19
19: [Kang Seulgi]
Còn có thể sóng vai đứng cạnh chị ở nơi này thật là tốt.
Đêm tĩnh lặng, chỉ còn tiếng hít thở của Joohyun từ bàn ăn vang lên đều đặn. Có lẽ hôm nay quá mệt mỏi cho nên đã ngủ gục đến giờ vẫn chưa tỉnh dậy.
Nhưng tôi lại không sao ngủ được.
Lúc nhận được tin nhắn,tôi đã định nói với cô ấy rằng "Chúng ta kết thúc đi". Nhưng không biết vì sao lại nhu nhược đến đáng khinh như thế,để mọi chuyện cứ tiếp diễn rối rắm như tơ vò.
Nhìn cô ấy ngủ gục trên bàn ăn,có lẽ là đợi tôi muốn cùng tôi ăn cơm đi.
Rất nhiều lần ra bên ngoài kiểm tra xem cô ấy đã tỉnh lại chưa,cuối cùng cũng phải nhắn tin bảo Yeri ra ngoài gọi Joohyun dậy.Dù sao trước khi rời bỏ cũng phải làm được gì đó để quan hệ của họ được hàn gắn
Gần đây tôi cảm thấy cuộc sống của Joohyun có chút nặng nề.Nghĩ lại nguyên nhân, có lẽ hơn nửa là liên quan đến tôi.Hằng ngày gieo rắc cho cô ấy bao nhiêu vết thương nhỏ.Tuy miệng vết thương nhỏ nhưng lại rất đau.Cho nên thà cứ nói ra còn hơn để bản thân cô ấy hằng ngày chịu đau.
Mà chính tôi cũng cảm thấy kì lạ.
Hai chúng tôi đã từng trải qua nhiều chuyện nhưng bản thân vẫn coi Joohyun gần như là điều duy nhất trong sinh mạng, đã từng đem tất cả vui vẻ hạnh phúc của bản thân hai tay dâng lên cho cô ấy không giữ lại chút gì, đã từng ngây người ngắm khuôn mặt nghiêng nghiêng của cô ấy cả ngày trời không biết chán.
Một Kang Seulgi đã từng như thế, giờ phút này lại bình thản nói ra câu "kết thúc". Tôi cảm thấy chính bản thân mình thật xa lạ.
___Thậm chí còn thấy ghê tởm
Buổi sáng thức dậy,tôi mệt mỏi bước ra khỏi phòng,nhìn các thành viên đi qua đi lại trước mặt chuẩn bị đồ đạc để chạy lịch trình. Lướt mắt qua chỗ Joohyun 1 lát,cô ấy đang cúi đầu mặc áo khoác,mái tóc ngang vai xõa ra che phủ hết gương mặt.
Thời gian cứ chầm chậm nhích từng bước. Tôi lặng lẽ đứng trước phòng,cũng không quan tâm bộ dạng nhếch nhác,không quan tâm cơn buồn ngủ khiến đỉnh đầu nhói lên bao nhiêu khó chịu.
Nhìn dáng vẻ nhỏ nhắn của cô ấy,nhìn Seungwan cẩn thận quan tâm chỉnh lại áo khoác cho cô ấy,sau đó dùng tay xoa xoa da mặt cô ấy...Sắp ghen tị tới phát điên rồi,nhưng tôi vẫn không tiến tới nửa bước.
Nhớ tới cảnh tượng chia tay hôm qua,vừa khổ sở vừa buồn bực.
Gây ra cho cô ấy bao nhiêu đau khổ như thế,lại gần sẽ khiến cô ấy bị thương, khiến cô ấy thống khổ.
Thật sự tôi không xứng với Bae Joohyun...
Nghĩ đến mức ngẩn người,tới lúc Joohyun theo chị quản lí đi ra khỏi kí túc xá tôi cũng đẩy cửa trở lại vào phòng. Lúc chuẩn bị đóng cửa lại thì đột nhiên lại nghe thấy tiếng nói chuyện ngoài kia
"Chị Joohyun bị sao thế? Sáng nay nhìn mắt chị ấy sưng húp em mất hồn luôn đấy" Sooyoung lo lắng hỏi Seungwan
"Ừ,chị ấy khóc suốt tối hôm qua"
Sắc mặt tôi thoáng chốc trầm xuống, động tác đóng cửa cũng vô thức ngừng lại.
"Lý do?"
"Seulgi chia tay chị ấy rồi"
"Cái gì!" Sooyoung ngoài kia cũng không khỏi sửng sốt,mà giọng Seungwan vẫn đều đều ngắt ngang
"Đừng có hét lên. Chuyện chính xác đấy"
Quả thật nhu nhược tới đáng xấu hổ. Khóe mắt không kiềm chế được lại ướt nhòe.
Tôi khép cửa lại,hiện tại không muốn nghe thêm gì nữa.
Ngày hôm đó Seungwan có đến tìm tôi,lúc đó tôi đang nói chuyện với chị quản lí qua điện thoại
"Được rồi,vậy thì ở nhà nghỉ ngơi cho khỏe đi"
"Vâng"
Mà mới bỏ điện thoại xuống liền nghe thây tiếng gõ cửa.Tôi mở cửa ra,thấy Seungwan đứng ở bên ngoài,ánh mắt dò xét dính chặt lên biểu cảm của tôi.
"Cậu...có chuyện gì thế?"
"Nói chuyện chút đi"
"Cậu vào đi..."
"Không cần,mình đứng đây nói luôn...Cậu với Joohyun unnie là thế nào thế?"
Trong lòng tôi có chút rối loạn
"Ý cậu là thế nào?"
"Hai người chia tay rồi sao?"
Tôi miễn cưỡng cười một cái nhìn Seungwan gật gật đầu
"...Ừ"
"Tại sao?"
"Vì...mình thấy tụi mình không hợp"
Lời này nói ra thật bình thản, xem ra trong giọng nói lạnh lẽo của tôi biểu đạt chút run rẩy hiếm có. Mà đối phương đứng trước mặt dường như không có phản ứng gì, một lúc sau mới lại đáp ừ một tiếng
Không khí im lặng tiếng tục bao trùm.Một lúc sau cậu ta mới tiếp tục nói
"Hai người hiện tại...ưm...có lẽ sẽ hơi khó xử một chút cho nên..."
"Wan"
"Hmm?"
Tôi cúi người ngồi xổm,nháy mắt toàn bộ đều mềm nhũn,giống như hiện tại cơ thể này không còn là của tôi nữa,tất cả mọi thứ trước mắt đều biến thành một mảng đen kịt,cho dù muốn đứng dậy cũng chỉ phí công vô ích
"...Mình muốn trở lại lúc trước"
"..."
"Mình không muốn Hyun xa lánh mình...mình muốn chị ấy quan tâm mình như trước kia,biết là cực kì quá đáng như mà..." Nước mắt dù cố nín nhưng vẫn ào ạt rơi xuống.
"Ddeulgi cậu..."
Có lẽ,Seungwan cũng đang cảm thấy cực kì ghê tởm tôi đi. Đúng thế,tôi có gì tốt đẹp để thương hại. Mọi thứ gây ra đều khiến người khác mỏi mệt.
"Này...không phải lỗi của mình cậu..."
Không phải là lỗi của mình tôi sao? Không đúng,cô ấy không phải là người có lỗi. Mà đó phải là kẻ khốn nạn đáng chết nhất trên đời - là Kang Seulgi.
...Lúc đó còn hạ mình xin lỗi an ủi tôi,chủ động ôm chặt lấy tôi
...Cô ấy còn hôn tôi
Có lẽ là đã tâm sự với Seungwan đi,có lẽ là nhận hết tội lỗi lên đầu mình đi
Xin lỗi,Hyun a,thực sự xin lỗi chị. Lại làm chị phải khóc rồi.
Nếu hiện tại có chị ở đây thì tốt biết bao.
Đau đớn quá,toàn thân em thật sự sắp héo khô rồi,nhưng em đứng dậy không nổi.
Hyun a,em nhớ chị...muốn gặp chị.Nhưng có thể để chị nhìn thấy một Kang Seulgi bẩn thỉu thế này sao
Bên tai lại truyền tới âm thanh trầm thấp. Seungwan ôm chặt lấy tôi
"Được rồi,có mình ở đây rồi.Cậu khóc đi"
Hai mắt mờ mịt nước mắt, tôi không đáp lại chỉ biết gật gật đầu. Cuối cùng cũng kiềm chế không nổi, nước mắt rơi xuống, âm thanh đơn điệu nát vụn
Khó khăn quá.
Tôi nên làm cái gì bây giờ.
Phải làm thế nào mới tốt đây.
Rúc sâu vào trong người Seungwan,chỉ biết bịt miệng ngăn cơn rên rỉ mà nấc lên từng cơn
__Đừng đẩy chị ra
__Làm sao có thể chứ
__Đừng đẩy chị ra
__Đừng đẩy chị ra
Trong cơn tuyệt vọng hoảng loạn đột nhiên lại nghe thấy tiếng Joohyun ,thấy cảnh cô ấy dịu dàng an ủi càng làm tôi thống khổ cùng cực.
-----
Ngoài cửa sổ reo lên tiếng ve râm ran,mùa hạ thật sự đã tới rồi. Nhưng chính vào thời khắc chuyển giao mùa này thân thể tôi không còn sót lại chút gì ấm áp.Ánh nắng mặt trời dù có khắc nghiệt chiếu xuống thế nào cũng vô dụng,đều hoàn toàn đóng băng hóa đá cả rồi.Đúng lúc đó đột nhiên có người chạy nhanh đụng phải vai tôi. Dưới ánh sáng chói lòa, người đó siết chặt tay tôi.
Nhưng mà người đó trong tầm mắt tôi chỉ mơ hồ như mây khói.
Là Joohyun sao...
"Hyun..." tôi thều thào gọi
Người đó liền nói với tôi
"Xin lỗi,có sao không? Tôi thật sự xin lỗi"
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip