Chap 47 Thân thế

Chiếc Mercedes màu xanh đen chậm rãi lăn bánh tiến vào khuôn viên của một căn penhouse đầy sang trọng với màu trắng là chủ đạo và được ốp kính trong suốt. Chiếc xe dần chậm dần lại rồi đỗ kịch lại ngay trước cửa căn hộ đó. Người tài xế liền vội chạy ra và mở cửa xe, bước ra là chàng trai với gương mặt trầm tĩnh, trên tay cậu đang bế ngang một cô gái với gương mặt vô cùng xinh đẹp đang say giấc.

- Taehyung, sao con lại về trễ thế này?

Ngay khi cậu vừa bước vào nhà thì liền có một người phụ nữ trung niên đã ngoài 40 với gương mặt đầy vẻ lo lắng tiến về phía cậu. Gương mặt bà liền thoáng vẻ ngạc nhiên khi thấy cậu đang bế một cô gái.

-Vú sao lại chưa ngủ nữa! Thức khuya không tốt.

-Không phải vì lo cho con sao? Cô gái đó là...

Người phụ nữ đó bỏ qua cái nhíu mày khó chịu của chàng trai, liền hướng ánh mắt tò mò nhìn về phía cô gái kia. Theo nhận xét của bà thì cô gái kia quả nhiên rất đẹp, nét đẹp của nàng không phải đẹp là nhờ son phấn mà là một nét đẹp thuần khiết và có một chút cao ngạo trong đó. Bà liếc nhìn sơ qua trang phục của cô gái đó thì cũng ngầm hiểu là một tiểu thư của một gia đình giàu có nào đó.

Bỗng chốc trong lòng bà có chút vui mừng, cuối cùng thì thằng bé này cũng chịu mở lòng với người khác rồi. Phải biết là Taehyung đó giờ sống rất lạnh lùng, luôn tỏ hờ hững với mọi chuyện, càng không thích giao thiệp quá nhiều với người khác chứ đừng nói đến việc tiếp xúc thân mật với một cô gái như vậy. Bà vú nghĩ đến đây thì không khỏi thầm thở dài với tính cách hiện tại của cậu, tất cả cũng là đều do quá khứ đã khiến cho cậu trở nên như vậy.

Cậu từ nhỏ thì đã mất mẹ, tuy sống trong cảnh giàu sang, quyền quý nhưng lại không hề có tình thương của cha hay từ người thân trong gia đình. Tất cả cũng chỉ vì tiền và quyền lực mà luôn đấu đá, hãm hại nhau đến khắc nghiệt. Cậu vốn đã nhìn thấu được tất cả bộ mặt giả tạo đó từ nhỏ, vậy nên, chính điều đó đã khiến cậu càng trở nên trầm lặng và ít nói, suy nghĩ cũng trưởng thành và cay độc hơn người khác.

Nhưng bà biết con người thật của Taehyung thật sự không phải là một con người độc ác, ích kỉ. Trước lúc mẹ mình mất, cậu vẫn là một cậu bé hoạt bát, lanh lợi và tốt bụng. Taehyung rất yêu và kính trọng mẹ mình vì ít nhất những lúc cậu buồn hay vui thì luôn có mẹ cậu ở cạnh bên an ủi và yêu thương cậu, không giống ba của cậu.

Mẹ cậu cũng là một người phụ nữ đáng thương, vốn dĩ ông Park và mẹ cậu không hề có tình cảm với nhau, cả hai bị buộc đến với nhau cũng chỉ vì cụm từ "hôn nhân kinh tế" giữa hai nhà . Ông Park lúc đó vốn là người ăn chơi khét tiếng, vậy nên, sau khi mẹ cậu mang thai cậu thì ông ta liên tục dẫn ong bướm về nhà mà cầu hoan.

Đôi lúc, chính mắt cậu đã bắt gặp hình ảnh dơ bẩn đó rất nhiều lần, lại nhìn đến mẹ mình vẫn câm lặng nhẫn nhịn tất cả thật khiến cậu hận không thể giết chết ông ta ngay lúc đó. Trong trí óc của một cậu bé 8 tuổi lúc đó đã dấy lên một lòng thù hận ba mình đến xương tuỷ, cậu đã tự hứa với bản thân mình sẽ cố gắng học, cố gắng gầy dựng sự nghiệp của riêng mình, cố gắng phải trở nên thật thành công để đưa mẹ mình thoát khỏi ông ta nhưng khi cậu vừa lên 10 thì mẹ cậu mất do tai nạn giao thông thảm khốc.

Cả thế giới của cậu chính thức sụp đổ hoàn toàn vào giây phút đó, ngay trong buổi đám tang của mẹ cậu, ông ta cũng không thèm xuất hiện thay vào đó còn dẫn một người đàn bà khác về và lạnh lùng tuyên bố với cậu đó là mẹ kế của cậu. Lúc đó, cậu chỉ có thể hướng ánh mắt đầy căm phẫn nhìn ông ta đang đùa giỡn với người phụ nữ đó, cố gắng nhẫn nhịn, tiếp tục sống dưới mái nhà không tình thương đó vì cậu biết hiện tại cậu không có gì trong tay và càng không thể đấu lại ông ta.

Một năm sau đó, bà mẹ kế kia cũng mang thai và sinh ra một đứa con trai khiến ông ta vui mừng không ngớt. Đứa bé đó được cả Park gia coi như là trứng vàng, là người nắm chắc quyền thừa kế gia sản đồ sộ của Park gia. Còn cậu thì vẫn mang mác là con của ông ta nhưng sự thật thì không khác gì kẻ ăn nhờ ở đậu, tình yêu thương duy nhất mà cậu có được là đến từ bà Gin-vú nuôi từ nhỏ của cậu và cậu em trai cùng cha khác mẹ của mình- Park Bogum.

Lúc đầu, cậu còn tỏ ra vô cùng đề phòng và thậm chí là chán ghét những hành động thân thiết của Park Bogum. Nhưng Taehyung dần cũng buông bỏ lớp phòng vệ mình đối với Park Bogum vì cậu cũng hiểu rõ một đạo lý là hắn vốn dĩ không hề có lỗi gì trong chuyện thù hận giữa mình và ông ta, vậy nên, cậu vẫn xem hắn là em trai ruột của mình mà đối đãi thật tốt và hắn cũng vậy.

Đến năm cậu vừa tròn 18, cậu liền ngay lập tức bỏ nhà mà đi, liền đổi từ họ Park sang họ Kim của mẹ cậu. Cậu rời đi với hai bàn tay trắng, sau hơn 1 năm lăn lộn khắp nơi để làm việc rồi sau đó, được Bae gia cứu giúp và tạo việc làm, cấp chỗ ở cho cậu thì Taehyung cũng đã tích được một khoản kha khá. Cậu liền đâm đầu vào đầu tư cổ phiếu, cũng nhờ thiên chất thông minh từ nhỏ nên lợi nhuận cậu cũng thu lại được kha khá và cậu liền chuyển sang đầu tư vào bất động sản và cũng bí mật mở riêng một công ty cho mình.

Nghĩ đến quá khứ lẫn tuổi thơ tội nghiệp của đứa bé này không khỏi khiến bà Gin cảm thấy đau lòng cho cậu, vậy nên, kể từ sau khi mẹ cậu mất, bà cũng tự hứa với lòng là nhất định sẽ thay mẹ cậu chăm lo cho cậu nên người.

- Vú à, cũng nên đi nghỉ thôi! Đã trễ lắm rồi, vú biết thức khuya không tốt cho sức khoẻ của vú mà.

Giọng cậu trầm ấm vang lên, đánh thức bà khỏi dòng cảm xúc của bản thân. Lén đưa tay lên lau nhanh những giọt nước mắt ngay khoé mắt, bà mỉm cười hiền từ nhìn cậu.

- Được rồi, được rồi, để vú giúp con nấu canh giải rượu cho cô gái này rồi vú sẽ đi nghỉ ngay, được chứ? Nếu không ngày mai nhất định cô ấy sẽ rất đau đầu đấy!

- Vậy con nhờ vú.

Cậu khẽ mím môi đáp rồi liếc nhìn thân người đang cuộn tròn ngủ say trong lòng mình.

- Ừm... Mau bế con bé lên phòng nghỉ đi! Vú nấu xong ngay đây!

Taehyung lần này cũng không nói gì thêm, liền gật nhẹ đầu rồi từng bước ổn định đưa nàng về phòng mình. Nhẹ nhàng đặt nàng lên chiếc giường rộng lớn của mình, cậu chỉnh ngay chăn và gối cho nàng rồi liền xoay người tiến về phía phòng tắm và trở ra với chiếc khăn mặt đã được vắt khô nước. Khuỵu một ở cạnh giường, cậu tỉ mỉ giúp nàng lau mặt nhưng dần dà liền bị nét đẹp của nàng cuốn hút đến thẩn thờ người.

Vầng trán cao, đôi mi cong, cái mũi thẳng tắp cho đến hai bên má đang ửng hồng vì cơn say của nàng không khỏi làm cậu mê đắm. Đặc biệt là đôi môi đỏ hồng kia, cậu không nhịn được mà nhìn chằm chằm vào nó, sau đó, hệt như bị mê hoặc, khoảng cách giữa mặt cậu và mặt nàng dần được thu hẹp lại. Đôi mắt trầm tĩnh thường ngày của cậu dần khép lại khi đôi môi cậu và nàng chỉ còn cách nhau tầm vài cm.

- Seulgi... Seul...

Tiếng nàng khẽ rên lên liền đánh thức Taehyung thoát khỏi sự mê hoặc kia, cậu liền kéo dãn khoảng cách của cả hai, ngơ ngác nhìn nàng nhíu mày xoay người lại với mình. Cậu có thể cảm nhận được nhịp tim của mình đang gia tăng đến đáng sợ. Tiếng gõ cửa và mở cửa vang lên khiến cậu giật nảy mình, liền xoay người lại nhìn thì thấy bà Gin đang nhìn mình cười đầy ẩn ý. Taehyung có thể cảm thấy mặt mình bỗng chốc nóng lên, lỗ tai cậu không khỏi cũng đỏ lên nhưng vẫn cố gắng vờ như không có chuyện gì.

- Vú đem canh lên rồi đây! Mau cho cô ấy uống đi, rồi sau đó con cũng đi nghỉ ngơi đi, đã trễ lắm rồi!

- Con biết rồi, vú đặt lên bàn đi, con sẽ giúp cô ấy uống! Còn vú nữa, mau đi nghỉ thôi!

Cậu nói liền vừa ôm vừa kéo bà Gin ra khỏi phòng khiến bà ấy chỉ biết phì cười, biết cậu vì ngại nên mới tỏ ra hấp tấp như vậy nhưng bà cũng không vạch trần cậu mà liền thuận ý cậu, trở về phòng nghỉ ngơi. Sau khi đưa bà Gin về phòng, Taehyung cũng liền quay về phòng mình, cậu tiến lại bên giường, đỡ Joohyun ngồi vào lòng mình và đút nàng uống chén canh kia. Uống đến một nửa thì nàng liền bắt đầu quấy phá, tỏ vẻ kháng cự, miệng không ngừng lẩm bẩm.

- Kang Seulgi...Đ..ồ..chết tiệt...đồ đáng ghét.

- Seul là đồ khó ưa... em ghét Seul...

- N..hất định phải đánh chết Seul... Đá Seul bay luôn...

Taehyung nhìn dáng vẻ nhíu mày, cau có một cách đáng yêu của nàng liền bị chọc cho đến phải bật cười. Cậu giúp nàng nằm ngay lại trên giường, đắp chân cẩn thận cho nàng rồi lại tiếp tục chăm chú ngắm nhìn nàng ngủ và không hề biết rằng đôi môi mình đang mỉm cười.

- Cũng không quá đáng ghét như lần đầu gặp mặt nhỉ?

Cậu lẩm bẩm nói rồi liền đứng dậy, nhẹ nhàng rời khỏi phòng.

_TBC_

Mới hù tí thôi mà mấy thím làm tui quay đầu xe không kịp luôn á 😒

Sẵn nói trước là chuẩn bị vô drama nha mọi ngườiiiiii🎉

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip