9.
"Oh?" Seulgi chỉ thốt lên được như vậy khi nhìn thấy Wendy đang chuẩn bị bó hoa. Cô gái làm việc với vẻ thô bạo. Giận dữ. Bàn tay chuyển động thoăn thoắt không hề kiềm chế hay nâng niu. Wendy chậc lưỡi cáu bẳn khi cô vô tình làm rụng một cánh hoa. Seulgi chưa bao giờ thấy cô đáng sợ như vậy.
"Đã có chuyện gì xảy ra?" Seulgi hỏi đầy lo lắng. Dò hỏi Wendy bây giờ không phải là ý định khôn ngoan, nhất là khi cô ấy dường như không có chút kiên nhẫn nào. Rõ ràng, tốt hơn hết cậu nên rời đi, nhưng vì đó là Irene, Seulgi luôn tò mò muốn hỏi.
Wendy thở dài đầy bực tức, tay đập mạnh xuống mặt quầy. Tạo ra tiếng động vang dội.
"Tớ đến cửa hàng sáng nay và bắt gặp một khách hàng đang gạ gẫm chị ấy. Chị ấy đã một mực nói không với hắn ta nhưng hắn..." Cô nghiến răng ken két. "Tớ đã đá đít thằng khốn đó ra ngoài và bắt chị ấy nghỉ đến hết ngày."
Wendy không cung cấp gì thêm. Seulgi cũng chẳng cần nghe qua nữa. Cách người kia bàng hoàng và run lên vì tức giận là quá đủ, không cần thêm phụ trợ của từ ngữ. Nhưng mặt Wendy tái mét, cô gầm gừ lần nữa, và lại đập mạnh vào mặt quầy khi cảnh tượng sáng nay tua lại trong đầu.
"Cậu biết gì không Seulgi? Thỉnh thoảng trong đời tớ chẳng thể tin nổi con người," cô gần như hét lên, giọng nói tẩm đẫm nọc độc, không kiêng nể bất cứ gì. "Loài người thật sự là sinh vật xấu xa nhất trên cái hành tinh này."
Seulgi yên lặng trước ngọn lửa Wendy đang bốc cháy dữ dội.
"Tớ đã từng nói với Irene rằng có khi chị ấy không nhìn thấy gì lại là một niềm hạnh phúc." Wendy cười nhạt thếch. "Bởi vì chị ấy không thể nhìn thấy tất cả những điều kinh tởm và tàn bạo mà con người đối xử với nhau. Những gì họ đưa trên tin tức, trên báo chí, internet. Chắc chắn, chị ấy vẫn nghe về nó – chị biết chứ. Nhưng Irene không nhìn thấy nó và ít ra chị ấy không phải đau lòng." Giọng cô phai nhạt đi. Khoảng lặng lại xâm chiếm giữa hai người. Wendy lắc đầu.
"Nhưng rồi tớ nhận ra rằng tớ đã lầm." Câu chữ tuôn ra sao mà nặng nề. Wendy siết tay thành nắm đấm. Các khớp ngón tay gồ lên trên làn da trắng bệch. "Vì chị ấy không nhìn thấy gì, Irene trở thành một mục tiêu lí tưởng. Người ta bàn tán về chị như thể chị không nghe thấy họ. Bọn trẻ ranh thì thi nhau bắt nạt vì chúng tưởng đó là niềm vui vô hại. Người khác thì khinh rẻ chị, và có người lợi dụng chị. Sau cùng thì, chị ấy có thể làm gì cơ chứ? Chị ấy có nhìn thấy gì dâu."
Wendy hít một hơi thật sâu rồi thở ra. Xả hết tất cả bực dọc bị kìm nén, cô bắt đầu lấy lại bình tĩnh. Giọng nói, ít nhất, không còn cay đắng trong đó nữa. Chỉ còn lại cơn giận giữ vẫn đang sôi sục.
"Nhưng ngay cả sau tất cả mọi thứ, cuối cùng, Irene không để bụng bất kỳ ai trong số họ. Chị gạt chúng ra khỏi đầu. Chị ấy cười. Chị ấy làm hết sức mình. Và chị ấy tiếp tục tử tế, " Wendy nhìn vào ánh mắt của Seulgi. Đôi mắt đen thăm thẳm dường như chỉ lóe sáng một chút. Cô gần như sắp khóc nhưng không một giọt lệ rơi xuống. "Nói cho tớ nghe, làm thế nào để mọi người cảm thấy thích thú tột cùng khi làm tổn thương một người yếu đuối như vậy?
Seulgi lắc đầu nguầy nguậy, "Irene không hề yếu đuối, Wendy à. Chị ấy là người vô cùng mạnh mẽ."
Wendy cau có quay đi.
"Chỉ vì xã hội đã khiến chị như vậy," Cô đáp trả, "Họ nghiền nát chị ấy đến mức chị nhận ra rằng một khi đã gục ngã, mọi người sẽ không ngần ngại chọc ngoáy và tiếp tục xâu xé nạn nhân của họ. "
Lần này Seulgi không nói gì cả. Thay vào đó, cậu tự hỏi, thật sự, Irene đã trải qua những gì. Cậu đã được nghe kể sơ sơ. Cách những đứa trẻ đối xử với chị. Cái nhãn dán chúng đặt cho chị. Phải đối mặt với những trò phân biệt đối xử. Và những điều hơn thế nữa. Irene đã kể hết với cậu về họ. Nhưng không như Wendy, Seulgi đã không ở đó trong nhiều năm, đứng về phía Irene để chứng kiến tất cả. Nếu cậu có thể, có lẽ cậu cũng sẽ trải qua cơn giận đang làm Wendy sôi máu.
Thinh lặng giữa hai người họ nấn ná thêm vài phút khi Wendy lại thở dài, bình tâm lại. Cô quay sang Seulgi với ánh nhìn hối lỗi.
"Xin lỗi nhé, Seulgi. Nghe này, tớ biết chị ấy là người mạnh mẽ. Tớ chỉ mong rằng chị ấy đừng phải – ít nhất là không phải lúc nào cũng như vậy," Wendy thú nhận. "Bởi vì đằng sau vẻ mạnh mẽ đó, chị ấy sẽ không thừa nhận đâu, nhưng Irene là một người rất dễ bị tổn thương."
//
Tay phải cậu vô thức siết chặt chiếc túi nhựa. Tay trái giơ lên không trung, ngần ngừ có nên gõ cửa hay không.
Căn hộ 329.
Mong là cậu nghe địa chỉ và số căn hộ đúng, từ thông tin Wendy đã truyền đạt. Sau cuộc trò chuyện ở cửa hàng hoa, Seulgi nhận thấy mình không thể về nhà như vậy. Nhưng cậu sẽ làm gì khi cậu đến nhà Irene? Cậu đang mong đợi sẽ làm nên điều kì tích nào chắc? Vấn đề là, mọi chuyện thường xảy ra theo trình tự này. Cơ thể chuyển động trước, não bộ đi theo sau, cố gắng giải thích vì sao cậu đang làm điều mình đang làm.
Cậu nhúc nhích cánh tay, nhưng rồi lại đông cứng trước cánh cửa chỉ vài cm. Cái vẻ do dự này đúng là mắc mệt. Seulgi nhắm mắt lại và hít một hơi thật sâu. Cuối cùng, gõ cửa hai lần.
Bên trong, cậu có thể nghe thấy tiếng chân lao xao tiến về phía mình. Gần thật gần. Tiếng mở khóa kêu lạch cạch và sau đó cánh cửa mở ra một vài inch, đủ để Irene lộ mặt. Mũi cô gái hơi chun lại và lông mày nhướn lên ngạc nhiên, chị mỉm cười.
"Seulgi đấy à?"
Cô nàng pha chế cười nhẹ.
"Em mong là em ghé qua đúng lúc," Seulgi cười sợ sệt, tay chân lóng ngóng, "Em không thấy chị ở cửa hàng hôm nay."
"Ừ, Wendy khuyên chị nên nghỉ ngơi một hôm," Chị trả lời với nụ cười không bao giờ tắt trên môi.
Khuyên. Nếu Seulgi nhớ không nhầm, thì Wendy bảo cô ấy bắt Irene nghỉ đến hết ngày. Ngữ khí không hề dao động. Biểu hiện giận giữ. Không có mảy may tia xúc cảm nào phản bội lời nào. Seulgi mờ mờ hiểu được cảm giác của Wendy. Irene quả thực quật cường đến lì lợm. Cô gái pha chế chẳng hề hay biết chuyện gì đã xảy ra. Nhưng cậu luôn có thể hỏi. Rồi khả năng cao là Irene sẽ nói sự thật, đi kèm với nụ cười khúc khích và một nụ cười khác trấn an.
Nhưng Seulgi hiểu rằng lần này, tốt hơn hết là nên giữ ý.
"Chị không phiền cho em vào chơi chứ? Buôn chuyện một tí?" Seulgi hỏi, tay gãi má. "Trừ phi, chị đang muốn ở một mình. Thế thì em không muốn làm phiền chị đâu."
Irene mở toang cánh cửa và bước ra ngoài, đứng bên bản lề. Chị giơ một ngón tay ra.
"Em phải trả lời một câu hỏi." Chị khoanh tay trước ngực. "Tại sao em lại đến đây, có phải Wendy bảo em đến đây xem tình hình chị thế nào không?"
Nửa sau câu hỏi thì dễ thôi. Không. Wendy không yêu cầu gì cả. Chỉ có câu hỏi đầu tiên làm cậu bối rối. Điều gì thúc giục cậu đến đây. Điều gì điều khiển chân cậu rảo bước. Điều cậu đang tự hỏi trước ngưỡng cửa nhà Irene. Cậu đang làm gì ở đây?
Bàn tay phải siết chặt chiếc túi nhựa làm nó rúm ró.
"Không," Seulgi lắc đầu và thành thật, "Em ở đây bởi vì em thật sự muốn gặp chị."
Khuôn mặt cậu nhiễm một tầng hồng sau đó. Thấy câu nói thật lòng của mình sến rện phát ớn. Tai cậu dần nóng lên. Trời ơi sến không chịu nổi. Câu trả lời của cậu làm Irene bật cười và mặt cậu đang dần cháy khét. Cô gái khiếm thị lùi sang một bên cửa.
"Em vào đi."
Seulgi vụng về đi vào căn hộ.
"Em có mang gì cho chị à?" Irene hỏi sau khi đóng cửa.
Cô nàng pha chế đưa chiếc túi cho Irene còn mình tiếp tục thám hiểm căn hộ. "Bánh cà rốt. Chị nói chị thèm ăn nó vào hôm kia mà."
"Tuyệt!" Người kia reo lên vui sướng. "Đến phòng bếp nhé."
Sạch sẽ và rộng lớn là những từ đầu tiên bật ra trong tâm trí. Cậu vừa đi vừa ngắm nhìn căn phòng. Seulgi sẽ không nói nơi này trống trải, nhưng nó chẳng đẹp gì cả. Nghĩ lại thì, trang hoàng làm gì khi bạn không thể nhìn thấy chúng chứ. Có một cái trường kỉ bằng da với một chiếc bàn uống cà phê lùn lùn đằng trước, với một chiếc TV bên đối diện. Bên cạnh trường kỉ là một chiếc đèn đứng, và dọc bức tường bên trái là kệ sách. Irene thật sự không đùa về chuyện chị có một bộ sưu tập sách đồ sộ.
Đôi mắt Seulgi mở to. Nhìn kĩ hơn, không chỉ có sách chữ nổi mà còn có cả những quyển sách Irene giữ từ hồi nhỏ trước khi mất thị lực. Vài ba quyển truyện tranh. Sách pop-up. Seulgi mỉm cười khi nhìn thấy vài tác phẩm quen thuộc. Ngăn dưới đựng toàn bộ đống audiobook. Nhiều vô kể và cậu chẳng biết một cái tên nào.
Đôi mắt cậu càng mở to, ngạc nhiên tột độ khi thấy một bộ sưu tập khác nữa. Chúng được ưu ái có hẳn một ngăn riêng. Ngắm nhìn từng thứ, kí ức Seulgi lại trở nên sống động. Tất cả thời gian công sức cậu đã bỏ ra. Từng chi tiết và sự nâng niu trân trọng. Con tim cậu khẽ run lên.
"Chị trưng bày tất cả các bức tượng em tặng chị à?" Seulgi hỏi với niềm vui thấy rõ.
"Tất nhiên rồi." Irene trả lời đầy tự hào khi tiến đến gian bếp. "Đó là nghệ thuật, chẳng phải chúng nên được phô bày ra sao?"
Câu trả lời cùn này làm Seulgi bật cười. Tâm trí cậu nhảy từ bức tượng này sang bức tượng khác. Đếm chúng trong đầu. Một. Hai. Năm. Mười hai. Càng đếm, cậu càng kinh ngạc, không hề thiếu một bức nào. Irene đã giữ gìn cẩn thận mọi thứ.
"Không thể tin nổi là chị giữ toàn bộ chúng ở đây."
Seulgi cảm khái trong lòng. Thấy chúng được bày ở riêng một khu – chà, cảm giác thật thỏa mãn. Thỏa mãn và khoan khoái tuyệt vời.
"Sao em ngạc nhiên quá vậy." Giọng Irene thấp thoáng ý cười. "Từng bức tượng là món quà em dành tặng chị. Theo lẽ tự nhiên, chị phải giữ chúng chứ. Chúng vô cùng quý giá và xứng đáng để trưng bày, em không nghĩ vậy à?"
Seulgi chỉ mỉm cười. Chỉ là một lời khen nho nhỏ, nhưng lời lẽ của Irene thật lòng xuất phát từ tận trái tim, nó làm cậu xấu hổ. Đôi mắt hướng về kệ sách nhìn một lần cuối. Cậu nhướn mày. Có một thứ bị thiếu. Cái...
"Seulgi, đến đây mau lên," Irene giục giã. "Chờ em để ăn đống bánh cà rốt này chắc tôi chết mất."
"Em đến ngay đây!"
Cậu rũ bỏ câu hỏi kia ra khỏi đầu.
đố biết trên giá sách còn thiếu thứ gì :">
Vài điều gửi gắm:
1. hew hew cái bài trên kia là một trong những bài mình thích nhất trong My Voice ý mọi người cứ khen lấy khên để Time Lapse chứ mình chả thấy Time Lapse hay gì cả và bao giờ Taeyeon comeback bao giờ Blackpink comeback bao giờ ptb Red Room mới về hic.
2. một ý kiến chủ quan là ngày xưa trans fic của gen 2 hay chết đi được còn fic viết cứ ngu ngốc thế nào ý. Còn gen 3 bây giờ thì fic viết đỉnh voãi mèo và trans fic thì như dở hơi ý.
3. nhưng vì mình vừa tìm ra một vựa trans fic khá hay ho nên hãy ghé qua Seulrene: sketchbooks, fabric softener and love nhé mình sẽ post truyện ở đấy anw ai nghĩ ra tên nào hay ho mà ngắn hơn thì thoải mái recommend nhé tên mình đặt nghe như Narnia ý.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip