Chap 11
- Bo..gum... Tại sao.. anh lại ở đây?
Bỏ mặc sự ngạc nhiên của Joohyun và ánh mắt đầy lửa giận của Seulgi. Hắn vui vẻ bật cười sau đó liền kéo nàng ôm vào vòm ngực rắn chắc của mình và không quên hôn lên đôi môi anh đào đầy vẻ cuốn hút kia, ánh mắt thì không ngừng khiêu khích Seulgi.
Joohyun thì quá bất ngờ trước sự xuất hiện đột ngột của Bogum nên vẫn đang trong trạng thái chưa hoàn hồn lại được, đến khi hắn kéo nàng vào một nụ hôn sâu mới khiến nàng sực tỉnh lại, định đẩy hắn ra thì môi hắn đã dứt ra khỏi môi nàng nhưng vòng tay rắn chắc kia vẫn ôm trọn lấy chiếc eo thon của nàng.
- Cho anh xin lỗi, tại anh nhớ em quá! Mấy nay lại không được gặp em, anh cứ tưởng em bị bác Bae cấm túc khiến anh lo lắng vô cùng! Không ngờ bác Bae lại cho "diều hâu" đến tận cửa canh chừng em nữa chứ!
Hắn vừa dứt lời liền liếc nhìn đến Seulgi, từ đầu đến cuối vẫn không hề nói lời nào nhưng ánh mắt của cô đã hiện rõ lên sự lạnh lẽo từ tận đáy mắt.
Joohyun nhanh chóng liền nhận ra tình hình có vẻ không ổn, lại sợ hai người kia sẽ lao vào đánh nhau sống chết nên nàng vội thúc tay mình vào bên hông Bogum, khẽ buông lời cảnh cáo với hắn.
- Cẩn thận cái miệng của anh chút!
Nghe lời này cũng không hoàn toàn giống lời cảnh cáo đáng sợ, mà nó không khác gì lời trách móc, giận hờn đầy yêu thương của các đôi tình nhân dành cho nhau. Vẻ mặt của Seulgi ngày càng thêm trầm xuống, đôi tay vô thức siết chặt.
- Ouch... Đau đấy, Irene! Thôi được rồi, anh biết rồi!
Bogum giả vờ ôm bụng đầy nhăn nhó khiến nàng khẽ bật cười trước vẻ mặt nhăn như khỉ của hắn. Nàng liền quay lại định nói gì đó với Seulgi thì không hề thấy bóng dáng cô đâu, liền nhíu mày nhìn quanh phòng khách vẫn không thấy, cứ nghĩ chắc cô đã vào phòng mình nên chỉ nhún vai cho qua.
- Này, Bae tiểu thư không định mời tiểu nhân vào nhà sao?
- Hứ... Vào nhà đi!
Joohyun nói rồi hất tóc đầy vẻ sang chảnh liền quay lưng bước nhanh vào nhà. Bogum thấy thế thì càng cao hứng cười lớn, liền đóng cánh cửa lại mà chạy đến bên nàng mà đưa tay ôm chặt nàng vào lòng, khẽ hôn lên một bên má của nàng, thì thầm bằng chất giọng trầm khàn của hắn
- Irene, anh nhớ em quá! Tại sao dọn đến đây cũng không báo anh một tiếng? Đã vậy còn không chịu đi chơi với anh? Em đang tránh mặt anh đấy à?
- K..hông..có... T..ại chưa sắp xếp xong nên em vẫn còn khá bận rộn! Mà này, em báo anh tin vui!
Nàng vui vẻ quay người lại, đưa tay ôm lấy cổ hắn, nở nụ cười thật tươi khiến Bogum có đôi chút thất thần trước nụ cười của nàng. Khẽ nuốt một ngụm nước bọt, hắn cố gắng đè nén ngọn lửa dục vọng đang bùng cháy của mình lại mà mỉm cười ấm áp nhìn nàng
- Sao nào? Chuyện gì mà lại có thể làm cho Bae tiểu thư của anh cười đến vui vẻ như vậy hửm?
- Em được nhận vào TY's Time rồi! Tada~ Tuy là chỉ mới được gọi vào phỏng vấn nhưng em tin chắc là mình sẽ được nhận vào.
- Vậy là quá tuyệt vời rồi! Thế thì tối nay phải đi ăn mừng mới được!
- Ưm... nhưng mà...
- Thôi nào, Irene! Đã hơn 1 tuần rồi chúng ta chưa được đi chơi cùng nhau đó! Anh thật sự thật sự rất nhớ em đấy!
- Thôi được rồi! Vậy anh xuống nhà chuẩn bị xe đi! Em thay đồ xong sẽ xuống với anh ngay, được chứ?
- Được chứ em yêu! Vậy anh xuống chuẩn bị xe đây, đừng để anh đợi lâu quá nhé!
Hắn bật cười sảng khoái rồi liền hôn nhẹ lên má nàng, sau đó quay người bước ra khỏi nhà. Joohyun đóng cánh cửa nhà lại, khẽ thở dài, vừa quay qua định bước vào phòng thì liền giật bắn khi thấy Seulgi đang đứng một cục ở đó với một vẻ mặt vô cùng lạnh lẽo, vô hồn.
- Định đi đâu?
Âm thanh lạnh băng, hệt như lời nói của cô có thể làm đông cứng người khác, khiến người ta không khỏi rét run. Nhưng nàng lại tuyệt nhiên rất ghét cái thái độ nói chuyện không đầu không đuôi đó của cô.
- Yah... Bộ cô là ma hay sao mà đi không có tiếng động vậy? Tôi đi đâu kệ tôi chứ!
Joohyun tức giận nói rồi liền né sang một bên mà bước về phòng mình, nhưng khi đi ngang qua Seulgi thì liền bị cô nắm chặt lấy cổ tay không buông, cô khẽ siết chặt cổ tay nàng khiến Joohyun liền nhíu mày vì đau, liền lớn giọng hét lên
- Yah... Cái đồ điên này! Buông ra coi, cô làm tay tôi đau đó!
- Em chưa trả lời của tôi, em định đâu hả?
Lần này là Seulgi hét lên đầy giận dữ với nàng, ánh mắt cô cơ hồ đã toé ra lửa, mỗi đường cơ máu liền nổi lên chứng tỏ rằng cô đang vô cùng vô cùng tức giận.
- Tôi đi hẹn hò với bạn trai mình có liên quan gì tới cô hả? Buông ra mau, cái đồ thần kinh này!
Nàng bực tức liền vùng mạnh ra khỏi tay cô rồi liền bỏ vào phòng mình. Tầm 20 phút sau nàng liền trở ra với chiếc váy tím cúp ngực, trông đơn giản nhưng đầy quyến rũ. Thấy Seulgi vẫn cứ đứng đó với ánh mắt cứ hướng xuống sàn khiến tim nàng có đôi chút nhói khi thấy dáng vẻ đó của cô, liền lắc nhẹ đầu để xua đi mọi thứ trong đầu mình lúc này.
- Nếu em dám đi, tôi sẽ dám giết chết tên đó!
Âm thanh đầy vẻ chết chóc của cô khẽ vang lên, nàng quay lại nhìn cô nhưng cô vãn giữ nguyên dáng vẻ đó, có điều là tay cô đều đã siết chặt đến mức run lên.
- Nếu cô dám đụng tới anh ấy thì cũng đừng trách tôi, Kang Seulgi!
Nàng tất nhiên không hề nhún nhường trước lời hâm doạ của cô, liền lạnh lùng cất tiếng đáp trả.
- Haha... Đừng thử thách lòng kiên nhẫn của tôi, Bae Joohyun!
Nghe lời nói đó của nàng như hệt cô đang được nghe một chuyện cười vậy. Cô ngửa mặt lên trời bật cười lớn rồi liền lạnh lẽo nhìn nàng khiến nàng có đôi chút sửng sờ nhưng vẫn ương bướng nói.
- Mặc kệ cô, đồ thần kinh!
Nàng nói rồi liền đóng sập cửa lại, cả căn phòng liền nhanh chóng chìm vào im lặng. Một lúc sau Seulgi liền tức giận hét lên, tay chân thì bắt đầu đập phá mọi thứ xung quanh mình.
- Chết tiệt, Bae Joohyun!!!
Đến khi tất cả mọi thứ trong nhà từ chiếc TV, bàn trà, bình hoa, vật trang trí đều trở thành một đống đổ nát không hơn không kém thì cô mới khẽ ngồi phịch xuống, tựa mặt vào lòng bàn tay mình mà cảm nhận sự bất lực lẫn đau nhói mà người con gái mang tên Bae Joohyun kia mang lại. Từng giọt nước mắt ấm nóng khẽ tuôn trào ra, trong lòng cô đang vô cùng khó chịu. Từ giây phút giáp mặt với tên Park Bogum kia cô đã rất muốn xông vào đánh chết hắn, chỉ hận là do có Joohyun ở đó nên cô không thể nào ra tay được. Tại sao lại có thể tàn nhẫn đến vậy hả Bae Joohyun?...
Cứ nghĩ đến đôi môi dơ bẩn của hắn đã chạm vào đôi môi của nàng rồi nụ cười vui vẻ nàng dành cho hắn làm Seulgi không khỏi tức điên lẫn đố kị, cô không kìm được mà hét lớn lên, tay liền quơ đổ hết bộ tách trà đắt giá trên bàn xuống. Đau đớn... Hối hận... Đó là hai cảm xúc lúc này đang dày vò cô.
Cô không ngừng ước mong thời gian có thể quay trở lại, quay trở về thời điểm cả hai vẫn còn hạnh phúc... Giá như không có cái tai nạn chết tiệt kia... Giá như người con gái kia đừng xuất hiện... Và giá như bố mẹ cô đừng nhúng tay vào thì mọi chuyện đã khác rồi...
Bỗng chốc Seulgi gào lên, cô quặp người lại đầy đau đớn, tay không ngừng ôm chặt đầu mình mà thở dốc, mồ hôi hai bên thái dương của cô liền không ngừng túa ra. Cố chịu đựng cơn đau, cô cố lết thân mình vào phòng mà lục tung căn tủ ở bàn làm việc của mình và lấy ra một cái lo thủy tinh nhỏ, trong đó chứa đựng những viên thuốc màu trắng. Đôi tay run run đổ ra hai viên thuốc, cô ngửa mặt mình mà nốc cạn nó một cách khó khăn.
Được vài phút, có lẽ do tác dụng của thuốc đã làm Seulgi phần nào đã bớt đi sự đau đớn, cô mệt mỏi ngồi dựa vào tường, khẽ nở một nụ cười tự chế giễu bản thân, nước mắt theo đó liền tuôn ra nhưng liền bị cô mạnh mẽ chùi đi. Đưa mắt nhìn chiếc điện thoại mà mình đang cầm trên tay một hồi lâu rồi như đã đưa ra quyết định gì đó, cô liền lướt tìm trong danh bạ và nhấn gọi, rất nhanh đầu dây bên kia đã vang lên giọng một người đàn ông
- Tôi nghe, thưa chủ tịch!
- Jason, theo dõi thật kĩ Bae Joohyun! Tuyệt đối không được cho Park Bogum giở trò!
- Đã rõ, thưa chủ tịch!
Cuộc gọi kết thúc khiến cô khẽ chìm vào suy nghĩ riêng của mình. Một lúc sau, cô liền dùng từng ngón tay thon dài của mình mà nhắn gửi 1 tin cho người tên "J"
" Kế hoạch của chúng ta sẽ thực hiện sớm hơn dự định!"
" Sao vậy unnie? Không đợi được ôm nàng về à?"
" Mai lên công ty gặp unnie!"
" Yes madam."
- Park Bogum, cuộc chơi bắt đầu!
_TBC_
Ai đọc xong chap này bình tĩnh giùm tuiiii =)))))
Tụi trẻ sắp êu nhau lại rồi nên hãy nhẫn nhịn đừng chửi nam thứ nữa :)))) mốt tui cho nữ thứ vô nữa chắc bị chửi sập tường quá =)))))
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip