Chương 57: Giáo chủ bí ẩn
"Tỷ tỷ chỉ thích bị Tiểu Kỳ Kỳ 'Dạy dỗ' ~ nhất là ở trên giường dạy dỗ nha!" Kim Thái Nghiên bên tai Bùi Châu Hiền mập mờ cười một tiếng.
Trong nháy mắt Bùi Châu Hiền thẹn thùng giận dữ nói "Ngươi tên biến thái này, hồ ly tinh..."
Kim Thái Nghiên không ngừng cười khanh khách.
Sau khi vào phòng Khương Sáp Kỳ đóng cửa, chỉ thấy mặt Khương Sáp Kỳ vẫn như cũ, thu lại nụ cười, ngượng ngùng cười một tiếng với Khương Sáp Kỳ, tiên phát chế nhân nói "Tiểu Kỳ Kỳ, ngươi đừng nóng giận mà, muốn trách cũng chỉ có thể trách tiểu Quận chúa nhà ngươi tính khí quá nóng nảy, ta mới nói có mấy câu mà nàng liền muốn động tay động chân với ta, ta cái gì cũng không có làm, kiệt tác ở hậu viện tất cả đều do tiểu Quận chúa nhà ngươi làm đó."
Thấy Khương Sáp Kỳ vẫn không có xoay người về phía mình, cũng không nói chuyện, bầu không khí trong căn phòng này cực kỳ nghiêm túc. Kim Thái Nghiên quả thực không chịu nổi bầu không khí nặng nề như vậy, thức thời ngồi ở trên ghế "Ai u, thật là, tỷ tỷ nhận sai được chưa. Đáng ghét, ngày mai ta tìm người sửa lại hậu viện là được chư gì."
"Ta sinh khí không phải là bởi vì cái này." Khương Sáp Kỳ xoay người mở miệng nói.
"Hử, không phải là bởi vì cái này, vậy ngươi tức cái gì?"
"Lời này hẳn phải là ta hỏi ngươi mới phải, Kim- Thái -Nghiên!"
Kẻo kẹt ~ Kim Thái Nghiên nghe Khương Sáp Kỳ từng chữ từng câu kêu tên mình, nội tâm có chút sợ hãi. Cho tới bây giờ nàng không có kêu thẳng tên của mình.
"Ta hôm nay đi Tấn vương phủ, ngươi có phải nên giải thích một chút hay không. ." Khương Sáp Kỳ không tị hiềm chút nào nhìn vào ánh mắt của nàng, hy vọng từ trong đó tìm được câu trả lời.
"Giải thích. . cái gì?"Kim Thái Nghiên chột dạ quay đầu sang chỗ khác, bưng ly trà uống.
"Chớ giả bộ, thời điểm này nên nói rõ ràng đây rốt cuộc là chuyện gì?"
Một lúc sau, Kim Thái Nghiên thở dài một cái, để ly trà trong tay xuống "Xem chừng vẫn là không gạt được ngươi. Thật ra thì ta và Tấn vương đã biết nhau mười năm."
Khương Sáp Kỳ nhíu mày, không nói gì, chờ Kim Thái Nghiên đích nói tiếp.
"Tiểu Kỳ Kỳ còn nhớ không ta đã cùng ngươi nói qua chuyện ở Trà Sơn tộc?"
Khương Sáp Kỳ gật đầu một cái.
"Trà Sơn tộc là ngoại tộc ở Bắc quốc, chủng tộc chia làm Hồng Trà tộc, Bạch Trà tộc và Lục Trà tộc, trong số các ngoại tộc thì đây là tộc có nhiều người nhất. Cư trú ở biên giới Tây Vực và Bắc quốc, người Trà Sơn tộc rất chất phác hiền lành, làm ghề hái trà, thờ phượng sơn thần, mỗi ngày chỉ cần có cơm canh đạm bạc cũng rất thỏa mãn, chẳng qua bởi vì là ngoại tộc cho nên thường hay bị người Hán ở biên giới Tây Vực khi dễ và chèn ép. . ."
Cho tới bây giờ Khương Sáp Kỳ chưa từng thấy Kim Thái Nghiên như vậy, bề ngoài phóng lãng không chịu gò bó, cái gì cũng không quan tâm, là người rất cứng cỏi. Vậy mà khi nhắc đến chuyện nhà trên mặt có chút đau thương, trong mắt có một tầng hơi nước mỏng.
Khương Sáp Kỳ im lặng đưa cho nàng một cái khăn tay, Kim Thái Nghiên mới ý thức được mình thất thố, vội vàng cầm khăn tay lau nước mắt, nén khóc mà cười nói "Ngươi nhìn xem, ta đang ở trước mặt Tiểu Kỳ Kỳ khóc, thật là mất mặt."
"Bởi vì nhớ nhà mà khóc thì không hề mất mặt." Bởi vì nàng cũng rất nhớ quê hương của mình, chẳng qua là. . . có thể không thể trở về nữa.
Kim Thái Nghiên điều chỉnh lại ưu tư sau đó tiếp tục nói "Cha ta là tộc trưởng của Trà Sơn tộc bởi vì bị người Hán kỳ thị, bên cạnh đó hàng năm còn bị nha môn thu thuế cao hơn mười lần so với người Hán, cho nên cuộc sống của Trà Sơn tộc chúng ta cũng không tốt lắm, mà cha ta cũng bởi vì điều này mà uất ức thành bệnh, cuối cùng qua đời lúc ta mười lăm tuổi. Ta thành người thừa kế duy nhất của Trà Sơn tộc, nhưng ta mới có mười lăm tuổi thì làm sao có thể gánh được trách nhiệm nặng nề này. Mặc dù có mấy vị trưởng lão trợ giúp, nhưng Trà Sơn tộc cứ bị chèn ép suốt, khổ không thể tả!"
"Lẽ nào lại như vậy?" Khương Sáp Kỳ nghe không nổi nữa "Việc thu thuế không phải có quy định sao? Tại sao có thể. ."
Kim Thái Nghiên cười nhạo lắc đầu một cái "Ban đầu ta cũng ngây thơ giống ngươi vậy, mặc kệ sự phản đối của các trưởng lão, dứt khoát muốn lên kinh đô để tìm lại sự công bằng."
"Một mình ngươi đi kinh đô sao?" Khương Sáp Kỳ kinh ngạc nói.
"Ta từ nhỏ sống trên núi, nơi nào biết được bên ngoài lòng người hiểm ác, nếu không phải từ nhỏ tập được bản lãnh, chỉ sợ sớm đã chết ở bên ngoài. Sau đó trong lúc vô tình gặp Tấn vương, lúc ấy Tấn vương vẫn còn hoàng tử, nhưng có năng lực giúp cho Trà Sơn tộc có được sống cuộc sống tốt, cho nên ta. . ."
"Cho nên ngươi vì dân tộc mình mà đồng ý thay Tấn vương làm việc?"
Kim Thái Nghiên gật đầu một cái "Ban đầu ta chỉ làm sát thủ cho hắn, sau đó tiên hoàng truyền ngôi cho đương kim hoàng đế nên hắn có lòng mưu phản, thấy được năng lực của ta, sai ta đào tạo tay sai cho hắn. Mà ta cũng mượn việc này phát triển Hồng Liên Giáo, trở thành người cùng thuyền với hắn. Liên Giáo sở dĩ cùng triều đình đối nghịch giết hại trung lương chính là vì giúp hắn giảm bớt trở ngại. Mặc dù ta biết làm như vậy sẽ không xứng làm người Trà Sơn tộc, nhưng chỉ cần Trà Sơn tộc chúng ta không còn bị chèn ép và có cuộc sống tốt đẹp thì ta sẽ. . ." Kim Thái Nghiên nghẹn ngào
"Không. . ." Khương Sáp Kỳ đau lòng nắm tay Kim Thái Nghiên "Hy sinh việc nhỏ để đạt việc lớn, ngươi là niềm tự hào của Trà Sơn tộc, bọn họ hẳn rất tự hào về một tộc trưởng như vậy."
"Có thật không?" Kim Thái Nghiên Luôn luôn tự tin lúc này giống như hài tử tìm kiếm sự chắc chắn.
"Dĩ nhiên. Ta cũng cảm thấy tự hào về ngươi." Khương Sáp Kỳ chân thành cười một tiếng.
"Cám ơn ngươi. . ." Kim Thái Nghiên nắm tay Khương Sáp Kỳ.
Phanh ~~~~
Bầu không khí vốn là bi thương, đột nhiên cửa phòng bị đẩy ra, một người ngã xuống. Khương Sáp Kỳ và Kim Thái Nghiên bị dọa đứng lên.
"Ta. . . không phải cố ý nghe lén đâu!" Bùi Châu Hiền cắn môi, vừa lúng túng lại ủy khuất nói.
"Đã sớm biết ngươi ở bên ngoài rồi." Kim Thái Nghiên buồn cười nhìn Bùi Châu Hiền, lấy công lực của nàng như thế nào không biết bên ngoài có người.
"Trên đất lạnh như vậy, còn nằm ở đó làm gì." Khương Sáp Kỳ bất đắc dĩ lắc đầu một cái, đi tới đỡ Bùi Châu Hiền đứng lên. Đại tiểu thư này thật là mỗi một khắc cũng không an tĩnh được a.
Bùi Châu Hiền mới vừa đứng lên liền đi tới trước mặt Kim Thái Nghiên kéo bàn tay của nàng đau lòng nói "Nghiên tỷ tỷ, ta cũng cảm thấy ngươi thật vĩ đại. Ngươi đối với tộc nhân của ngươi thật sự là hy sinh quá nhiều!" Mới mười lăm tuổi phải rời xa quê hương, còn bị ép buộc thay người bán mạng, suy nghĩ một chút chút cảm thấy thật đáng thương.
"Ta nói tiểu Quận chúa nè, tỷ tỷ ta còn chưa khóc, ngươi khóc cái gì? Dáng vẻ này của ngươi rất khó nhìn nhà!" Kim Thái Nghiên làm bộ như chê cười nói.
"Người ta khó chịu, muốn ngươi quản sao?" Bùi Châu Hiền vừa khóc lại không cam lòng yếu thế.
"Ngươi nếu là thật vì ta khó chịu, vậy liền đem Tiểu Kỳ Kỳ cho ta đi." Kim Thái Nghiên nửa trêu chọc nửa nghiêm túc nói.
Bùi Châu Hiền ngẩn người, tiếp theo kéo tay Khương Sáp Kỳ ngẩng đầu lên nũng nịu nói "Đừng hòng!"
"Xem ra chưa tới mức khóc đến ngốc rồi."
"Ngươi mới khóc khóc đến ngốc đấy." Bùi Châu Hiền không cam lòng lau nước mắt trên mặt.
Mặc dù Bùi Châu Hiền lỗ mãng xông vào, nhưng đã làm cho Kim Thái Nghiên bớt đau lòng, tâm tình khá hơn. Nhìn dáng vẻ Bùi Châu Hiền cãi vả với Kim Thái Nghiên, Khương Sáp Kỳ cũng không khỏi cười một tiếng "Được rồi, được rồi, chớ ồn ào, còn chưa kể hết câu chuyện mà."
"Câu chuyện chỉ có như vậy, về sau ngươi đều biết hết rồi. Sau khi Hồng Liên Giáo bị diệt liền không còn tư cách nói điều kiện với Tấn vương. Bởi vì Tiểu Kỳ Kỳ phá hư đại kế của hắn, nếu ta muốn giữ cuộc sống an nhàn cho Trà Sơn tộc chỉ có thể nghe lới Tấn vương tới câu dẫn ngươi, thuận tiện giám thị nhất cử nhất động của ngươi luôn."
Kim Thái Nghiên nói hời hợt, Bùi Châu Hiền nghe vào không nhịn được mắng to "Cái gì! Lại phái ngươi tới câu dẫn Sáp Kỳ, lẽ nào lại như vậy. Tấn vương quả thực không biết xấu hổ,quá ghê tởm. Ngươi võ công cao cường như vậy sao lại mặc cho hắn định đoạt, vậy coi như xong rồi, sau này nếu muốn dùng tới ngươi, hắn vẫn sẽ lấy tộc của ngươi ra uy hiếp, không bằng dùng đao giải quyết hắn đi!"
"Giải quyết hắn có ích lợi gì, thế nào cũng có thiên thiên vạn vạn tên giống Tấn vương xuất hiện. Đến lúc đó Trà Sơn tộc chúng ta sợ rằng sẽ không có ngày yên bình."
"Ta sẽ thay ngươi ở trước mặt hoàng thượng tường trình chuyện về Trà Sơn tộc."
Kim Thái Nghiên lắc đầu một cái "Nơi này cách Tây Vực khá xa, trời cao hoàng đế xa mà, quan quan tương hộ, bảo vệ được một lần không bảo vệ được một đời."
"Vậy ngươi cứ mặc cho Tấn vương định đoạt?"
"Cái này thì phải nhờ Tiểu Kỳ Kỳ rồi." Kim Thái Nghiên nói "Biết tại sao đầu ta không giết ngươi không, bởi vì ta nghĩ có thể ngươi là người duy nhất có thể giải cứu ta, cho nên lúc Hồng Liên Giáo bị diệt, ta trừ có một tia thất bại, còn có một phần ung dung, rốt cuộc tội ác đè trong lòng ta cũng có thể giảm bớt được một chút."
"Ngươi muốn ta giúp ngươi. . ."
"Tiểu Kỳ Kỳ thật thông minh ~" Kim Thái Nghiên cướp lời nói, tiếp tục khôi phục khí chất đặc biệt lười biếng trước kia "Ai nha, nói chuyện nhiều qua tỷ tỷ đói rồi, chúng ta đi ăn cơm đi!" vòng qua tay Khương Sáp Kỳ một bên kéo nàng đi một bên làm nũng nói.
"Này, ngươi mau buông tay, nàng là của ta, Nghiên hồ ly ngươi có nghe hay không. . ."
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip