, thôi thì cứ kệ nó vậy, được chứ?" anh ta rùng mình, cảm thấy một tiếng thở dài nhẹ nhõm bật ra khi mà mối đe dọa gầm gừ đó đang bước đi.

"Sesshomaru-sama, nhìn kìa," giọng nói vui vẻ của Rin vang lên lúc nhìn thấy một vật cuộn tròn bày ra trước mắt hắn. Có có màu trắng, có hình con cá giống như đồ trang trí được sắp xếp xung quanh thứ trông giống như là giấy. Nó đã được gấp lại; giống như nghệ thuật xếp giấy origami, chúng được gấp lại với nhau tạo thành chiếc chong chóng quay bằng giấy và nó quay vù vù trước gió. Chiếc chong chóng này được gắn vào một cái que mỏng manh và nó quay như một trong những bánh xe hắn từng thấy xoay trên sông.

"Nó là chong chóng đó, trông nó nhỏ gọn nhỉ," cô mỉm cười khi đôi mắt của chính mình cũng bị mê hoặc bởi thiết kế nghệ thuật và cách nó quay tròn. Cô nhìn với sự thích thú tuyệt đối khi hắn cẩn thận lấy vật thể từ tay cô và giơ nó lên để mắt hắn kiểm tra và phân tích nó.

Hắn đảo ngược nó, giữ nó cả hai bên và nó vẫn xoay theo hướng gió. Hắn nhớ là chưa bao giờ thấy bất cứ thứ gì để...giải trí thế này. Mắt hắn cố theo kịp với những điều nhỏ nhặt nhưng hắn luôn nhìn lại hình ảnh đang hiển hiện bởi những thiết kế trên mảnh giấy đang quay tròn cho đến khi nó gần như xuất hiện một chút trước mắt hắn.

"Khá thú vị," hắn lạnh lùng nói; gần như đã quên đi cơn giận dữ ghen tuông trước đây của mình.

"Gian hàng này đáng để đi xem xét đây. Em sẽ đi một vòng xem, ngài có muốn đi cùng em không?" cô hỏi thì thấy rằng hắn vẫn chưa rời mắt khỏi 'thứ quý giá' mới tìm thấy. Đoán xem, cô bật cười trong khi tiếp tục đi tìm kiếm cho món quà của mình.

Quà tặng, quà tặng, quà tặng, đàn ông thích gì đây ta?

Hai mắt cô nhìn chằm chằm trên mấy chiếc bao kiếm cũ kỹ và những con dao sẽ thu hút mắt của bất cứ người đàn ông nào. Nhưng ngài ấy đâu cần đến nó, món quà của ngài phải đặc biệt xứng đáng hơn thế.

Rất nhiều lần cô đã nghĩ thôi thì hỏi luôn vị Lãnh chúa cho lời khuyên, nhưng hắn có vẻ không mấy hưởng ứng ý tưởng này. Cô cho rằng tốt hơn hết và thậm chí thấy phấn khích hơn nếu cô tự mình tìm thấy món quà.

Mình đã bảo ngài ấy quà của mình là cho anh Kohaku, mình tự hỏi ngài ấy cảm thấy thế nào về điều đó.

Hắn có vẻ không vui, nhưng rồi một cảm xúc như vậy khó có thể nhận ra trong hắn. Mình cũng tự hỏi khi nào thì...

"Cháu có cần giúp gì không?" giọng nói yếu ớt của bà lão bán hàng cất lên; cắt ngang mọi suy nghĩ trong tâm trí cô.

"Ồ, vâng, thực ra cháu đang tìm kiếm một món quà," Rin cúi đầu đáp.

"À quà hả, ta hiểu rồi, nó dành cho mẹ, hay cha cháu?"

"Dạ không, thực ra là cho một người bạn ạ."

"Ồ bạn à," bà lão già đi quanh cô, "Ừm vậy cháu gái, bạn của cháu là trai hay gái vậy?"

Bà lão cười khùng khục trước sự e thẹn của cô, nghĩ lại khi mình còn trẻ và thường xuyên đỏ mặt như chú chim non ríu rít. "Để xem nào là đàn ông, hừm..." bà lão suy nghĩ một lúc, "À, có một vài công cụ và cây trồng mà tất cả đàn ông đều muốn."

"Cảm ơn bà, nhưng ngài ấy không phải là nông dân."

"À vậy anh ta làm nghề gì?"

"Ngài ấy thích chiến đấu và nôm na là một chiến binh nếu bà có," Rin xác nhận.

"Ồ, chúng ta có một vài vũ khí cổ nếu cô quan tâm," bà đề nghị rồi bày ra một số thanh kiếm với giáo mác được làm bằng tay tinh xảo. Rin xua tay với vẻ không hài lòng, "Không ạ, cảm ơn bà, nhưng ngài ấy đã có vũ khí của riêng mình rồi."

"Hừm hừm," bà lão rên rỉ, "Khó đấy...chờ ta nhé!"

Bào lão nhỏ bé đi vào trong cửa hàng sau đó trở ra với một chiếc hộp bụi bặm trong tay. "Ta nghĩ ta có thứ này cho cháu trong này."

~ ~ ~ o0o ~ ~ ~

Giây phút yên bình của hắn không kéo dài bao lâu do bị gián đoạn bởi một cảm giác rất quen thuộc đang chạy dọc sống lưng hắn. Hắn biết cảm giác đó, hắn đã cảm thấy nó nhiều lần trước kia giống như có những con côn trùng nhỏ bò quanh cơ thể hắn hay như những viên đạn sắc nhọn xuyên qua lớp áo giáp che chắn cơ thể hắn. Cảm giác khốn khổ và hắn chỉ nghĩ hắn sẽ cảm thấy nó miễn là hắn ở trong ngôi làng Rin đang sống.

Hắn quay đầu lại và chắc chắn hắn đã đúng.

Cơ thể tuy có khác, nhưng cùng một ánh mắt tò mò hiện lên từ đôi mắt của một cậu nhóc; cậu bé chỉ cao đến đầu gối hắn, mái tóc đen của cậu bé được cắt giống như cái bát úp ngược với kiểu tóc đuôi ngựa cột cao. Cậu bé mặc chiếc áo màu xanh lá đơn giản như nuốt trọn cơ thể nhỏ bé của mình và chẳng còn gì nữa.

Tuy nhiên, điều khó hiểu nhất là cây gậy uốn cong ở khúc cuối hỗ trợ một cánh tay cậu bé. Mãi cho đến khi Sesshomaru nhìn cậu bé kỹ hơn thì hắn mới nhận ra có điều gì đó bất thường với chân cậu bé. Cậu bé không thể đứng thẳng dẫn đến suy nghĩ rằng cậu bé cũng không thể bước đi được. Vậy nên, có thể giải thích cậy gậy nhỏ được cậu bé dùng để hỗ trợ việc đi lại.

Sau khi tiếp tục dò xét sự lúng túng mới mẻ này, Sesshomaru đã mắc kẹt với chiến thuật đơn giản là cứ nhìn lại cậu bé để hi vọng sẽ đuổi được cậu bé đi. Dẫu vậy, chuyện lại không theo ý hắn.

Đứa trẻ này muốn cái gì đây, một chong chóng 'quạt' chăng? Sesshomaru quay phắt người đi trong dáng vẻ không mấy hài lòng, đứa trẻ có thể tự tìm được.

"Thành thật xin lỗi nếu cháu trai tôi đang làm phiền ngài," tiếng nói giận dữ của ông lão già cất lên khi ông nhấc bổng cậu bé lên, đặt cậu ngồi bịch trên chiếc thùng rỗng. "Lão là chủ cửa hàng này và sẽ xuất hiện ngay nếu thằng nhóc cản đường ngài," ông ta thông báo khi nhìn vào cậu bé tàn tật. "Giờ thì cháu hãy để yên cho khách hàng của ta nhé," ông nói chắc nịch trước khi bước vào cửa sau của cửa hàng.

Đứa bé nhìn ông mình rời đi trước khi quay đầu lại và bắt gặp ánh mắt lạnh lùng của Sesshomaru. Cánh tay cậu duỗi ra, sau ít phút suy nghĩ đôi bàn tay nhỏ bé của cậu nắm chặt lấy chiếc chong chóng tre.

Trong suốt quá trình giơ nó lên cậu bé đã dám cả gan thè lưỡi vào mặt hắn. Nếu cậu bé này lớn tuổi hơn hắn nhiều khả năng cậu ta sẽ được lên thiên đàng sớm, nhưng đâu đó cùng với cái cách mà lưỡi cậu bé thò ra rồi lại thụt vào xong uống cong đầu lưỡi một cách rất khó nhằn.

đang làm cái quái gì vậy?

Sesshomaru nhìn cái lưỡi thè ra rồi thụt vào trong miệng cậu bé; gần giống như nó chế nhạo hắn hoặc cợt nhả hắn rằng "này chú gì ơi, nhìn xem cháu có thể làm được gì này."

"Có chuyện gì với chân của ngươi vậy?" Thực lòng mà nói Sesshomaru không biết điều gì khiến hắn phải hỏi câu đó, nhưng hắn đã hỏi xong cũng là lúc cậu bé rụt lưỡi vào trong miệng. Đôi mắt nâu nho nhỏ nhìn xuống và nhún vai giữ im lặng. "Ngươi không cần phải nói với ta nếu ngươi không muốn."

Câu trả lời duy nhất của đứa bé là tiếng cười vui vẻ và rồi cậu với tay ra để đưa chiếc chong chóng giấy cho vị Khuyển Chúa. Có thể nói rằng đứa bé có lẽ không biết nói như thế nào, nhưng xét theo kích cỡ ngoại hình của nó, cậu bé có thể chưa tập nói hoàn chỉnh.

"Ta không cần nó," hắn đáp lại đề nghị của đứa trẻ để cậu bé rút lại cái chong chóng khi hắn tiếp tục kiểm tra cái chân cong.

"Giữ yên đấy," hắn ra lệnh vừa đủ để đứa trẻ nghe thấy đang xem xét sự kỳ diệu của chiếc chong chóng như thôi miên cậu. Cái lắc đầu đơn giản của cậu bé là tất cả Sesshomaru cần để tiếp tục nắn bóp chiếc chân khập khiễng đã bị gãy cho thẳng lại.

Loài người thật sự vô dụng nếu họ không biết làm thế nào để làm điều này một mình.

Quá trình này diễn ra rất nhanh chóng; hắn giật lấy chân cậu bé và kéo các cơ cho đến khi xương ống chân được trở về đúng vị trí. Đó là việc khá dễ dàng, nhưng tiếng thét của cậu bé mới gây hoang mang và khó chịu nhất khiến ông nội của cậu phải chạy trở lại thì thấy một kẻ hoàn toàn xa lạ đan gây ra nỗi đau cho cháu mình.

"Ngài đang làm cái gì vậy?" ông lão vừa thét hỏi vừa chạy lại thì thấy kẻ lạ mặt đang nhấc bổng cổ áo của cậu bé lên cho đến khi chân cậu bé lơ lửng cách mặt đất mấy bước chân. "Đặt thằng bé xuống ngay lập tức," ông lão tay chân run lẩy bẩy ra lệnh. "Cháu trai tôi đã bị tai nạn vì một con ngựa cách đây không lâu và hai chân nó đã bị rối loạn chức năng cương dương."

Khi kẻ lạ mặt không làm theo, ông lão không thể làm gì hơn ngoài việc chịu đựng chứng kiến cậu bé rên rỉ. "Tôi sẽ không nhắc lại nữa! Đặt thằng bé xuống ngay nếu không tôi sẽ..."

"Im lặng," Kẻ lạ mặt gằn giọng yêu cầu. Khi ông lão kiềm chế bản thân không la hét nữa thì Sesshomaru thận trọng để chân cậu bé chạm xuống nền đất bẩn. Mắt ông lão mở to trong ngạc nhiên khi ông nhận thấy cháu trai của mình đang tự đứng một mình sau nhiều tháng...mà không có nạng.

Cậu bé lắc chiếc chân bị gãy một vài lần rồi mỉm cười, hoàn toàn không biết chuyện gì đã xảy ra. Tất cả những gì cậu bé biết là chiếc chân bị thương giờ đã đỡ hơn, không đợi thêm phút nào cậu bé chạy về phía ông mình.

"Tôi không hiểu," ông lão run rẩy khi ôm đứa cháu vào lòng, "Sao...tại sao...cảm ơn ngài rất nhiều vì đã chữa trị cho cháu tôi."

"Hừm," Sesshomaru quay lại, "Ta không giúp nó. Thằng nhóc vô dụng nên ta chỉ giúp nó giải quyết vấn đề," hắn trả lời trước khi bước đi.

"Đợi đã!" Ông lão chặn đường hắn với một mảnh vải lụa trong tay. "Xin ngài...Tôi biết nó không nhiều nhặn gì nhưng tôi không thể để ngài đi mà không tạ ơn."

"Không cần," hắn từ chối trong khi đi qua ông lão già đáng thương. Hắn cũng phản đối lời đề nghị của cậu bé khi cậu muốn tặng lại hắn chiếc chong chóng.

"Xin hãy nhận lấy thưa quý ngài tốt bụng, cháu trai tôi giờ đây có thể đi lại được rồi," ông lão không bỏ cuộc khi bước đến trước mặt hắn lần nữa, rồi cúi thấp đầu với lời đề nghị của lão trong tay. "Hãy chấp nhận món quà này."

Hắn trở nên thấy phiền hà với những lời nhắc lại liên tục về lòng biết ơn và cảm ơn, và hắn chỉ đơn thuần chấm dứt bất kỳ việc tử tế nào nữa từ việc được thực hiện, hắn miễn cưỡng lấy món quà. Ông lão mỉm cười và lại cúi đầu, "Vợ tôi và tôi cũng như đứa cháu trai xin cảm ơn ngài."

Khi ông nội của cậu bé nói những lời cảm ơn sau cùng thì cậu bé vội nhét cái chong chóng giấy vào chiếc đai màu vàng gắn quanh kẻ lạ mặt. Xét cho cùng, cậu thấy mình cũng phải bày tỏ lòng cảm ơn bằng cách nào đó.

Sesshomaru nhìn ngang qua khóe mắt khi đứa trẻ tàn tật vẫy tay chào lại với một nụ cười hạnh phúc lúc cậu đi theo ông trở lại lối vào sau của cửa hàng. Sesshomaru gạt đi những việc trước đó lúc hắn nhìn xuống lòng bàn tay để mở món quà trong mảnh lụa.

Một mảnh đồ trang sức kỳ lạ nhỏ xinh được giữ bởi một sợi dây màu đen.

Mắt hắn nheo lại, những gì hắn thấy có lẽ là món quà thích hợp cho anh chàng taijiya. Nếu hắn thấy chấp nhận được thì chắc chắn Kohaku cũng không có vấn đề gì, đặc biệt nếu đó là món quà từ Rin.

Bây giờ câu hỏi là vẫn còn...liệu hắn có nên nhắc chuyện này cho Rin không? Cô ấy muốn một món quà cho cậu bạn taijiya và hắn đang có đây, ngay trong lòng bàn tay hắn, nhưng...phần khác trong hắn lại không muốn nhắc đến chút nào.

Hắn nhét chiếc vòng vào trong áo kimono cho đến khi cân nhắc kỹ hơn.

Có phải hắn đang ghen, hắn thầm nghĩ.

~ ~ ~ o0o ~ ~ ~

"Vậy còn cái này thì sao?" bà lão hỏi sau đó cho Rin xem một viên đá quý nhỏ màu đỏ hình giọt nước. "Ta biết nó có vẻ nữ tính nhưng ta gần như không biết nên chọn gì nữa đây cô gái đáng yêu ạ."

Họ đã đi nhìn qua gần hết mọi viên đá quý và đồ trang sức trong hộp đồ cũ, Rin đều từ chối tất cả hoặc đơn giản không cảm thấy phù hợp với món quà cô muốn. Có lẽ cô nên thử một số nhà bán hàng khác.

"Cháu e đó không thực sự là những gì cháu tìm kiếm," Rin cau mày.

"Haizzz," bào lão già thở dài, "Chà chà, đừng vội bỏ cuộc, ta chắc là mình phải có thứ gì đó cho cháu..."

"Bà ơi, mau đến đây!" tiếng nói không rõ của một ông lão.

"Gì thế tôi đang có khách," bà lão phản đối trước khi cổ tay đột nhiên bị kéo mạnh, "Là thằng bé," ông lão nói, "Nó có thể đi được rồi."

"Tôi biết là nó vẫn có thể đi được mà," bà nói trước khi ông lại tiếp tục kéo bà đi.

"Không cần cái nạng nữa!"

"Sao cơ!" bà thở hổn hển, "Đâu rồi, chỉ tôi coi nào," bà gần như thét lên khi lùi lại sát quầy bán cho tới khi các tấm vách rung lên bần bật. Chiếc hộp trang sức bị chạm vào rồi rơi xuống khiến những viên pha lê và đá quý bắn tung tóe dưới đất.

"Ừm...thưa bà," Rin gọi, mặc dù bà lão đã ở trong cửa hàng. Rin thở dài bất lực, "Tốt thôi, mình sẽ nhặt chúng lên vậy."

Cô quỳ xuống và nhặt hết viên ngọc này đến việc ngọc khác. Không biết Sesshomaru-sama đang làm gì nhỉ, mình không thấy ngài ấy đâu. Cô tiếp tục công việc của mình, và giữ chiếc hộp ở gần để cô có thể cho các viên đá quý đã nhặt được vào. Rất nhiều loại khác nhau và Rin không thể ngờ cô vẫn chưa tìm được món quà hoàn hảo nào. Đó là bởi cô muốn thứ gì đó thật đặc biệt, một thứ gì đó...

Cô bỗng ngừng việc nhặt những viên đá quý khi một mảnh ngọc bắt mắt cô. Cô xoa xuống đất quét những mảnh đá vụn và đất bẩn sang một bên, và cuối cùng nhấc viên ngọc nhỏ bé lên trên không trung để kiểm tra.

Nó lấp lánh dưới ánh mặt trời, và lấp lánh trong đôi mắt nâu ngọt ngào của cô. Nó rất đơn giản, độc đáo và thực sự đẹp. Cô biết rằng khoảnh khắc mắt cô nhìn thấy tinh thể thủy tinh mịn màng kia chính là thứ cô đã tìm thấy.

Cô đã tìm ra món quà của mình.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip