14

 14.[Bae Joohyun]

Tuổi trẻ của tôi

5 năm làm thực tập sinh,2 năm hoạt động cùng nhóm.Đã từng cùng nhau hăng say luyện tập,cùng nhau vô tư cười đùa,cùng nhau trải qua biết bao nhiêu sóng gió để được thực hiện ước mơ,được đứng trên cùng một sân khấu.

Những đứa nhỏ của tôi,là người tôi muốn sát cánh tới suốt cuộc đời.

Rốt cuộc kí ức tươi đẹp năm xưa đã bị tôi phá nát thế nào

Tôi không muốn những đứa trẻ này vì tôi mà cãi nhau,hoàn toàn không muốn bọn chúng hiểu lầm nhau mà chia rẽ.

Mà hiện tại bóng dáng Yeri hoàn toàn biến mất trong màn mưa. Dưới tình thế cấp bách tôi cũng mặc kệ mà đuổi theo.

Hẳn là chạy chưa được xa đi?

Dựa vào chút lí trí mơ hồ tôi liều mạng đuổi theo. 

Không được bao lâu, dưới màn mưa mờ mịt dần dần hiện ra một bóng dáng nhỏ nhỏ mơ hồ, vẫn cắm cúi chạy về phía trước như thế.

"Yeri!" Tôi đứng từ xa lớn tiếng gọi con bé.

Từng gọt nước tạt vào mắt đau rát không sao mở ra được, tôi liền hung hăng gạt sạch, chỉ sợ chớp mắt một cái đối phương sẽ lại biến mất không dấu vết.

"Yeri à!"

Không biết đã đuổi theo bao lâu — đại khái người qua đường nhìn vào nhất định nghĩ rằng bị phát bệnh thần kinh đi.

Hơn nữa còn là cả hai người.

Người kia vẫn không hề dừng lại như thế, nhưng dần dần, bước chân càng lúc càng chậm.

Tôi liền tăng tốc đuổi theo.

Tôi cuống quít cầm tay con bé kéo ngược lại,nhanh chóng kéo đối phương vào hầm để xe của tòa nhà gần đó trú mưa 

"Này,em đi đâu vậy hả!"Tôi quát to còn chưa kịp lấy lại hơi,đột nhiên nhìn thấy ánh mắt Yeri thì toàn bộ dáng vẻ tức giận lập tức bị rũ sạch

Mái tóc Yeri bị nước mưa làm cho ướt nhẹp dính bết trên trán,mắt ngước lên nhìn tôi  

"Liên quan gì tới chị?"

Một câu nói hoàn toàn làm tôi chùn bước,nhưng sau đó lại lập tức ổn định cảm xúc mà dạy bảo

"...Em chạy ra ngoài mưa như thế lỡ bị bệnh thì làm thế nào? Sao lại không liên quan! Bản thân chị là trưởng nhóm thấy vậy không được lên tiếng sao! "

" Mẹ,chị nói đủ chưa! Cmn,chị vui vẻ bên Kang Seulgi lắm mà,mắc mớ gì phải đuổi theo tôi! "

Tôi sững sờ nhìn Yeri

 Kim Yeri hỗn láo với tôi.Từ trước tới giờ chưa bao giờ nó hỗn láo với tôi!Kim Yeri,ai dạy em cái thái độ đó! Em bao nhiêu tuổi lại dám giở giọng đó với chị! 

Tôi sốc tới mức không còn sức nói được gì, chỉ biết há hốc mồm như cá mắc cạn.

"Hai người,ha,đem tôi ra làm trò cười thú vị lắm đúng không! Đang cảm thấy hả hê lắm chứ gì! Sao không nói tiếp đi! "

Miệng Kim Yeri không biết chọn câu không tổn thương người khác. Mà tôi thật sự bị chọc vào lòng tự trọng, trong cơn nóng giận bàn tay cũng run lên.  

"Em đừng có hỗn!"

Yeri vươn cổ trừng mắt nhìn tôi

"Chị ra tay đi!"

"Em nghĩ chị không dám?"

"Tôi sợ sao?"

"Em..."

Tôi  cực kì tức giận, quả thật muốn vùng dậy biến thành quả bom ôm người đối diện kia cùng nhau hủy diệt.

Mà Yeri  thật sự định làm chuyện cùng hủy diệt kia.

"Chị cho rằng con người đó muốn gì ở chị,đều không phải là đùa giỡn với nhau vài ngày cho thỏa mãn thân xác rồi sau đó đường ai nấy đi sao! Chị nghĩ con người yếu đuối như Kang Seulgi sẽ từ bỏ tất cả để ở bên chị sao! Hahaha,tỉnh lại đi! Là 7 năm đó! Từ bỏ sự nghiệp để đến với chị sao,không bao giờ!" Đối phương vừa mắng vừa bắt đầu cười lạnh "Có lẽ sau này chị chịu cũng không ít tổn thất ha,ít nhất hiện tại đối với chị ta chị còn có chút giá trị lợi dụng..."

 Lời còn chưa dứt,tôi đã giáng xuống một bạt tai.  

Kim Yeri có lẽ đã không nghĩ tôi sẽ ra tay, dáng vẻ ban nãy còn kiêu ngạo đột nhiên chùng xuống, bởi vì cái tát kia thật sự rất đau.

"Chị không nghĩ là em có thể nói ra mấy lời hèn mọn như thế. Từ giờ đừng nói chuyện với chị nữa"

Giọng nói của tôi đều đều vang lên,sau đó xoay người bỏ đi. Giấu mình dưới cơn mưa đang dần vơi đi,nước mưa lạnh ngắt cùng gió giông thổi tới làm bàn tay đỏ rát của tôi càng thêm tê cứng.

Gió giông gào thét bên tai nghe như tiếng thở dài thật lớn khiến người ta sợ hãi.

Toàn bộ thế giới giống như bị cơn đại hồng thủy đổ ụp xuống.

Đến lúc nào mới chấm dứt được đống hỗn độn này đây?




Tạnh mưa rồi.

Tôi ngồi trên giường, nhìn ra khoảng không tối đen ngoài cửa sổ,sau cơn mưa sương còn đọng lại trên ô kính,sau đó vỡ ra rồi chảy xuống tạo thành vệt dài chà sát lên mặt kính trong suốt. 

Trong lòng không sao yên tĩnh nổi.

Bỗng nhiên phía sau có người đẩy cửa bước vào, cách chỗ tôi không xa thì dừng bước. 

"Chị đi ngủ sớm đi,hiện tại cứ đổi phòng để Sooyoung qua đó một thời gian. Chị cứ ở đây với em,đợi chuyện lắng xuống rồi nói chuyện với con bé sau"  

 Tôi quay đầu lại khẽ mỉm cười. 

"Ừ"

 Seulgi đi tới, ngồi xổm bên giường ngẩng đầu nhìn tôi. " Con bé nói gì mà khiến 2 người cãi nhau thế?"  

Tôi lắc đầu, nụ cười vẫn không hề nhạt đi. Dường như mỗi lần nhìn thấy Seulgi trong lòng đều ấm áp tới mức khóe miệng cứ vô thức cong lên.

Tôi đưa tay vuốt lại vài sợi tóc lòa xòa trước trán em ấy.

"Đừng lo,sẽ không sao đâu"

  Cổ tay trong phút chốc lại bị bắt lấy.

"Chị đừng có để trong lòng rồi một mình chịu đựng đi.Ngay đến em chị cũng phải giấu giếm sao? Cứ nói cho em biết có được không? Rồi chúng ta cùng tìm cách giải quyết."

Tôi im lặng nhìn Seulgi. 

Nói với em rằng Yeri nghĩ em chơi đùa với chị sao? Nói với em những suy nghĩ cay độc và sai lầm của Yeri sao? 

Không thể Seulgi à,không thể để em bị tổn thương được.

Đối phương phút chốc liền hiểu được câu trả lời, cúi đầu hôn xuống mu bàn tay tôi sau đó nói

"Được rồi,không nhất thiết phải nói lúc này cũng được. Bây giờ đi ngủ nha"

Tôi và em ấy cùng nhau nằm trên giường. Tôi quay sang ôm ngang người Seulgi,tựa vào vai người đó nhắm mắt. Seulgi luồn tay xuống dưới cổ tôi rồi hôn lên môi tôi,bàn tay còn lại trượt vào lưng áo tôi.

Nụ hôn kích tình dây dưa kết thúc, tôi hơi lùi khỏi đôi môi Seulgi, nhưng lúc mấp máy miệng nói chuyện hai cặp môi vẫn khẽ chạm vào nhau.

"Em nói đi ngủ mà."

"Thì sao~" Giọng Seulgi như đang làm nũng.

Tôi ngước mắt nhìn chóp mũi Seulgi, càng nói càng không nhịn được mà vô thức vươn tới gần, mơn trớn khóe môi đối phương.

Tôi thở gấp vài nhịp, người kia thuận tiện ôm người tôi đang dính trên người mình áp xuống dưới thân,sau đó liền phủ cả cơ thể lên, trong lúc đó bàn tay đã trượt xuống phía dưới bắt đầu kéo quần đùi trên người tôi 

Seulgi dùng bàn tay mềm mại đẩy áo ngủ lên cao để làn da của tôi lộ ra ngoài không khí

"Chị có muốn tắt đèn không?"

Rõ ràng là Seulgi cất tiếng.Nhưng không biết vì sao, rõ nhất vẫn là một giọng nói từ trong lòng vọng lại  

___Chị cho rằng con người đó muốn gì ở chị,đều không phải là đùa giỡn với nhau vài ngày cho thỏa mãn thân xác rồi sau đó đường ai nấy đi sao!

___Chị nghĩ con người yếu đuối như Kang Seulgi sẽ từ bỏ tất cả để ở bên chị sao!

___Có lẽ sau này chị chịu cũng không ít tổn thất ha,ít nhất hiện tại đối với chị ta chị còn có chút giá trị lợi dụng

Không biết có phải do dầm mưa cho nên đầu óc không được tỉnh táo hay không, như thể bị nguyền rủa, những lời này cứ lặp đi lặp lại đan cài chồng chéo lên nhau khiến tôi có cảm giác như bị ghim chặt, sắp bức tôi đến phát điên rồi.  

Còn có chút giá trị lợi dụng

___Còn có chút giá trị lợi dụng

Tôi phát hoảng đẩy Seulgi ra,người kia vì hành động của tôi mà cũng hoảng theo. 

Sau khi ổn định tâm tình,ánh mắt liền lia tới Seulgi đang sốt ruột nhìn tôi

"Chị bị làm sao thế?"

"Chị..." tìm không ra nổi lý do

"Có phải vì chuyện hồi chiều không?" Seulgi lo lắng nhìn vào mắt tôi

"...Có lẽ vậy"

"Rồi sẽ qua nhanh thôi"

Tôi gật đầu đáp lại, đột nhiên bản thân lại bị cơ thể kia vây kín, nhẹ nhàng kéo tôi ngồi dậy ôm vào lòng.

"Có phải dạo gần đây em rất đáng ghét không?"

Tôi sửng sốt, không hiểu em ấy nói vậy là có ý gì.

"Lúc nào cũng bắt chị làm chuyện không muốn,nếu chị không thích thì em xin lỗi..."

Ý em nói là chuyện chúng ta đang làm sao

"Không có."

Seulgi vùi đầu vào hõm cổ tôi dụi dụi, bao nhiêu kinh hoàng trong lòng cũng theo đó mà dần phai nhạt.

"Rõ ràng đối xử với chị dịu dàng như vậy, tại sao cứ có cảm giác chị không vui." Chất giọng trầm ấm nhẹ nhàng vang lên bên tai vừa có điểm hoang mang lại giống như làm nũng.

"Không có,chị rất thích Seulgi như thế này" Tôi cười cười đáp lại, không để ý âm thanh từ miệng mình phát ra đã bắt đầu nghẹn ngào.

Seulgi bỗng lùi lại làm khoảng cách giữa chúng tôi giãn ra, sau đó lại cúi đầu, nhẹ nhàng ve vuốt cánh môi hé mở.

Nụ hôn sâu cứ thế dây dưa không dứt.

Tôi như bị cầm tù trong sự dịu dàng của em ấy,hoàn toàn không thể phản kháng.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip