Tập 10: Hẹn hò

Đất Cảng về đêm náo nhiệt khác thường. Những vũ trường, nhà hát hoạt động năng nổ. Khách khứa đa phần là quan chức Pháp, chính khách cấp cao hoặc các cậu ấm cô chiêu vung tiền như giấy.

Châu Hiền chưa ngủ được. Có lẽ vẫn còn bối rối khi nhận được câu trả lời trần trụi từ cô.

Biết nàng còn thức, Sáp Kỳ quay người lại. Đèn dầu đã tắt gần hết. Trong bóng tối, hình bóng Châu Hiền mông lung tựa khói sương.

"Ngày mai mợ muốn đi hẹn hò không?"

Cái thuở trăng rằm ngày ấy, Châu Hiền còn chưa kịp ưng ý mối nào đã bị buộc gả cho người, đâu có biết cảm giác hò hẹn trai gái ra làm sao.

Giờ nghe cô nói mà nàng thổn thức. Bỗng dưng hiếu kỳ nổi lên, thôi thúc Châu Hiền đồng ý.

"Đi hẹn hò là đi đâu hả cô?"

"Mình đi rạp chiếu bóng, rồi đi mua quần áo, đi ăn."

"Quần áo tôi mặc đã hết đâu."

Hôm may áo cưới, Sáp Kỳ đặt hàng dì Mai thêm gần chục bộ áo ngũ thân đủ màu, tất cả đều may theo số đo của nàng. Lúc Châu Hiền biết được thì dở khóc dở cười, chỉ dám lựa lời khuyên cô đừng phung phí vì mình.

"Tôi mua cho mợ mấy cái váy. Mợ nhỏ người, da thì trắng, mặc lên chắc đẹp lắm."

"Tôi quanh quẩn trong nhà thôi, có đi đâu đâu mà cần váy vóc."

"Thì mợ mặc cho tôi ngắm."

Sáp Kỳ đã kiên quyết thế, nàng nói gì được nữa? Thôi đành chiều cô vậy.

Mượn lúc không khí vui vẻ thoải mái, Sáp Kỳ trò chuyện với Châu Hiền thêm đôi câu. Cô hỏi, nàng đáp. Cứ rù rì đến khi nàng mơ màng ngủ mất, cô cả liền đánh liều ngắt trộm đài hoa.

*
*

Sáng sớm, con Đốp tung tăng ra tiệm mỳ vằn thắn mua hai phần cho cô và mợ. Tiền thừa nó đút túi, nhét vào trong lưng quần.

Trên đường về ngang qua hàng bánh khoai, nó lấy mấy hào Sáp Kỳ cho hôm qua bỏ giỏ đôi ba miếng nóng hổi. Cái bụng rỗng tuếch reo lên từng đợt hân hoan, vui sướng.

"Mời cô, mời mợ ăn sáng."

Sáp Kỳ và Châu Hiền vừa xuống tới nơi đã thấy nó lăng xăng sắp bát sắp đũa ra bàn. Tay chân con Đốp nhanh nhẹn, nhoắng cái dọn lên bữa sáng thơm ngon.

"Mày mua gì ăn chưa Đốp?"

"Con mua bánh khoai rồi, đang tính tìm anh Hào ăn chung."

"Lấy cho cô cái hộp trong kia đã rồi đi." Sáp Kỳ chỉ ra sau lưng.

Chưa đầy một phút sau, hộp nhung được đặt vuông vắn trên bàn.

"Cái gì thế cô?" Nàng hỏi.

"Quà cho chị." Dứt lời, cô tiện tay mở ra.

Bên trong là bộ vòng ximen gồm bảy chiếc. Hoa văn khắc trên mặt vòng đơn giản mà đẹp mắt. Nom mảnh mai vậy thôi chứ toàn dùng vàng thật đúc ra, quý giá vô cùng.

"Hồi tôi ở trong Nam thấy người ta đeo nhiều, trông cũng hay nên nhờ Trân Ni đặt làm một bộ cho mợ."

Đúng như Sáp Kỳ tưởng tượng. Vòng vàng bao quanh cổ tay trắng muốt của Châu Hiền hợp đến mức cô không nỡ tháo ra, chỉ muốn nàng cứ đeo vậy đi hẹn hò luôn cho đẹp.

"Mợ thích không?"

"Tôi thấy hơi lạ tay." Nàng thật thà đáp.

Bình thường Châu Hiền hay đeo vòng ngọc, tự dưng đổi sang cái mới chưa làm quen được ngay.

Sáp Kỳ cũng không ép nàng. Cô cười lém lỉnh: "Cái này chị thích đeo lúc nào thì đeo, nhưng đừng cất đáy hòm là được."

Tâm ý của Sáp Kỳ, tất nhiên Châu Hiền sẽ nâng niu cẩn thận. Nàng gật đầu, giục cô ăn mau kẻo nguội. Hai bát mì đợi từ nãy đến giờ sắp trương hết rồi.

*

Chiếc Peugeot 203 rẽ vào trục đường Courbet, đi thêm độ hai trăm mét thì dừng trước cửa tiệm Gylong.

Thấy biển số xe quen thuộc, anh chàng đỏm dáng ngay lập tức đưa thước đo cho nhân viên, ra tận cửa nghênh đón.

"Ôi khách quý khách quý! Lâu lắm rồi tôi mới lại gặp cô, mademoiselle thân mến."

Sáp Kỳ cười với anh ta, tay trái đặt hờ sau lưng nàng.

"Tôi không phải mademoiselle nữa đâu, Barry."

Barry há hốc, đảo mắt qua lại giữa hai người phụ nữ An Nam.

"Chẳng lẽ đây là..."

"Vợ tôi, Châu Hiền."

Vẻ sửng sốt của anh ta biến mất ngay khi cô giới thiệu. Barry lấy mũ beret đội lệch trên đầu xuống, đặt nó trước bụng rồi chào lịch sự bằng vốn tiếng Việt ít ỏi của mình.

"Vinh hạnh được gặp, madame Hiền."

Lần đầu tiên tiếp xúc với người nước ngoài làm Châu Hiền lúng túng. Nhưng nhờ Sáp Kỳ ở bên cổ vũ, nàng vẫn tự tin đáp lại.

"Tôi cũng vậy, monsieur."

Chờ khi Barry cách cả hai một đoạn rồi, cô mới ôm vai nàng khen ngợi: "Chị giỏi lắm!"

Nhờ Sáp Kỳ nàng mới biết Gylong là tiệm may đồ Tây có tiếng nhất tỉnh. Mà tệp khách hàng của Barry cũng chỉ toàn những ông to bà lớn.

"Ba bộ này khi nào lấy được?"

"Khoảng một tháng. Tôi gửi đến địa chỉ cũ cho cô nhé, madame?"

"Được."

Thỏa thuận ngày giờ lấy hàng xong xuôi, Sáp Kỳ trả trước 600 đồng tiền vải. Đợi sau khi nhận đồ, ưng ý thì sẽ trả nốt 400 đồng tiền công còn lại.

*

Điểm đến tiếp theo là rạp chiếu bóng Vĩnh Lợi.

Cả hai đi tầm sáng, không phải cuối tuần nên rất vắng. Lúc tới quầy mua vé, nhân viên còn đang gà gật ngủ mơ.

Sáp Kỳ gõ lên bàn: "Cho tôi 2 vé Les Deux Timides, ghế đệm lò xo."

Từ lúc ra khỏi nhà, Châu Hiền đi theo cô khám phá hết cái này sang cái nọ. Đâu đâu cũng đầy rẫy những thứ mới mẻ nàng chưa bao giờ thấy. Song, điều thu hút Châu Hiền lại là cách cô giao lưu với mọi người.

Lịch thiệp và nền nã. Phong thái quyền quý thuộc về tầng lớp tri thức níu giữ ánh mắt nàng chìm đắm mỗi lúc một lâu.

"Phim Tây hả cô?"

Châu Hiền chợt nhớ ra khi cả hai đã yên vị trên chiếc ghế bọc vải đỏ có thể lật lên lật xuống.

"Ừ, nhưng họ có thuyết minh. Mợ yên tâm."

Nàng gật gù. Lát sau phim chiếu, Châu Hiền xem rất chăm chú. Trong khi đó, Sáp Kỳ còn chẳng thèm quan tâm nội dung chạy trên màn ảnh là gì, chống cằm ngắm vợ.

"Cô Kỳ này."

"Ơi, tôi nghe."

"Nữ diễn viên đó đẹp quá! Cô ấy cũng tên là Yvette. Chẳng hay cô Yvette mà Trân Ni kể hôm nọ có đẹp giống cô ấy không?"

===

(*) Chú thích:
- Monsieur ~ quý ngài: cách gọi chung cho đàn ông trong tiếng Pháp.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip