10. Hôn

Đường lớn vào thời điểm một giờ sáng tĩnh lặng như tờ, xung quanh chỉ có thể nhìn thấy từng mảnh bóng tối bị không gian vò nát chẳng lưu lại vết tích lay động nào, ngọn đèn cũ kĩ trên đỉnh đầu trở nên mờ nhạt hơn mỗi lần lướt qua từng góc phố.

Seulgi ngao ngán nâng người ngồi dậy, cầm điện thoại đang rung lên từng hồi trong túi áo nhấn nghe. Đầu dây bên kia lập tức truyền tới tiếng cười khanh khách giòn tan, cũng không buồn để ý tới tâm trạng của người đang cùng mình đối thoại mà thẳng thừng lớn giọng: "Chúc mừng sinh nhật Kang Seulgi!"

"Em biết bây giờ là mấy giờ rồi không?"

"Ai quản nhiều như thế làm gì? Ở đây mới là 8 giờ sáng. Sinh nhật vui vẻ nhé, Seulgi baby."

"Cảm ơn."

Dù rằng một năm ba trăm sáu mươi lăm ngày, sinh nhật vẫn luôn dẫn đầu trong danh sách những ngày cô căm ghét nhất.

Seulgi vươn tay đè lên mạch thái dương, cố đàn áp cơn đau nhức nhối đang không ngừng nảy lên trong đầu, chậm rãi hỏi: "Ở bên đó ổn không?"

"Ban đầu không quen nhưng bây giờ thì tốt hơn nhiều rồi. Cha em nói chỉ cần qua một năm cho sự việc lắng xuống là có thể trở về."

"Ừm, nhớ chăm sóc bản thân."

"Em nghe nói chị mới chuyển qua trường em học?"

"Gần nửa năm rồi."

"Ồ, vui chứ? Đám trẻ trường đó biết điều lắm."

Kang Seulgi nghe ra mùi vị cợt nhả nồng đậm trong từng câu chữ của Kim Yerim, nhưng không rõ vì sao lại chẳng cảm thấy muốn cùng con bé tung hứng châm chọc một hồi như mọi ngày. Cô qua loa ừ một tiếng, bức thiết muốn tắt máy cho xong chuyện, Kim Yerim lại vẫn trong trạng thái hứng chí bừng bừng mà dong dài thật lâu.

Seulgi thở dài một tiếng tựa đầu vào cửa kính, đồng tử mỏi mệt khẽ chớp động dõi theo từng mảnh sáng tối hoà quyện của con đường trọi trơ vắng ngắt, mãi cho tới khi lướt qua khu phố tự trị nghèo nàn ẩm thấp của dân lao động, tầm mắt đột nhiên sững lại.

"Seulgi, Seulgi? Chị có nghe em nói gì không?"

"Cái gì?"

Kim Yerim lại bày ra tính tình trẻ con nũng nịu, qua đầu dây mà ăn vạ một hồi với Kang Seulgi. Thành thực mà nói, sự nhẫn nại này của Seulgi có lẽ cũng chỉ có thể dành riêng cho con bé suốt bao nhiêu lâu nay.

"Được rồi, mấy ngày nữa sẽ gửi đồ em thích qua. Cúp máy đây."

"Khoan đã, Seul..."

Lời còn chưa nói hết, Seulgi đã mất kiên nhẫn thẳng thừng chặn lại một tràng luyên thuyên dài dòng của Kim Yerim.

Cô mở miệng kêu tài xế dừng xe, đứng tại đầu con phố nhỏ nhìn về phía ngõ hẻm dài sâu thẳm như hũ nút. Ánh đèn duy nhất treo cao chập chờn từng hồi, lay lắt xuyên qua từng mảnh tường vôi nứt vỡ chiếu rọi lên khung cảnh cũ kì nghèo nàn, đột nhiên lại khiến cho Seulgi nhớ tới gương mặt của người nọ.

Ngay vào lúc bản thân hẵng còn ngỡ ngàng, điện thoại từ lúc nào đã truyền tới từng hồi tút dài trống rỗng vô vị. Chờ đợi chẳng tới mấy giây bên kia đã có người bắt máy, Seulgi thậm chí còn tưởng tượng ra dáng vẻ bối rối ngốc nghếch cùng ánh mắt ngái ngủ lim dim của người con gái lúc nhận được cuộc gọi của mình.

"Tôi đang ở đầu ngõ nhà chị, ra đón tôi đi."

Bên kia như thường lệ vẫn không có tiếng người đáp trả, đổi lại là âm thanh loẹt quẹt của gót giày ma sát với sàn đất phát ra giữa màn đêm thanh tĩnh phá lệ rõ ràng, cánh cửa cót két vội vã mở ra theo cùng tiếng bước chân gấp gáp mà chạy tới.

Seulgi yên lặng lắng nghe, âm thanh hoảng hốt từ điện thoại xuyên vào thực tại, tiếng hít thở gắt gao nho nhỏ bị kiềm nén truyền tới lồng ngực Kang Seulgi, lưu lại thành vệt xao động nhỏ bé quệt ngang nơi đáy lòng. Cô ngẩng đầu nhìn thấy bóng dáng gầy guộc đơn bạc của người con gái bước ra khỏi vòng ôm của bóng đêm đen kịt, chạy tới trước mặt cô, vương lại ý cười khờ khạo tới không đành lòng thương tổn trên gương mặt xinh đẹp đầy vết bầm tím.

Bae Joohyun ngu ngốc đứng đối diện nở nụ cười lấy lòng với Seulgi, giữa mảnh trời lạnh lẽo đến cứng ngắc từng khớp ngón tay này người nọ cũng không buồn khoác áo, cứ như vậy trong bộ dáng xuề xoà qua loa mà chạy đến bên cô.

Ánh đèn chớp nhoáng nhuộm lên sắc màu dịu dàng bên sườn mặt tinh xảo của Joohyun, nương theo áng cười quyến rũ nhân tâm khiến người ta say đắm.

Seulgi nhìn người con gái trước mắt hồi lâu thì chợt bừng tỉnh khỏi cơn mộng mị, thầm nhíu mày bực bội bản thân đột nhiên rơi vào hỗn loạn mà chẳng có lí do.

"Bác về trước đi, sáng mai tới đây đón tôi." Seulgi quay đầu nói với bác tài xế đã đứng tuổi kế bên, suy nghĩ giây lát rồi mới tiếp tục: "Cứ bảo với thư kí Jeon tôi bắt bác tăng ca, gấp đôi tiền thưởng."

"Cảm ơn cô chủ."

Kang Seulgi khoác khoác tay tỏ ý không có gì, xoay người chậm rãi đi thẳng về phía trước. Bae Joohyun hệt như đứa ngốc tay chân thừa thãi quăng quật bên cạnh cô, nhe răng cười hì hì lấy lòng, thậm chí còn lớn gan mà chộp lấy ống tay áo của Seulgi kéo về phía trước.

Vốn cứ nghĩ bản thân hẳn là phải nổi giận, nhưng nghiêm túc cảm nhận thì lại lén lút phát hiện ra tâm tình thực sự không tồi. Seulgi hơi chau mày, cuối cùng mặc kệ cho Bae Joohyun thích làm gì thì làm, dù sao cũng không còn ai khác ở xung quanh, cô chẳng cần lo nghĩ mình sẽ đánh mất hình tượng vào tay một đứa ngốc thế này.

Joohyun kéo cô đi vào con ngõ nhỏ, mùi vị ẩm mốc ngai ngái của đất cát tràn tới tận chóp mũi, xung quanh bị bóng tối bao phủ, chỉ có thể nhờ vào ngọn đèn từ xa nhập nhèm tràn tới dẫn lối cùng cái siết tay vụng về run rẩy của người nọ, cảm giác mềm mại ấm áp lưu lại trong lòng bàn tay lặng lẽ át đi xúc cảm khó chịu trong lồng ngực.

Bae Joohyun dừng lại trước một căn nhà nhỏ xập xệ tồi tàn, cánh cửa sắt phát ra âm thanh chói tai khiến Seulgi nhíu mày. Cho tới tận lúc bước chân vào bên trong, nhìn Joohyun cúi người đặt một đôi dép đi trong nhà tầm thường màu nâu xuống trước chân mình, hàng mày gắt gao nhăn lại của Kang Seulgi mới miễn cưỡng biến mất.

"Chị sống ở nơi tàn tạ thế này sao?" Seulgi hít một hơi thật sâu, nương theo ánh đèn neon chiếu rọi tới sắc màu trắng ởn đến gợn người mà nhìn rõ toàn cảnh bên trong.

Căn nhà chỉ có ba gian, một phòng ngủ nho nhỏ với chiếc giường chưa tới nổi mét tám kê cùng tủ quần áo nhỏ hẹp bên cạnh, nhà vệ sinh dùng cửa gỗ im lìm đóng chặt, một gian nhà bếp đơn giản đến thiếu thốn. Ngọn đèn neon duy nhất phát ra ánh sáng nhàn nhạt càng khiến cho quang cảnh trong căn nhà trở nên chật chội.

Điểm duy nhất khiến cho Seulgi cảm thấy đáng khen chính là chí ít nơi này vẫn còn ấm áp và sạch sẽ chán, so bì với chiếc lồng son quanh năm suốt tháng đều lạnh lẽo và cô quạnh giam hãm con người ở bên trong, căn nhà bé tin hin này còn tốt lắm.

Bae Joohyun loay hoay dọn giường tạo thành một chỗ trống, cẩn thận và tỉ mỉ tới độ gấp cả mấy lớp chăn trải xuống cho Seulgi ngồi. Người nọ lạnh mắt liếc qua căn phòng, lại tiếp tục nhìn chiếc chăn đơn bạc lộn xộn trên giường, bực bội hỏi: "Máy sưởi đâu?"

Joohyun nghệt người ra một lúc, lắc đầu nguầy nguậy.

"Nhiệt độ hôm nay là 2℃, cái mẩu chăn mỏng dính này dùng làm khăn tắm cũng đếch ấm."

Kang Seulgi đột nhiên phát hiện mình nổi giận, lại một lần nữa không rõ lí do.

Thân thể đã nhỏ lại còn gầy, căn nhà thấp tối ẩm mốc, bây giờ tới một chiếc chăn cũng nhường cô để lót đệm ngồi. Rốt cuộc con người này còn có thể ngu xuẩn tới mức nào nữa?

Joohyun cho là cô cảm thấy lạnh, vội vội vàng vàng mở tủ quần áo lấy ra một chiếc áo phao dày cẩn trọng lấy lòng đưa ra trước mặt Seulgi. Người nọ lúc này quả thực đã bắt đầu giận đến mất trí nhưng rồi đành phải dằn lòng nhẫn nhịn. Bae Joohyun gầy đến như vậy, xuyên qua cổ áo ngủ còn có thể nhìn rõ xương quai xanh thấp thoáng lộ ra. Bản thân chỉ cần đánh một quyền thôi, trên cả gương mặt lẫn cơ thể vẫn luôn lưu lại vết thương kia khẳng định sẽ xuất hiện thêm dấu tay cực kì rõ mắt.

Kang Seulgi là loại con gái ngứa mắt liền đánh, nhưng mà chẳng rõ vì sao, đối với cái người dù có đánh đến mức nào vẫn luôn ngốc nghếch cười nịnh nọt lấy lòng như Bae Joohyun, mỗi lần xuống tay lại là một lần trong lòng khó chịu đến buồn bực.

Vốn tính nói gì đó với người kia, Bae Joohyun bất chợt lại vươn tay muốn chạm lên mặt cô. Seulgi theo phản xạ hất mạnh tay người kia ra, hàng mày khó hiểu cau lại. Joohyun giống như chẳng nề hà gì tính tình cục cằn nóng nảy này của cô, trong mắt đong đầy một tầng lo lắng, sốt ruột mở tủ đầu giường lấy hộp y tế rồi vội vàng bỏ thuốc mỡ và băng dán ra, ương ngạnh nhìn cô thật lâu.

Lúc này Kang Seulgi mới nhận ra mục đích của Bae Joohyun là gì.

Bae Joohyun nóng lòng muốn bôi thuốc cho cô nhưng rất sợ Seulgi sẽ mất hứng, bàn tay khựng lại giữa khoảng không tần ngần do dự rất lâu, cuối cùng mới liều lĩnh vươn lên, đầu ngón tay còn có chút thuốc mỡ vương mùi gai góc thận trọng chạm vào vết xước nơi gò má.

Trái tim bất chợt có chút uể oải, cảm giác ngổn ngang tràn đầy trong lồng ngực này, không phân định được là bức bối hay là khó chịu.

"Biết vì sao tôi bị đánh không?" Seulgi bật cười hỏi.

Joohyun mím môi, đôi mắt trong suốt như pha lê khẽ chớp động mê man nhìn cô không rõ ràng.

Kang Seulgi nhếch miệng cười xoà, vươn tay đóng hộp y tế lại.

"Kệ nó đi, không cần dán đâu."

Biết rõ bây giờ còn tiếp tục nghịch ý người kia thì sẽ phải nhận kết cục chẳng tốt lành gì. Joohyun ngoan ngoãn cất đồ đạc đi, ngồi yên chưa tới vài phút đã lại bật phắt dậy chạy vào bếp. Phạm vi của mấy gian phòng nhỏ xíu chẳng cách nhau tới vài bước chân, Seulgi nhìn quanh phát hiện người kia dù có đi khỏi thì vẫn sẽ trong tầm mắt của cô, cuối cùng chọn mặc kệ.

Bae Joohyun ở trong gian bếp loay hoay hồi lâu, bắc nồi lên bếp, pha pha nấu nấu cái gì đó một lúc cho tới khi nước sôi sùng sục rồi mới kê nồi đổ ra, Seulgi nhìn thấy cô bưng một chiếc bát nhỏ cẩn thận tiến lại giường.

Cặp mắt to tròn như con thỏ nhỏ, mang theo một tia chờ mong cùng lấy lòng nâng chiếc bát tới trước mặt Kang Seulgi. Mùi vị thơm ngon quen thuộc truyền tới chóp mũi, Seulgi cúi đầu nhìn, phát hiện là canh giải rượu.

"Làm cho tôi hả?"

Người nọ ngu ngốc vui vẻ gật đầu.

Kang Seulgi khẽ nâng khoé môi, tâm tình không tồi liền cầm thìa đưa lên miệng nếm thử, hai bàn tay cầm bát của Joohyun đã có chút vừa nóng vừa mỏi nhưng không dám hạ xuống, Seulgi thì vẫn cứ điềm tĩnh ăn hết một bát canh.

Ở khoảng cách gần như thế này gương mặt người con gái hiện lên vô cùng rõ ràng. Hàng mi cong vút đen láy chập chờn như cánh bướm không chút lay động nhìn cô, mục quang xinh đẹp trong suốt tràn ngập ý cười. Seulgi nhìn vết bầm tím bắt mắt bên gò má phải cùng với vết xước nho nhỏ đã kết vẩy dưới cằm của Joohyun, cảm thấy hơi khó chịu.

Uống xong bát canh đến những thìa cuối, hai tay Joohyun cũng đã mỏi nhừ nhưng vẫn ngoan ngoãn chờ người nọ ăn xong. Seulgi đột nhiên ngẩng đầu, vươn tay chạm nhẹ lên dấu vết nơi gò má, hơi dùng lực thử ấn một cái, Joohyun vì đau lập tức cau mày. Cô nhìn thấy ánh mắt to tròn sáng rực của người con gái hiện lên một tầng hơi nước nhưng vẫn cố đè nén lại uỷ khuất, hàm răng trắng muốt nhẹ nhàng cắn lên môi dưới đỏ rực át đi đau đớn.

Joohyun hơi ngước lên nhìn cô, hơi thở yếu đuối nhẹ bẫng truyền tới ồ ạt tiến công thẳng vào lòng Kang Seulgi, đạp vỡ luôn tầng lý trí vốn luôn lãnh tĩnh chấn định.

Kang Seulgi vươn tay gạt mạnh chiếc bát trống không trên tay Joohyun khiến nó rơi xuống đất vỡ tan tành, âm thanh chói tai quẩn quanh bốn góc phòng quạnh quẽ cũng không đổi lại được một tia dao động trong ánh mắt của người đối diện.

Joohyun bàng hoàng nhìn Seulgi đột nhiên kéo cô lại gần, bàn tay thanh mảnh xinh đẹp siết chặt lấy gáy Joohyun, sau đó không một tiếng động, không một lời cảnh báo, bất chợt hôn cô.

...

A/N:

Bốn chuyện quan trọng:

1. Hôn rồi!
2. Cuối cùng cũng hôn rồi!!
3. Hôn rồi còn không mau vote!!!
4. Món quà nho nhỏ dành tặng các bạn, cũng như dành tặng bản thân mình, vốn đã được đăng vào ngày 1607 và reup lại:

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip