Chương 77: Dấm chua thịnh yến
"Hôm nay, ta muốn ngươi bồi thường ta ~" Bùi Châu Hiền lôi cánh tay Khương Sáp Kỳ, nhăn mũi nói.
"Nương tử đại nhân, vi phu cho là tối hôm qua ra sức như vậy đã lấy lòng ngươi, đã bồi thường xong rồi. Chẳng lẽ Đại tiểu thư còn muốn? Vậy chúng ta trở về ~~~~ "
Bùi Châu Hiền tức giận nhắm thịt mềm bên hông Khương Sáp Kỳ bấm một cái "Ngươi muốn đi nơi nào, bổn tiểu thư là muốn ngươi bồi ta đi thả diều."
"Ai, ta còn tưởng rằng. . ." Khương Sáp Kỳ hơi thất vọng.
Một nữ tử đi tới trước mặt, tướng mạo thanh tú cả người hoa y cũng không che giấu được dáng người nhu mì xinh đẹp, bởi vì quanh năm tập múa, đôi chân thon dài thẳng tắp đi tới cũng tạo cảm giác là đang nhảy múa vậy. Nữ tử kia đứng ở trước mặt Khương Sáp Kỳ, hơi cúi người, mặt thẹn thùng "Tiểu nữ Tố Tố bái kiến đại nhân ~ "
"Nguyên lai là Tố Tố cô nương, không cần. . . Úi ~~~ câu. . lễ!"
Lúc Tố Tố ngẩng đầu nhìn thấy trong mắt Khương Sáp Kỳ tràn đầy nước mắt, ngẩn ra, tiếp theo nhìn qua nữ tử tuyệt sắc thân mật rúc vào bên người Khương Sáp Kỳ, ánh mắt tối thầm.
Bùi Châu Hiền một bộ mềm yếu tựa vào bên người Khương Sáp Kỳ, thấy nữ tử kêu Tố Tố kia thì xấu hổ cười, chẳng qua là cái tay đang bấm khối thịt mềm kia không hề buông lỏng "Tướng công ~ đây là Tố Tố cô nương hôm qua ngươi nhắc đến à, không nghĩ tới dáng dấp Tố Tố cô nương động lòng người như vậy."
Khương Sáp Kỳ mở to hai mắt nhìn Bùi Châu Hiền diễn kịch. Thế nào mà lại chọc nàng mất hứng nữa rồi?
Tố Tố vừa nghe Bùi Châu Hiền kêu một tiếng tướng công, sắc mặt tái nhợt mấy phần. Ngay sau đó điều chỉnh thái độ, có chút lúng túng khom người với Bùi Châu Hiền Nguyên lai là Huyện lệnh phu nhân, Tố Tố có mắt không tròng, xin phu nhân đừng trách tội Tố Tố."
"Làm gì có, người không biết thì không có tội, với lại dáng dấp Tố Tố cô nương làm cho người yêu thích như vậy làm sao giận ngươi được. Ngươi thấy có đúng không tướng công?" Bùi Châu Hiền khinh bỉ nháy mắt một cái với Khương Sáp Kỳ.
"Ừ. . .ừ..." Khương Sáp Kỳ chỉ cảm thấy thịt mềm kia nếu bị ngắt nữa là đứt luôn.
"Hôm qua cùng đại nhân vội vả từ biệt, còn chưa cám ơn đại nhân xuất thủ cứu giúp. Đang suy nghĩ như thế nào để tạ ơn đại nhân, không nghĩ tới hôm nay có may mắn cùng đại nhân gặp mặt, nếu đại nhân không ngại, qua hai ngày nữa là sinh nhật của Tố Tố, đúng lúc ở trong phủ bày tiệc không biết đại nhân có thể cho Tố Tố mượn cơ hội này tạ ơn với đại nhân hay không?"
"Dĩ nhiên. . ." Khương Sáp Kỳ mới vừa mở miệng, chỉ thấy một cái ánh mắt sắt như dao quét qua, Khương Sáp Kỳ im miệng.
"A a, nếu hai ngày nữa là sinh nhật Tố Tố cô nương, há lại không đi chứ, lúc đó ta cùng tướng công nhất định sẽ tới chúc mừng."
"Vậy, Tố Tố liền cung kính chờ Khương đại nhân cùng phu nhân đến chơi." Tố Tố lần nữa khom người "Tố Tố còn phải đi miếu cầu phúc, không trễ nãi đại nhân và phu nhân."
Sau khi đám người Tố Tố đi xong, Khương Sáp Kỳ làm bộ đáng thương nhìn Bùi Châu Hiền "Đại tiểu thư, có thể nương tay một chút hay không, thịt kia cũng sắp đứt rồi."
"Hừ!" Bùi Châu Hiền mím môi một cái, đi về phía trước, không để ý tới Khương Sáp Kỳ.
Khương Sáp Kỳ bỉu môi xoa xoa eo, đuổi theo "Đại tiểu thư, chúng ta không phải đi thả diều sao, sao ngươi lại đi hướng đó?"
"Tướng công người không nhớ gì sao? Không phải mới vừa đáp ứng đi chúc mừng Tố Tố cô nương, đương nhiên là đi mua quà rồi."
Nhìn Bùi Châu Hiền cười rất là tươi, lưng có chút lạnh, cảm thấy Đại tiểu thư cười như vậy có chút kinh khủng.
"Sao còn lăng ở đó nữa, không đi à?"
Trong khoảng thời gian kế tiếp, Khương Sáp Kỳ hoàn toàn tin vào giác quan thứ sáu của nàng.
"Tướng công bình hoa này không tệ, mua đi."
"Tướng công cuộn vải này không tệ, cũng mua luôn đi."
"Tướng công. . . ."
Đi dạo suốt một buổi chiều, trên tay Khương Sáp Kỳ chất đầy đồ lớn đồ nhỏ, ngay cả trên cổ cũng có "Đại tiểu thư, ta và Tố Tố cô nương không có gì, ngày hôm qua ngươi không phải không tức giận sao?" Khương Sáp Kỳ bưng một đống đồ đi bộ có chút chật vật hỏi.
"Ta không có tức giận a!" Bùi Châu Hiền tùy ý trả lời, sau đó xoay người nhìn Khương Sáp Kỳ "Cái này cũng không tệ, mua đi." lấy đồ treo lên cổ. Ta cho ngươi trêu hoa ghẹo nguyệt, cho ngươi đáp ứng nhanh như vậy, cho ngươi cười cao hứng như thế. Ngay cả miệng cũng không bỏ qua cho, nhìn chẳng khác gì đà điểu. Cuối cùng Đại tiểu thư nhà chúng ta đại phát từ bi nói một câu "Đi dạo nãy giờ nên có hơi đói, chúng ta trở về đi trở về làm món ngon cho ngươi."
Khương Sáp Kỳ trong tối thở phào nhẹ nhõm.
"Không biết ngươi có thể giúp ta một tay không?"
Khương Sáp Kỳ thận trọng đi tới bên cạnh Bùi Châu Hiền, giúp Bùi Châu Hiền rửa rau.
Bùi Châu Hiền nhìn Khương Sáp Kỳ một cái, trên mặt tràn đầy nụ cười. Dao trong tay chiếu lấp lánh, cười hì hì nhìn Khương Sáp Kỳ.
"Sáp Kỳ, cảm thấy Tố Tố cô nương như thế nào?"
"Ta đối với nàng không có ý gì hết, ta chỉ thích Đại tiểu thư thôi!" Khương Sáp Kỳ nhanh chóng giơ tay phải lên thề.
Bùi Châu Hiền híp mắt, tay cầm dao nhấc một cái, bang một tiếng, bắp cải trên thớt bị chém thành hai nửa "Ta nghe nói Tố Tố cô nương vũ nghệ ở Bắc quốc cũng coi là số một số hai, sư gia nói ngươi hôm qua cũng rất thưởng thức vũ kỹ của Tố Tố cô nương~~ "
Trong tối mắng sư gia lắm mồm, nàng chẳng qua là nhìn Tố Tố nhớ lại mấy cái siêu mẫu kia thôi. Có chút kinh hồn bạt vía nhìn dao trong tay Bùi Châu Hiền, rất sợ kế tiếp chém không phải thức ăn mà là mình "Ta. . chẳng qua là đứng ở góc độ của một người xem thuần túy thưởng thức thôi mà!"
"Thuần túy thưởng thức a ~ "
Vừa dứt lời, Khương Sáp Kỳ liền thấy dao cắt thức ăn trong tay Bùi Châu Hiền kia hướng về phía đống đồ ăn nhanh chóng cắt, càng cắt càng nhanh. Thớt cũng theo dao lên xuống vang lên âm thanh có tiết tấu.
Khương Sáp Kỳ ngây ngốc nhìn bắp cải vô tội kia, Bùi Châu Hiền cắt vụn không còn một mảnh. Cho đến Bùi Châu Hiền phát tiết đủ rồi, dao gọt thẳng tắp dựng đứng trên thớt. Hai tay chống nạnh, thở hổn hển.
Khương Sáp Kỳ vội vàng từ phía sau ôm eo Bùi Châu Hiền hai tay nắm hai tayBùi Châu Hiền không để cho nàng có cơ hội chạm vào con dao kia nữa Cái đó Đại tiểu thư, xắc thức ăn mệt như vậy hay là để ta làm đi."
Bùi Châu Hiền nghiêng đầu nhìn Khương Sáp Kỳ, a a cười một tiếng "Tướng công thật sự muốn xắc thức ăn?"
"Ân ân ân." Khương Sáp Kỳ gật đầu "Nếu nương tử mệt, ta sẽ đau lòng."
Bùi Châu Hiền ngửa đầu, hôn vào môi HKhương Sáp Kỳ một cái "Nếu tướng công đau lòng ta như vậy, vậy thì giao cho ngươi vậy."
Qua một hồi, bữa tối phong phú rốt cuộc hoàn thành. Giang Liên Nhi nhìn một bàn thức ăn đầy ắp kia, trợn to hai mắt. Sườn heo chua ngọt, bắp cải chua cay, cà tím xào chua, cá hấp giấm.... Đây là dấm chua thịnh yến a.
"Liên Nhi đừng nhìn nữa, ăn nhanh đi, hôm nay ngươi là nhờ phúc Sáp Kỳ, những thức ăn này tất cả đều là vì Sáp Kỳ. Sáp Kỳ ăn nhiều một chút." Bùi Châu Hiền gắp miếng cà tím xào chua bỏ vào trong chén Khương Sáp Kỳ.
"Này...công tử? Giang Liên Nhi nuốt nước miếng nhìn Khương Sáp Kỳ, công tử có phải lại chọc Đại tiểu thư tức giận hay không, xa xa là có thể ngửi được mùi dấm chua nồng nặc, bữa cơm này nếu là ăn tiếp, bụng có thể chịu được sao.
Khương Sáp Kỳ được gắp đồ ăn cho khóc không ra nước mắt. Gắp một miếng bỏ vào trong miệng "Ui ~~~~~~" không phải chua thường đâu, hôm nay Đại tiểu thư nấu ăn xài hết giấm trong phòng bếp rồi.
" Sáp Kỳ, ăn ngon không?"
"Ngon. . . Ăn ngon lắm."
Giang Liên Nhi nhìn bộ dáng kia của Khương Sáp Kỳ cảm thấy ê răng "Quận chúa, chiều hôm nay Liên Nhi ăn trái cây hơi nhiều, bữa cơm này sợ là ăn không nổi."
"Nếu Liên Nhi không ăn nổi, dĩ nhiên có thể không cần ăn, đây vốn chính là vì Sáp Kỳ chuẩn bị, tới ăn nhiều một chút." lại gắp thức ăn thả vào trong chén Khương Sáp Kỳ.
Giang Liên Nhi vô tội được phóng thích, nhìn công tử vẫn còn đang đau khổ giãy dụa trong bàn thức ăn, cho một ánh mắt bảo trọng, thật cao hứng đi ra ngoài.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip