06. Ba chữ

Lần đầu tiên Kang Seulgi nhìn thấy Bae Joohyun là vào một tháng sau ngày nhập học. Lúc ấy danh tiếng của Seulgi đã không còn giới hạn trong một ngôi trường, người ta rỉ tai nhau rằng Kang Seulgi đánh bạn học tới suýt tàn phế mới bị ép chuyển đi, mà ngôi trường cũ của cô tiếng tăm cũng chẳng tốt đẹp gì, vẫn là nơi kẻ giàu dùng tiền đè người đến chết.

Kang Seulgi ở tuổi mười bảy ngông cuồng bất cần này, nếu chẳng may chạm phải điểm mấu chốt của người con gái mới tuổi vị thành niên ấy, cô có thể tìm cách chỉnh người đến sống không bằng chết. Cho nên đối với việc Kang Seulgi vừa nhận lớp được có một ngày đã chọc người ta gần mù, không ai dám có lời đàm tiếu gièm pha nào, trên dưới đều biết điều hiểu chuyện mà né đường cho cô đi. Bạn học xung quanh trong lòng đều có khát khao bám vào miếng thịt béo bở này rồi từ đó mà ảo tưởng cuộc đời lật sang một trang mới.

Lần đầu tiên nhìn thấy Bae Joohyun là lúc Seulgi đang trên đường trở về nhà, xe quẹo lái đi ngang qua một con ngõ nhỏ phía sau trường học. Màn đêm tối thẫm bắt đầu buông theo ráng chiều ủ dột, sắc màu ảm đạm nhuộm kín cả nền trời xẩm đục. Ngọn đèn đường chập chờn tệ hại lan dần vào con hẻm hiu hắt, tiếng người chửi bới gắt gao phát ra không chút cố kị, vang vọng khắp cả con phố heo quạnh bóng người. Đèn đỏ chuẩn xác đếm ngược, Seulgi chống tay bên đầu nhàm chán quan sát con số nhảy lùi từ 100 trở xuống, lòng tràn đầy uể oải. Âm thanh tục tĩu cùng tiếng động chạm ma sát không ngắt nghỉ phát ra từ con ngõ kế bên, cuối cùng thành công thu được ánh mắt chán chường của Kang Seulgi.

Người nọ bị đè dưới mặt đất, thân thể nhỏ bé lọt thỏm trong đám đông, gầy đến độ chỉ cần dùng chút lực là có thể khiến xương cốt gãy lìa. Seulgi nhìn thấy người đó cuốn chặt lấy mình như một con tôm nhỏ, bao nhiêu đòn hiểm dồn lên thể xác cũng không đổi được một thanh âm nào phát ra. Đám người đánh tới hưng phấn, càng xuống tay càng tàn nhẫn, nhưng dù thô bạo đánh tới cỡ nào cũng không khiến người kia mở miệng rên khóc van cầu lấy một chữ.

Đó là lúc Kang Seulgi nhìn thấy người nọ loạng choạng đứng lên, tựa như nụ tầm xuân đã héo mòn nhưng vẫn còn ngoan cố mà bám trụ. Đám học sinh cười đùa vui vẻ vươn tay đè người con gái vào tường, đồng phục mặc lên bẩn thỉu nhăn nhúm, có kẻ còn không biết cố kị mà một đường giật tung khuy áo của người nọ, để lộ ra da thịt trắng nõn tới gần như trong suốt.

Kang Seulgi nhìn ánh mắt thèm thuồng trần trụi của lũ nam sinh trong đám đông là đủ hiểu.

Đèn xanh vừa lúc bật nhảy, lái xe phát hiện sự chú ý của cô dừng lại ở con hẻm đang diễn ra cảnh tưởng ghê tởm trói buộc tinh thần, rất hiểu ý không khởi động xe. Người phía sau xem một hồi có vẻ đã chán, ngữ điệu không cảm xúc nhàn nhạt cất lên: "Đi đi."

Thời điểm cô xoay đầu, đột nhiên bên cửa sổ lại vụt tới một bóng đen rũ rượi. Seulgi nhíu mày nhìn người con gái tóc tai rối xù đồng phục rách nát đang điên cuồng đập tay lên cửa sổ. Khoảng cách gần như thế vừa vặn để Seulgi nhìn rõ gương mặt của người kia, xinh đẹp tới mức không chân thật. Khoé môi vẫn còn lưu lại vệt máu đỏ thẫm nổi bật trên làn da trắng như sứ, đôi mắt trong suốt tràn ngập sợ hãi, giống như động vật nhỏ bị chà đạp đến cùng đường khẩn khoản van nài bàn tay cứu rỗi của một kẻ xa lạ.

Seulgi nâng khoé môi lên thành ý cười hưng phấn, kéo cửa sổ xuống. Người con gái hoảng loạn vươn tay vào trong siết lấy bàn tay đang vươn ra của cô, dùng lực mà bám siết.

Seulgi nhìn con thỏ nhỏ bị lôi kéo đi trong màn chửi rủa thô tục, bàn tay đột nhiên siết giật người con gái trở về. Trong lúc hoảng hốt giằng co, kẻ lớn gan nào đó đột nhiên cầm gạch ném mạnh vào bả vai của nữ sinh, viên gạch theo lực bắn ra đập cả vào thành xe bóng loáng.

Bàn tay của người con gái vẫn nắm lấy tay cô, đau đớn khiến người nọ rũ xuống bên cửa sổ xe, hít thở chật vật từng hồi. Kang Seulgi nhìn một cảnh này mà lòng dâng trào kích thích, ánh mắt lộ ra từng tia khát máu, cuối cùng dưới cái nhìn khủng hoảng của đám người bấy giờ mới kịp phát hiện ra sự hiện diện của cô, chậm rãi mà bình thản mở cửa xe bước xuống.

Seulgi cúi đầu nhìn vết lõm trên thành xe, vẻ mặt chẳng mang theo chút cảm xúc gì. Cô đảo mắt tìm kiếm trong giây lát, nhìn thấy tên nam sinh đã xé đồ người nọ ban nãy thì nhoẻn miệng cười, động ngón tay vẫy gọi tên đó lại.

Nam sinh kiêng dè thân phận của Kang Seulgi nên vẫn nghe lời bối rối lại gần, chẳng kịp chờ một lũ ngu xuẩn tìm về lại được hồn phách thất lạc đã thấy cô thản nhiên nhấc tay túm tóc tên nhãi kia đập mạnh vào dấu vết trên cửa xe. Đập một lần thấy tên đó dùng sức muốn đứng dậy thì giơ chân đạp vào ống đồng, lại tăng lực nắm tóc hắn lẳng mạnh vào cánh cửa.

"Thay tiền bảo hiểm luôn một thể."

Ánh mắt tàn bạo không đổi, hành động chẳng chút do dự, xong việc thì buông tay thả tóc nam sinh ra, nhìn hắn đau đớn mất đà ngã rạp xuống đất.

"Con khốn này..." Nam sinh rống lên một tiếng bật người dậy, mạch máu hằn giữa ấn đường hiện rõ sự phẫn nộ đến đỉnh điểm của hắn. Vậy mà chỉ vừa mới động một bước chân đã bị những người xung quanh nhanh nhẹn cản lại, bên tai truyền tới tiếng cảnh báo chớp nhoáng mà mạch lạc: "Thôi đi, nó là Kang Seulgi đấy."

Seulgi dửng dưng khoanh tay đứng nhìn một hồi, cười mở miệng nói: "Con khốn đang nghe đây."

Nam sinh ngậm chặt miệng không đáp, lẳng lặng đưa tay gạt máu tươi đang chảy ròng bên mặt.

Seulgi chơi chán rồi lúc này mới bình thản kéo người nọ nhồi vào trong xe, đóng sầm cửa lại.

Lái xe quy củ khởi động máy, đạp chân ga, cứ như vậy lái con dã thú toàn thân đen tuyền như khảm trên mình bóng đêm hoà lẫn theo ráng chiều vỡ vụn.

Người nọ ngồi yên trong xe, lẳng lặng bám lấy gấu áo khoác của cô không nói nửa lời. Seulgi vươn tay gạt bỏ vạt áo đồng phục đã bị giật tung cả khuy, áo lót trong cũng là một màu trắng thuần đến đơn điệu, như ẩn như hiện mà che khuất bầu ngực tròn trịa xinh đẹp, da thịt bị áo ngoài bao phủ trắng nõn không tì vết. Seulgi đè vai người con gái xuống, lột hẳn lớp áo đồng phục ra, diễm cảnh hiện rõ ngay trong tầm mắt.

Vết bầm tụ máu hằn trên bả vai, người con gái bị chạm tới chỉ có thể đau đớn dồn dập hít từng ngụm khí lạnh.

Seulgi dưng dửng hỏi: "Đau sao?"

Người con gái khựng lại giây lát, sau đó mới lắc đầu nguầy nguậy.

"Đau thì mở miệng mà nói."

Cái đầu nhỏ xinh vẫn một mực lắc lư, suối tóc như nhung lụa vô tình mà trêu chọc cọ sát lên cổ tay Seulgi, đáy lòng chẳng rõ vì sao đột nhiên truyền tới cảm giác ngứa ngáy nhộn nhạo.

"Tên gì?" Seulgi hỏi.

Người kia ngọ nguậy một hồi, do dự chốc lát rồi mới cầm lấy tay Seulgi, nghiêm túc dùng bụng ngón tay ấm áp mang theo xúc cảm nhồn nhột vẽ tên mình lên lòng bàn tay cô.

Ba chữ thật nắn nót thận trọng.

Seulgi lạnh lùng nhìn bàn tay trống không, vậy mà ba chữ đó lại như khảm sâu vào lòng.

"Bae Joohyun ấy hả?" Park Sooyoung lúc nghe Seulgi nhắc về người kia thì chẳng có mấy ấn tượng, ngoại trừ gương mặt xinh đẹp ra còn lại hoàn toàn là vô dụng.

"Chẳng nhớ nữa, chị ta nghỉ học nửa năm nay rồi. Mấy ngày trước đột nhiên được đi học trở lại tôi còn thấy bất ngờ, cái loại nghèo kiết xác ấy biến mất lâu như thế mà không bị đuổi học mới gọi là lạ."

Thế mà Bae Joohyun vẫn đi học, thậm chí còn được xếp lớp chung cùng Kang Seulgi và Park Sooyoung. Kể từ sau ngày đó, chỉ cần mỗi khi nhìn thấy Seulgi, Bae Joohyun đều mang theo vẻ mặt tươi cười đắm đuối tới ngu xuẩn, đến cả chút tự trọng nhỏ nhoi cũng không màng mà như con cún nhỏ nhìn thấy chủ nhân lon ton chạy lại gần bên cạnh cô.

Kang Seulgi từ nhỏ đến lớn đắm mình trong trăm vàn ánh nhìn xu nịnh, tập nhiều rồi cũng thành quen, luôn đối với ý tứ lấy lòng nhỏ mọn thực dụng được che giấu vụng về của đám người xung quanh đáp trả bằng cái liếc nhìn bàng quan chán ghét.

Một đám đông ồn ào bợ đỡ tranh nhau lên tiếng, nhân vật thuộc tầng lớp thái tử đảng như Kang Seulgi tuỳ ý chọn một người trong đám dân đen làm kẻ sai vặt cũng là chuyện thường. Kang Seulgi ngược lại cảm thấy đó hẳn là chuyện rảnh nợ nhất trên đời.

Cô ghét phiền, bẩm sinh đã như vậy.

Nhưng mà cuối cùng, Kang Seulgi vẫn chọn cho riêng mình một người.

Ba chữ không mang trọng lượng, chẳng lưu lại dấu tích, vậy mà mỗi khi mở lòng bàn tay ra, cái tên như đã khảm sâu vào tiềm thức, lưu lại xúc cảm nhợt nhạt được viết lên bởi đầu ngón tay.

Bae Joohyun, một kẻ ngu ngốc lại đơn thuần, ngay vào thời điểm mà cả chính bản thân Kang Seulgi cũng không hay biết,

chậm rãi và chắc chắn, tồn tại trong lòng cô.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip