II.(18) Home
Buổi sớm trong tiết chuyển đông, mặt trời chẳng kịp lên cao, chỉ có chút ánh sáng mờ mờ hơi tối lọt qua khe cửa sổ.
Jeongin tự động thức dậy theo đồng hồ sinh học riêng của nó. Mở mắt ra thấy cả người nặng trĩu, cảm giác như buổi thức dậy sau cả đêm đi thuyền.
Cánh tay Seungmin đè nặng trên người nó, còn mắt anh thì vẫn nhắm nghiền, không có dấu hiệu sẽ thức dậy. Nằm nhích người vào trong tường, chiếc giường đơn nhỏ hai người nằm vào thì có hơi chật chội, dù người nó cũng chẳng to lắm. Bỗng dưng Jeongin lại nhớ đến chuyện tối qua lúc chuẩn bị đi ngủ.
"Anh bị ốm mà, em nằm tuốt đầu kia nhỡ may anh làm sao thì em có biết không?" Seungmin vùng vằng tay nó.
"Anh gọi một câu là em tỉnh ngay mà."
"Không ấy nhưng mà em nằm đây thì tiện hơn, còn tí Jeonghyeon ngủ đâu?"
"Nó ngủ bên chị hàng xóm rồi anh không phải lo."
"Ơ kìa sao lại để em ấy ngủ bên hàng xóm, gọi về đây mà ngủ chứ?"
"Nó về thì anh cũng đi về." Yang Jeongin một tay chống nạnh nhìn anh, một tay chỉ ra phía cửa.
Kim Seungmin quay ra ôm nó "Thôi ngủ chung đi mà, Jeongin không thương anh hả?", giọng anh mè nheo như một đứa trẻ con.
"Không."
"Ơ..."
"Đi ngủ đi, anh nói nhiều thật đấy." Giọng Jeongin hơi gắt lên.
"Sao hôm nay em đanh đá vậy? Em toàn mắng anh thôi."
Hai người kì kèo qua lại cho đến khi đồng hồ chỉ sang số mười một, Jeongin cũng mệt vì buổi chiều nó dầm mưa, buồn ngủ quá, nó cứ thế nằm xuống, còn Seungmin thì hí hửng bảo nó "Vậy có phải nhanh không?" rồi xách gối ra nằm xuống.
Jeongin nằm yên lặng nhìn anh ngủ. Chỉ có vậy mà má nó cũng đỏ hây hây như vừa đánh phấn. Dù trước đây có hay sang chỗ Seungmin ngủ, nhưng lúc nào thức dậy nó cũng vội vàng đi về nhà còn làm việc này việc kia, hoặc có khi dậy muộn hơn anh, nên đại loại là nó chưa ngắm anh ngủ bao giờ.
Về chuyện tối hôm qua, kì thực thì đến sáng nay Jeongin vẫn mơ màng mà nghĩ lại từng chút một, mọi thứ sượt qua như một giấc mơ lạ kì thuở nhỏ. Nhưng những dòng cảm xúc lúc ấy thì nó nhớ như in, chẳng cần cố gắng. Chút hạnh phúc chạy trong đầu, trong tim, mơn man đến từng tế bào, lướt nhẹ như một cơn gió thoảng qua.
"Anh mới là kẻ may mắn nhất trên đời này." Kim Seungmin mặc kệ cơn đau âm ỉ truyền lên từ dưới bụng mà ôm chặt Jeongin hơn nữa. Rúc xuống mái tóc mềm đen óng ả, anh thì thầm "Anh thương em, vì em là em, không phải vì bất kì một lí do nào khác."
Yang Jeongin bỗng dưng ngồi yên như chết lặng. Seungmin vừa nói thương nó sao? Nó ngồi đó để anh ôm cho đến khi hai bàn chân đã tê mỏi.
Kì lạ, Yang Jeongin không một chút nào nghĩ về những chuyện đã qua.
Nó mặc kệ chuyện Kim Seungmin đã yêu thương hay chiều chuộng người ấy đến đâu, cũng không quan tâm trong suốt sáu năm ấy mối quan hệ của hai người như thế nào, Yang Jeongin quên hết những lời anh nói vào buổi tối ở bữa tiệc hôm ấy, quên đi cả những thứ mà lâu nay nó luôn ép buộc bản thân phải làm theo.
Thứ duy nhất Jeongin biết bây giờ là Kim Seungmin đang ở đây, anh ôm nó, còn nó có thể nhẹ nhàng vòng tay siết quanh eo anh, chẳng sợ điều gì.
"Anh xin lỗi, anh đã nói sẽ về tìm em, nhưng anh lại để em phải lên đây tìm anh trước."
"Em vất vả rồi, em đã gánh vác bao nhiêu thứ trên vai em, từ giờ để anh thay em gồng gánh mọi thứ. Anh đủ khả năng mà, anh chẳng phải dựa dẫm vào ai nữa rồi."
Yang Jeongin bỗng thấy khoé mắt nó cay xè, mờ nhoè đi. Rời khỏi lòng Seungmin, nó đưa tay lên gạt đi chóp mũi ửng đỏ, đứng dậy đi về phía cửa sổ, trông ra ngoài chỉ thấy một toà chung cư cũ và một mảnh trời nho nhỏ. Kéo tấm rèm cửa vào, nó quay ra bảo anh "Muộn rồi, ngủ thôi."
Mải mê nghĩ về chuyện cũ, Jeongin giật mình khi thấy cánh tay Seungmin khẽ động đậy. Bất giác, nó nhắm chặt đôi mắt lại, chỉ nghĩ đến chuyện bây giờ anh mà dậy, bốn con mắt nhìn nhau thì hẳn là phải khó xử lắm.
"Dậy đi thôi!" Seungmin ghé xuống, hôn lên má nó một cái thật nhẹ, nhẹ như cánh anh đào rơi sượt qua tay, dưới buổi mùa xuân gió nhẹ.
Jeongin ngại ngùng đến độ không dám mở mắt, nó chỉ cứ thế lao thẳng xuống, rúc vào ngực anh đến mức anh phải hơi ngả người ra sau.
"Sao nào?" Khoé miệng kéo lên thành một nụ cười, Seungmin nhẹ nhàng xoa lưng nó. "Em không định dậy thật đấy hả?"
Jeongin lắc đầu nguầy nguậy, nhưng vẫn nhất định không ngẩng mặt lên.
"Innie lười quá nè?"
Cuối cùng, Jeongin cũng chịu mở miệng ra trả lời. "Anh...anh đừng trêu em."
Căn phòng sáng sớm đã tràn ngập những tiếng xe cộ đi lại ngoài đường. Vậy mà nó vẫn có thể nghe ra tiếng cười khúc khích dù Seungmin đã cố nén lại.
"Anh đừng cười..."
"Sao thế?" Seungmin kéo nhẹ để nó ngẩng lên nhìn anh "Hôm qua em mắng anh dữ lắm mà?"
Anh nhắc đến chuyện hôm qua làm Jeongin lại càng ngại hơn. Nhưng sáng rồi, dậy thì vẫn phải dậy, không thể nằm ườn ở đây mãi được, Jeongin vùng chăn, bật dậy rồi lao thẳng vào nhà vệ sinh, để lại Seungmin ngồi cười ngây ngốc.
Cho đến sau này, thi thoảng, anh vẫn hỏi đi hỏi lại nó một câu hỏi duy nhất: "Sao tối hôm đó em lại chạy xuống thế?"
Jeongin chắc chắn biết lí do nó chạy xuống là gì, nếu suy nghĩ lại thật kĩ càng. Nhưng nó lại là kiểu người không giỏi nói ra mấy câu yêu đương đường mật cho lắm, nên mỗi khi Seungmin hỏi thế, nó thường chỉ trả lời "Em sợ anh đau quá rồi bất tỉnh ở đấy, sáng hôm sau lại có án mạng dưới khu trọ của em."
Kim Seungmin đương nhiên không hề hài lòng với câu trả lời của Yang Jeongin. Nghe nó trả lời xong, anh lại cấm cảu "Thế em cứ để anh chết quách luôn cho xong!"
Thật ra nếu đêm ấy, kể cả khi không nhận được cuộc điện thoại của Hyunjin, Yang Jeongin vẫn sẽ chạy xuống.
Bước về phòng sau khi gặp Seungmin dưới nhà, Jeongin lần tìm đến những bức thư vẫn để trong hộc bàn sau khi đem từ đảo lên. Mấy ngày trời nó không dám vứt đi, dù chỉ có một việc đơn giản là bỏ gọn vào trong túi rồi xếp chúng cùng những túi rác khác. Nó không nỡ vứt.
Thế nên tối ấy, Yang Jeongin định quyết tâm một lần mà quăng đi, ấy thế nhưng nó lại ngồi dở từng lá thư ra đọc lại, từng chút từng chút một.
Có những bức thư viết chưa xong, cũng có những cái viết dưới bóng đèn dầu khi trời nổi bão nên chữ nghĩa nguệch ngoạc đi hết cả.
Sáu năm quả là một hành trình dài.
Dù những dòng thư Jeongin viết ra chỉ ngắn ngủn một đoạn. Nhưng nó lại nhận ra sáu năm ấy nó không thể buông bỏ một mối tình, là tình đầu của nó, là chút cảm xúc ngây ngô mà khi ấy nó không cảm nhận hết được.
Rồi bỗng dưng Yang Jeongin sợ, sau này tìm đâu ra một người như Kim Seungmin, sau này sẽ còn có ai cưu mang che chở nó như thế? Sau này còn ai dịu dàng với nó đến mức dù giận đến mấy cũng không lỡ quay lưng? Kim Seungmin trong những dòng kí ức về tình đầu, sẽ không có ai thay thế được. Và câu chuyện dài sáu năm dang dở, nó chẳng nỡ bỏ đi.
Rồi Yang Jeongin tưởng tượng ra khi Kim Seungmin đứng cùng người ấy, khi anh chở che và dịu dàng với người ấy, rồi sau này, rất lâu sau nữa, anh sẽ cùng người ta lập gia đình, sinh ra những đứa trẻ đáng yêu.
Những suy nghĩ rất trẻ con, rất ích kỷ bỗng nhiên trỗi dậy trong lòng Yang Jeongin sau ngần ấy năm chỉ biết sống cho người khác. Nó đã chạy xuống.
Cuộc điện thoại của Hyunjin chỉ là cái cớ, còn trong lòng Jeongin biết rõ, nó có thể bỏ mặc Kim Seungmin ở đấy, có hàng chục người qua lại sẽ giúp anh nếu anh gặp chuyện gì bất trắc. Nhưng Yang Jeongin yêu anh.
Thành phố một buổi ngập sương và gió lạnh. Khẽ đưa tay kéo chiếc khăn choàng lên che kín mũi, Jeongin vội vã rảo bước trên con đường chạy dài những gốc tường vi vừa hết mùa hoa.
Kì lạ thay, nó lại tưởng tượng được ra trong đầu cái sắc trắng nhẹ tinh khôi của tường vi đang mùa nở rộ dù chỉ nhìn thấy những cành cây đã trụi hết lá. Trong lòng dâng lên một nỗi tiếc nuối nhỏ nhặt, mùa mưa vừa qua, nó đã bỏ lỡ chút xinh đẹp ấy của thành phố. Một mùa mưa dài như thể cả một cuộc đời.
Yang Jeongin khựng lại trước gánh hàng xôi của một bà cụ đã tầm tuổi tám mấy. Khói nghi ngút bốc lên từ những chõ xôi đầy đủ bảy sắc cầu vồng, còn nhớ Seungmin từng nói với nó "Xôi là một thức quà riêng biệt của người thành phố."
Thế mà mấy tháng trời ở thành phố, nó vẫn chưa có dịp được thử qua.
"Em muốn ăn hả?" Người đi bên cạnh nó bấy giờ mới đuổi kịp đến đây. Trên tay anh ôm theo chậu hoa trạng nguyên đỏ rực một góc phố đang thấm đẫm hơi lạnh. Khi nãy anh nói nó đi trước đi, ra là dừng lại để mua cái này.
Đặt chậu trạng nguyên sang tay nó, Seungmin chạy đến gánh hàng xôi của bà cụ với đôi mắt niềm nở. Hai người nói gì với nhau rất lâu, như là đã quen từ trước. Nhìn xuống bông trạng nguyên đỏ, lại thêm nắm xôi nóng bọc trong chiếc lá sen, thành phố đâu buồn đến thế?
Người bên cạnh Yang Jeongin vừa đi vừa ngâm nga một giai điệu lạ lẫm nào đó, thi thoảng lại nói với nó vài câu mỗi khi anh gặp một điều gì quen thuộc.
Con đường dẫn đến đại lộ lớn, băng qua đây, đi thêm một đoạn sẽ đến được bờ hồ. Bờ hồ sáng chủ nhật đông đúc hơn bình thường dù nhiệt độ ngoài trời chẳng chạm đến mốc hai chữ số. Vì sợ Jeongin lạnh, Seungmin bắt nó đeo thêm một lớp găng tay nữa, còn anh thì để tay không như thế. Nắm xôi để trong túi áo vẫn toả ra hơi ấm, Jeongin nhẹ nhàng nhét sang túi áo anh.
"Gì đấy?" Seungmin nhìn xuống bọc xôi, lại nhìn nó "Em không ăn à? Anh tưởng em muốn ăn mà?"
Jeongin lắc đầu "Không, em để nhờ thôi."
Mấy cây liễu rủ trồng dọc bờ hồ cũng chẳng còn lại hoa hoét gì ngoài những cành với lá xanh biếc. Kéo nhẹ tay nó, anh bảo: "Tí về studio với anh, có cái này muốn cho em xem."
"Cái gì thế anh?" Jeongin hào hứng hỏi lại, nụ cười tươi như đám trạng nguyên nở rộ.
"Tí nữa đến là biết mà." Seungmin nhìn em. Nụ cười của Yang Jeongin trong một sớm mùa đông, đẹp tươi.
Năm mười bảy, Kim Seungmin vì đặt nỗi nhung nhớ của mình lên một người dưới buổi chiều hè nắng rực mà quên rằng thành phố buổi đông cũng đẹp biết bao nhiêu.
Yang Jeongin không rực rỡ như một buổi chiều hè, em lặng lẽ, tinh khôi như một sớm mùa đông thanh khiết. Bỗng dưng Seungmin lại thấy trái tim mình lệch đi một nhịp, cảm giác như vừa trở về những năm mười mấy đôi mươi. Có lẽ chẳng thể chờ đến khi hai người về đến studio nữa, anh nhẹ nhàng đặt chậu trạng nguyên sang tay nó, bối rối gãi đầu.
"Tặng em này."
Jeongin ngơ ngác nhìn anh, lại dáo dác nhìn xung quanh những người đang đi qua lại. "Ơ, sao lại tặng em? Không phải anh định mang đến studio à?"
"Anh mua cho em mà, studio không có chỗ để đâu." Nói rồi Seungmin kéo lấy bàn tay còn lại của nó, nhét vào bên túi áo vẫn còn nguyên bọc xôi nóng hổi. "Anh thích Jeongin lắm, Jeongin làm người yêu anh đi!"
Yang Jeongin lại đảo mắt nhìn Seungmin một lần nữa "Chẳng phải anh với em..."
"Giờ anh mới tỏ tình với em được một câu tử tế, xin lỗi vì để em chờ lâu."
"..."
"Jeongin có đồng ý không?"
Gió đông mơn man trên làn tóc rối, hai gò má ửng hồng lẫn trong sắc đỏ của trạng nguyên, Yang Jeongin gật đầu rồi tự nhiên lao vào, ôm chầm lấy Kim Seungmin mặc kệ chuyện nó ngại ngùng vì có người xung quanh.
"Sao anh còn phải hỏi, đáng ra anh phải biết câu trả lời ngay từ buổi tối hôm đó chứ?"
Không phải Wendy, không phải một nhân vật nào trong những câu chuyện cổ tích, khúc ca độc hành của Yang Jeongin, chưa bao giờ hi vọng sẽ có ai nghe thấy mà rủ lòng thương cảm một chút cảm thông.
Nhưng cái nghèo khổ không phải thứ nhấn chìm cuộc đời nó, mà cái nghèo khổ là nơi nó sinh ra, giống như một gốc xương rồng nở hoa giữa vùng đất cằn cỗi. Miền kí ức về những cơn bão biển, về những khi chạy vạy làm lụng rồi lo toan đủ điều bỗng nhiên trở thành một miền kí ức sâu thẳm, không phải là một nỗi ám ảnh, mà là một niềm tự hào cho đến ngày hôm nay.
Kim Seungmin đáng ra sẽ chỉ là một người vô tình lướt qua cuộc đời nghèo khổ của Yang Jeongin, cho đến khi anh nghe thấy được khúc độc hành của nó vấn vương trên những nhánh cỏ dại mọc trên đồi, trên mái ranh của căn chòi nhỏ, hay trên cả mặt bàn gỗ chi chít những nét vẽ.
Vậy là từ ấy, sẽ không còn một khúc ca độc hành nào giữa đại dương xanh thẳm nữa, chỉ có khúc tình ca cất lên bằng niềm yêu và những sự say mê. Sẽ không còn cuộc hành trình đơn độc nữa, vì từ nay, Yang Jeongin có Kim Seungmin đi cùng.
Being with you, I feel like I'm home.
END
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip