Chương 17: Xác nhận

Đối diện với sự bức cung của Soonyoung, Jihoon bối rối đôi chút liền quay lại dáng vẻ lạnh lùng vốn có, mạnh bạo đẩy hắn ra tiến về phía bên giường, đưa lưng về phía hắn, giọng nói âm trầm.

"Kwon đội trưởng, lâu ngày không gặp ngài có vẻ nóng tính hơn hẳn."

"Lee Jihoon!"-Soonyoung nổi bạo quát lớn, hắn ghét sự bình tĩnh đến lãnh đạm này của cậu, cứ như thể cậu chẳng làm sai gì cả chỉ mình hắn cố ý gây sự vậy. Nhưng hắn biết mình cần phải hỏi mọi chuyện cho rõ ràng nên thu lại thanh âm, trấn tĩnh mở miệng. "Giải thích đi."

Jihoon khẽ xoay người bật cười thành tiếng, giễu cợt nhìn hắn.

"Giải thích? Tôi cần gì phải làm như vậy? Kwon đội trưởng hình như hiểu lầm rồi."

"Tại sao lại mất tích, tại sao đột nhiên xuất hiện, tại sao thấy tôi lại bỏ chạy, Jihoon, những điều đó cậu thấy có nên hướng tôi đưa ra câu trả lời hay không?!"

Vì ai mà bốn năm qua hắn phải chịu bao khốn khổ, sống trong nỗi day dứt chẳng thể nói ra, vì ai mà hắn bất chấp tất cả hủy đi hôn ước với anh Jisoo quyết định sống một đời cô độc, vậy mà cậu có thể dùng bộ mặt dửng dưng như thể chẳng có chuyện gì xảy ra đối diện với hắn, chẳng lẽ cậu không cảm thấy  ăn năn hay bứt rứt sao?

"Những chuyện đó có quan trọng không? Jihoon đã chết trong đám cháy năm ấy thì cứ để như thế, hà tất truy tìm nguyên nhân."-Jihoon khẽ thở dài, thu lại vẻ lạnh lùng ban đầu, ôn hòa nói.

"Quan trọng, cậu là bạn đời của tôi, tôi như thế nào lại không được biết chứ!"

"Kwon Soonyoung!"

Jihoon vừa nghe xong, khuôn mặt không khỏi biến đỏ, giận dữ hét lớn cắt đứt lời hắn. Soonyoung cũng bị dọa cho sững người, ngạc nhiên nhìn cậu. Những gì xảy ra ba năm trước như theo dòng kí ức lũ lượt tràn về, không khỏi khiến lòng người thổn thức. Jihoon cứ nghĩ mình đã quên, nào ngờ chỉ một lời của hắn, làm nỗi tủi nhục cậu chôn giấu bấy lâu lại bị đem ra dò xét.

Thì ra kí hiệu hắn luôn tâm tâm niệm niệm đặt ở trong lòng trân trọng đối với cậu lại chẳng chút đáng giá, còn cảm thấy xấu hổ, nhục nhã. Thì ra chỉ có hắn thật sự tin rằng bọn họ chính là bạn đời của nhau...Thì ra tất cả đều do mình hắn ảo tưởng.

"Dù vậy, chuyện cậu là Omega của tôi là không thể xóa bỏ."-Soonyoung khó khăn lên tiếng, ánh mắt kiên định nhìn Jihoon.

Không biết vì sao, trông thấy dáng vẻ khổ sở của hắn khi nghe những lời tàn nhẫn của mình, Jihoon cảm thấy đau đớn trong lòng, có chút tự trách bản thân đã quá nặng lời. Phải chăng vì sự tương đồng giữa hắn và  Howoo, có lẽ là như vậy...

Jihoon từng bước tiến gần tới, mặt không một biểu tình, thản nhiên nói.

"Từ bây giờ, chúng ta chẳng là gì của nhau cả. Bốn năm qua tôi cũng dần trở thành Beta, biết đâu thời gian sau chúng ta gặp lại, tôi đã là Alpha rồi."-Nói tới đây, Jihoon nở nụ cười khiêu khích, nhìn bộ mặt bị mình dọa của Soonyoung, cậu thỏa mãn khôn cùng. Bốn năm qua, Wonwoo đã giúp cậu cải tạo thân thể yếu đuối này, trở nên mạnh mẽ như một Beta, thời lượng cậu phát tình cùng sử dụng thuốc cũng giảm. Jihoon biết việc thay đổi cấu trúc là trái với tự nhiên, nguy hiểm khó lường nhưng cậu vẫn không thể kìm chế bản thân mà tham gia vào. Cậu chính là hận thân thể Omega này.

Soonyoung cúi đầu, chăm chú nhìn cậu như thu hết hình ảnh của cậu vào trong tâm trí, hắn biết nếu là giả cậu sẽ không dương dương tự đắc như vậy, nhất định chuyện này cùng vụ xảy ra ở buổi tập huấn Seksten năm đó có liên quan với nhau. Từ lúc Jihoon và Wonwoo chết trong đám cháy, hắn cố gắng điều tra thế lực bí ẩn đó, nhưng lại không đạt được kết quả mong muốn. Vì tất cả những cái xác đều tới từ Seksten, nên nhanh chóng gây ra tình thế giương cung bạt kiếm giữa hai hành tinh. Tuy chính phủ cũng tham gia điều tra sự việc nhưng so với việc phải kiêng dè, cẩn trọng mọi thứ, Soonyoung thấy tự thân hành động vẫn hơn. Với chức vụ hiện tại, hắn gặp không ít khó khăn trong việc khai thác thông tin của Seksten chính vì vậy hắn nhờ Seungcheol giúp đỡ mình. Nhưng bốn năm qua, manh mối về tổ chức thí nghiệm thay đổi gen mà họ có được vô cùng ít ỏi, tới tận bây giờ, hắn vẫn mơ hồ về mọi chuyện.

Jihoon nhìn vẻ mặt ngờ vực của Soonyoung, bồi thêm.

"Cái gọi là "Đánh dấu hoàn toàn" đã chẳng còn ảnh hưởng gì tới tôi cả."

"Thật sao? Chắc chứ?"-Soonyoung sầm mặt bước chậm đến, giễu cợt chất vấn.

Jihoon nhìn dáng vẻ không mấy thân thiện của hắn, run sợ trong lòng, bất giác từng chút lùi bước, đến khi đụng chân giường mà ngã ngồi xuống, mới lắp bắp.

"Anh...anh muốn làm gì?"

"Vậy thì thử xem."-Soonyoung từ trên cao nhìn xuống khuôn mặt trắng bệch của cậu, đe dọa nói.

Jihoon chưa kịp hiểu ý hắn liền cảm nhận được sự thay đổi của hắn. Một mùi hương cường hãn, nồng đậm từ từ phát ra, lan tỏa ra trong không khí, mấy chốc căn phòng hoàn toàn bị khí thế mãnh liệt của hắn đánh dấu thành vùng lãnh thổ của riêng mình.

Jihoon nuốt ngụm nước bọt, cố tỏ vẻ điềm tĩnh đối chọi với hắn. Xem ra cũng không tệ, cậu vẫn chưa bị pheremone của hắn làm cho ảnh hưởng. Cậu tin bản thân sẽ ổn thôi, bây giờ cậu là Beta cơ mà.

"Kwon...anh tốt nhất đừng chạm vào tôi."

Soonyoung coi như không nghe thấy lời cậu, đột ngột đẩy Jihoon ngã nằm sấp trên giường, bắt lấy hai cánh tay đang cố chống cự lên cao đầu, dùng chân kẹp lấy hông cậu, ngồi hờ xuống, bàn tay còn lại khẽ vuốt ve phần gáy trắng nõn lộ ra do cổ áo quá rộng.

Jihoon bị chạm đến chỗ nhạy cảm, cơ thể liền run bần bật, âm thanh khàn khàn nức nở.

"Soonyoung!"

"Chẳng ảnh hưởng? Để xem!"-Dứt lời, Soonyoung cúi thấp người, cắn mạnh lên gáy Jihoon, mạnh bạo như muốn cắn đứt. Ngay lập tức, từ nơi da thịt bị cắn nát, chảy ra dòng máu đỏ thẫm, nước bọt mang tiết tố Alpha quen thuộc hòa vào cơ thể Jihoon, như muốn đánh thức cơ thể, nhắc nhở ai mới là chủ nhân của nó.

Jihoon đau đớn bật thành tiếng, ánh mắt trống rỗng mơ hồ, cậu cứ tưởng đã thoát khỏi, nào ngờ chỉ cần hắn xuất hiện thì mọi nỗ lực bốn năm qua tan thành mây khói. Cơ thể mềm nhũn, run rẩy vì hưng phấn, mặc cho ai bày bố.

"Tôi...hận anh."-Jihoon thống khổ kìm nén sự thay đổi của cơ thể, rên rỉ nói.

Sooyoung thần sắc phức tạp nhìn cậu. Đến nước này, hắn chẳng thể thay đổi được gì, bây giờ cả hai đã bị trói buộc lẫn nhau, hận hay yêu thì cậu cũng không thể thoát khỏi hắn. Soonyoung liếm sạch vết thương trên cổ, vươn cánh tay rắn chắc dùng lực ôm lấy cậu, thanh âm khàn đục.

"Tôi chính là luyến tiếc em..."

Dứt lời liền ôm sát eo của Jihoon, giống như trừng phạt mà dùng lực hôn xuống.

Bên trong phòng ngủ rất nhanh vang lên âm thanh nồng nhiệt, rên rỉ khiến cho người ta phải đỏ mặt tim đập dồn.

.

.

"Thả tôi ra, cậu định mang tôi đi đâu!"-Wonwoo vừa gào thét vừa vùng vẫy muốn thoát khỏi tên lạ mặt kia, nhưng mặc cho anh điên cuồng đánh đập, hắn vẫn nhất quyết không buông tay.

Mingyu đẩy anh lên xe, không cho anh cơ hội trốn thoát đã nhanh tay chốt cửa nhấn ga phóng cái vèo. Sau một hồi la hét, chửi bới, cuối cùng anh cũng bị ánh mắt đe dọa giết người cùng sự mệt mỏi làm cho im lặng.

Suốt quãng đường cả hai chẳng nói thêm lời nào. Anh rất lo cho Jihoon, vì nhìn bộ dạng cậu lúc đó, chắc chắn tên còn lại cũng chẳng mấy tốt lành, nhưng anh bây giờ bị người ta mang đi, đến nơi nào còn không biết, thì phải làm sao đây. Chỉ mong Minghao nhanh chóng đón Howoo rồi quay lại giải cứu hai người.

Wonwoo thầm đánh giá căn nhà mình bị đưa tới, không quá tệ, hai phòng ngủ cùng gian phòng khách rộng rãi, điều anh thích chính là cách bố trí nội thất, màu xanh đen làm chủ đạo, mang cảm giác lạnh lẽo, độc đáo, có điều nhìn có vẻ không hợp với tên kia cho lắm. Nghĩ tới đây, Wonwoo khẽ giật mình, tại sao anh lại nghĩ như thế, anh cũng có hứng thú về phong thủy đâu.

Mingyu để anh ngồi yên trên sô pha rồi mới bước vào phòng bếp, khi trở ra đã mang theo tách trà thơm ngon. Hắn khẽ đặt xuống bàn, rồi lấy cái ghế ngồi trước mặt anh.

Wonwoo mất tự nhiên cúi thấp đầu chăm chăm vào tách trà trên tay, không dám đối diện với ánh nhìn dò xét của hắn.

"Cậu muốn gì?"

"Em là Mingyu."

"...Cho nên?"-Wonwoo nghe hắn trả lời, khẽ ngẩng đầu, khó hiểu hỏi lại.

"Chúng ta có quen biết."-Mingyu khó khăn lên tiếng, đôi mắt chuyên chú nhìn anh, mang theo vẻ mong đợi.

"Nhưng...tôi thực không nhớ ra, cậu cũng đâu cần cư xử...như vậy.-Wonwoo nhẹ giọng nói, anh tuy quên hắn, nhưng hắn có cần phải chạy tới tận nhà tìm như vậy, người gì kì cục.

"Chúng ta là người yêu của nhau."

-...

Wonwoo trợn to mắt nhìn hắn, rồi ngoáy ngoáy cái tai, sau đó lặp lại lần nữa, để chắc rằng mình không hề nghe nhầm. Anh đã mong mình thật sự nghe sai, nhưng cái mặt của tên đối diện không có chút gì là đang giỡn cả. 

"Anh không tin?"

Tất nhiên! Tưởng tượng một ngày có tên Alpha xuất hiện một mực lôi kéo bạn, bắt cóc bạn rồi tỉnh rụi nói chúng ta yêu nhau, mà còn với một Beta hết sức bình thường như bạn, thì thử hỏi ai mà tin cho được!

Mingyu thở dài một hơi, rồi đứng dậy tiến vào căn phòng, chừng năm phút sau mang ra một cái hộp quà đưa đến trước mặt anh. Wonwoo nghi ngờ quan sát từ trên xuống dưới, sau đó được sự ngầm đồng ý của hắn, mới dám mở hộp lấy thứ bên trong ra.

Hình, đều là hình chụp của hai nam nhân. 

Wonwoo không thể tin hắn có thể nở nụ cười như vậy, khuôn mặt vui sướng đến ngu ngốc, nhưng không khó để nhìn ra ánh mắt dịu dàng, tràn đầy yêu thương mà hắn dành cho người bên cạnh. Là anh, nhưng lạnh lùng, khó gần hơn. Tuy rằng người trong hình mang vẻ bất đắc dĩ, nhưng dễ dàng nhận ra sự hài hòa giữa hai người.

Tất cả tấm hình đều hiện diện bóng dáng một người, có trực diện, có lén lút, nhưng đều ghi lại toàn bộ những khoảnh khắc vui vẻ, xinh đẹp nhất.

"Không thể nào, tôi không hề nhận ra những kí ức này."-Wonwoo hoảng loạn nói, tuy muốn phủ nhận đây là một người khác nhưng anh biết, trên đời này sẽ chẳng tồn tại hai người giống nhau như đúc, trừ khi là song sinh. Dù vậy anh nhớ mình không hề có em anh trai nào cả. Rốt cuộc chuyện này là sao chứ!

"Em cứ nghĩ mình nhận lầm, nhưng khi thấy anh Jihoon, em biết anh chính là Wonwoo, người em cần tìm."-Mingyu kiên định giải thích.

"Jihoon?"-Wonwoo bàng hoàng lặp lại.

Cả hai nhìn nhau dường như tâm ý tinh thông, đều muốn biết chuyện gì xảy ra, vậy thì đành phải tìm người rõ ràng tất cả sự việc nhất, Jihoon.

.

.

"Cha, chú Wonwoo!"-Howoo vừa về tới nhà đã hào hứng gọi cha, nhưng đáp lời cậu lại là căn nhà im ắng.

Minghao nhíu mày đánh giá xung quanh, nơi này có mùi Alpha, lại còn khá nồng nữa chứ, chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì?

Howoo vội vàng chạy lên lầu tìm cha, tuy nó còn nhỏ nhưng là Alpha, nên khi mùi Alpha mạnh hơn mình rất nhiều xuất hiện trong nhà, nó không khỏi khó chịu cùng hoảng sợ.

Nó nắm tay cầm, cửa không khóa! 

Howoo trông thấy cha nằm đưa lưng về phía mình, liền quên luôn mối nghi ngờ, nhào ngay tới.

"Cha! Cha, tỉnh!"

Kwon Soonyoung từ trong phòng tắm bước ra đã thấy một tên nhóc quấy rầy Jihoon, còn là Alpha, không khỏi tức giận, bước nhanh tới túm cổ áo nó, lôi xuống đất. Howoo bị té đau, nổi nóng đứng dậy hét lớn.

"Ai vậy!"

-...

-...

Soonyoung khó tin nhìn thằng nhóc trước mặt, vẻ mặt vốn lạnh lùng trở nên cứng ngắc mà Howoo cùng chẳng khá hơn chút nào, như ăn phải mướp đắng, bàn tay trắng múp run rẩy chỉ hắn, khóe môi giựt giựt.

"Chú...chú...cha...cha..."

Howoo sợ hãi nhìn hắn rồi quay sang cha mình trên giường, từ bờ vai đầy vết đỏ mờ ám lộ ra ngoài chăn, nó cũng đoán được chuyện gì đã xảy ra giữa hai người. Nó nhận ra một sự thật khủng khiếp.

Cha nó ngoại tình!





Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip