6.

Anh chạy xộc vào như một cơn lốc và gần như mọi người trong quán đều ngoái đầu lại nhìn. Nom vẫn vội vã và luộm thuộm như mọi lần. Bằng chứng là đầu tóc vừa ngủ dậy không kịp chải. Một tay thọc được vào chiếc blazer được đến đâu hay đến đấy. Áo sơ mi còn chưa sơ vin. Giày cũng chẳng được xỏ tử tế. Jackson ném phịch đống tiền lên quầy và vồ lấy đống cà phê và muffin Seulgi đã chuẩn bị trước cho anh.

"Cảm ơn nhé, Seulgi. Cô là tuyệt nhất!" anh nói to, gần như không kịp thở, rồi quay đi mất.

Dạo gần đây, thời gian là một khái niệm xa xỉ với Jackson nhưng anh vẫn ráng tạt qua quán vào mỗi sáng. Và Seulgi cũng cố gắng tạo điều kiện cho chàng trai, đặt đống order sẵn lên bàn chờ anh chạy hết tốc lực vào cửa hàng. Đó là điều tối thiểu cậu có thể giúpđỡ chàng trai bận tít mù đó.

"Không có gì – ê cẩn thận!" Seulgi nói to.

Một khách hàng khác bước vào quán, xém tí nữa va vào Jackson, nhưng anh đã kịp luồn qua bên cạnh và từ chối mọi sự giao tiếp. Anh vẫy nhẹ tay để cảm ơn Seulgi về lời cảnh báo, đủ nhẹ để không làm anh lãng phí tích tắc nào, và biến mất khỏi cửa.

Tiếng xì xào từ mấy vị thực khách ngồi ở góc quán và gần quầy gọi đồ tạm ngưng, ơn giời cái cơn lốc đó đi rồi. Yeri tiến lại gần chỗ Seulgi, mắt vẫn còn vương vấn tại nơi ngưỡng cửa.

"Chu choa mẹ ơi, dạo này có chuyện gì xảy ra với anh ta gần đây vậy?" cô hỏi.

"Từ những gì chị thấy, lần trước anh ta còn có thể ngồi xuống ăn đàng hoàng, nên chắc lại là tại công việc đấy." Seulgi vừa giải thích vừa tổng hợp số tiền để nhập vào sổ sách. "Nhưng cũng có thể là một chuyện khác."

"Vậy thì, mong là anh ta có một kì nghỉ sớm một chút."

"Chị cũng vậy."

//

Phần lớn thời gian, Wendy sẽ làm ca sáng. Thường phải đến đầu giờ chiều Irene mới đến và tiếp quản công việc cho đến hết ngày. Điều đó giải thích cho việc tại sao họ không gặp được nhau và tại sao Seulgi chẳng được gặp lại cô gái kia kể từ hôm đó. Nhưng mà chưa gặp lại mới có vài ngày. Với lại, điều quan trọng là Irene đang ở đây. Tóm lại thì, chị là người cậu muốn gặp nhất. Hoặc chính xác hơn, là toàn bộ lí do cậu muốn ghé thăm Purple Petals.

Seulgi ngồi trên một chiếc ghế đẩu cạnh quầy thu ngân. Sau một cơ số lần ghé thăm, Irene để chiếc ghế ở đó. Cậu cười khúc khích trước cái ý nghĩ chị đã ưu ái để riêng một chỗ cho cậu. Đôi chân rủ xuống bên dưới khi Seulgi lắc lư nhẹ nhàng từ bên này sang bên kia, chăm chú theo dõi Irene khi chị đang chăm sóc mấy cây hoa.

Chị đứng ở giữa hai kệ đầy chậu hoa ở phía đầu bên kia nơi Seulgi đang ngồi. Tất cả chậu hoa có màu sắc, hình dáng, kích cỡ khác nhau. Bàn tay chị xem xét kĩ lưỡng các chậu, ngón tay lướt qua phần nhãn chữ nổi. Để tìm kiếm. Một khách hàng đã đặt trước một bó hoa, Irene bảo cậu thế. Chị cau mày, sang chậu bên cạnh, tiếp tục tìm kiếm.

Từng hành động của chị đều tĩnh lặng và phong nhã đến kì lạ. Nó ẩn chứa gì đó khiến Seulgi bắt đầu chú ý nhiều hơn. Cách cái đầu chị giữ nguyên, nhìn thẳng về phía trước khi tay chuyển động, cảm nhận và định hình đồ vật. Và khi chị bước vào cửa hàng, chị bước thật cẩn thận. Bước thật chậm và không gây ra một tiếng động. Nhưng từng bước đi, chị dường như biết được chính xác chị đang ở đâu. Chị toát lên vẻ tự tin trầm ổn mà ta nhìn vào không thể không cảm thấy bị mê hoặc.

"Seulgi?"

"Dạ?" Cậu trả lời giật cục, sợ rằng Irene đã phát hiện ra cậu lại nhìn chằm chằm vào chị.

"Em đến đây giúp chị được chứ?" Irene hơi kiễng chân, chỉ tay lên cái chậu ở kệ cao nhất. "Chị không muốn phải đứng lên thang."

Seulgi nhảy xuống khỏi chiếc ghế và tiến đến chỗ Irene. Người kia đứng lùi sang một bên, cùng lúc đó Seulgi cũng để ý một điều gì đó nhưng nhanh chóng gạt qua một bên. Cô nàng pha chế dễ dàng lấy được chậu hoa và xoay phần chữ nổi ra phía Irene. Ngón tay chị lại lướt qua chúng.

"Đây có đúng là chậu chị cần không?"

Irene mỉm cười, "Đúng rồi, phiền em đặt lên quầy giúp chị nhé?"

"Được thôi."

Họ cùng nhau tiến đến quầy. Seulgi theo sau Irene, dõi theo chị, đôi mắt dán chặt vào bả vai phải của cô gái khiếm thị. Hai hàng lông mày bắt đầu nhíu lại. Irene gõ vào chỗ trống trên quầy và Seulgi đặt chậu hoa xuống. Sau đó, trong khi Irene bận rộn chuẩn bị, Seulgi đứng tựa vào quầy khoanh tay quan sát. Đôi mày càng nhíu chặt và răng cắn nhẹ môi dưới. Irene dừng lại và hướng về phía Seulgi.

"Em có điều gì muốn hỏi chị, phải không?" Chị hỏi như thể đây là một điều hiển nhiên.

Seulgi cứng đờ ra vì câu hỏi. Cậu còn chưa nói gì mà.

"Làm sao chị...à phải rồi."

Bởi vì Irene hiểu cậu.

Những tiểu tiết không hề qua mắt được Irene. Thật là kì lạ và khó hiểu rằng tại sao Irene lại nhạy cảm và sâu sắc đến thế. Mà còn không cần đến đôi mắt nữa chứ. Seulgi ngồi thằng dậy, không biết nên chối như thế nào, nhưng rõ ràng nói dối và bảo Irene đã sai thì cũng vô ích. Vả lại, cậu cũng dám chắc Irene cũng biết được cậu có đang thành thật hay không.

"Vậy," Irene khẽ giục, giọng dịu dàng khích lệ, "Sao em không hỏi chị?"

Seulgi ậm ừ trong cuống họng. Một mặt cậu muốn giải tỏa khúc mắc trong lòng, không thể phủ nhận điều đó. Nhưng mặt khác lại thấy tốt hơn hết là lơ đi ham muốn biết được sự thật, nhỡ đâu cậu lại khơi gợi lại kí ức nhạy cảm nào đó trong lòng Irene.

"Em không chắc em có nên hỏi không. Có lẽ không thì tốt hơn."

Irene dường như rất ngạc nhiên.

"Vậy sao? Thật chẳng giống em chút nào. Em là người suốt ngày đặt câu hỏi mà. Bỗng dưng xấu hổ à?" chị cười khúc khích. Bàn tay phải của chị giơ ra phía trước, huơ nhẹ trên quầy cho đến khi tìm thấy hai tay đang khoanh lại của Seulgi, và nắm lấy ngón trỏ của cậu. Chị ấy thật ấm áp. "Cứ hỏi đi. Chị luôn trả lời mà."

Do dự. Seulgi nhìn xuống ngón tay của Irene đang bao bọc lấy tay mình. Những ngón tay nhỏ xinh. Hoàn hảo, thanh thoát và mềm mại. Có một ham muốn giục giã trong cậu muốn nắm bàn tay của Irene. Muốn cảm nhận ngón tay mảnh khảnh của chị, khớp tay bé xíu của chị, nâng niu làn da mềm mại. Nhưng cậu kìm lại và nhìn thẳng vào đôi mắt trắng dã của Irene.

"Vết sẹo trên vai chị," Seulgi lên tiếng, gần như thì thầm. "Vết gần cổ chị ấy. Nó từ đâu mà ra thế?"

Cậu chỉ thấy thoáng qua nó trong một tích tắc. Khi Irene đi qua Seulgi để đi tìm chậu hoa. Tóc chị không còn bên vai nữa và Seulgi thấy vết sẹo màu bạc kéo dài từ cuối cổ bên phải đến vai, phần lớn chúng bị che bởi chiếc áo. Nhưng cậu đoan chắc mình không nhìn lầm.

Cậu chỉ dám phỏng đoán chị bị làm sao. Và những ý nghĩ ban đầu không được dễ chịu cho lắm.

"À, em thấy nó à?"

Tay trái Irene vô thức chạm vào phần cổ, lần theo vết sẹo màu bạc.

"Chị đã bất cẩn." chị kể, "Khi chị còn bé, chị có giữ một hộp nữ trang trên nóc tủ quần áo. Chị không muốn nhờ sự giúp đỡ. Chị mới mất thị lực nhưng chị nhớ vừa đủ nó ở đâu, nên tại sao không tự mình lấy được? Đáng tiếc là, chị đã quá hậu đậu, khi chị cố lấy nó xuống, thì cái hộp cuối cùng lại rơi xuống chị. Góc hộp cứa vào đây" chị vỗ vào vết sẹo. "Mẹ chị giận kinh khủng vì chị làm đau bản thân mình." Chị nở nụ cười yếu ớt khi nhớ về kí ức.

"Có gì trong hộp nữ trang đó?" Seulgi hỏi ngay.

"Ít tiền chị dành dụm được. Chị rất muốn mua gì đó vào thời điểm đấy, chị nghĩ vậy..."

Irene chìm vào suy nghĩ của mình. Vắt óc nhớ ra xem đó là thứ gì mà mình muốn đến thế. Nhưng Seulgi lại suy nghĩ hoàn toàn trái ngược lại.

"Chị còn vết sẹo nào khác không?"

Dù chỉ là thoáng qua nhưng đã có chút do dự trước khi Irene trả lời. Môi chị khẽ nhếch lên như không rồi mím lại.

"Nhiều lắm," chị đáp lại, giọng nói tĩnh mịch.

"Tất cả là vì bị va vào đồ vật sao?"

"Không," Irene cười nhạt. "Có những vết thương cứa sâu vào da thịt mãi chẳng lành được."

Và mọi chuyện chỉ đến thế.

Chị thu tay về và tiếp tục công việc dang dở. Ngâm nga một ca khúc xa lạ khi đang chuẩn bị bó hoa. Sự im lặng dần xâm chiếm không gian. Ánh mắt Seulgi rớt xuống bàn tay, nơi đó cậu vẫn cảm nhận được hơi ấm còn vương lại từ cái chạm của Irene. Nhưng nó sớm trở nên nguội lạnh.

Cậu chẳng thể thốt lên được câu gì.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip