Chương 3: Vương tử Hansol Vernon Chwe

Tiếng chuông báo hết giờ vừa reo, Seungkwan liền nhanh chân chạy xuống căn tin, nếu chậm trễ thế nào cũng không thể giành giật được với đám "quái thú" kia, mà hôm nay lại bán bánh ngọt cậu yêu thích, dù thế nào cậu cũng phải mua cho bằng được.

Mang ý chí hừng hực, cuối cùng Seungkwan cũng đứng trong hàng đợi kịp lúc.

"Vernon, cậu muốn ăn gì?"

"Đúng đó, tụi tớ mua giùm cho."

Giữa căn tin ồn ào, đám người Alpha khoa thực chiến nhanh chóng gây chú ý, đặc biệt là người tên Vernon kia, dù đứng giữa đám đông vẫn dễ dàng gây chú ý.

"A...bánh của tôi."-Seungkwan tiếc nuối kêu lên, tất cả do tên alpha lo buôn chuyện chẳng thèm nhìn đường này đụng trúng cậu.

Tên kia vậy mà khinh thường cậu đến nỗi tiếc rẻ một cái liếc nhìn, coi như không thấy, khiến Seungkwan vô cùng tức giận, đúng là quá quắt, ngay cả lời xin lỗi cũng chẳng thèm nói.

"Này, có phải anh nên xin lỗi không!"

Tiếng hét của Seungkwan làm bầu không khí thoáng im ắng, mọi ánh mắt đều dồn vào mấy người họ. Tên mặt dài ngạc nhiên nhìn cậu, sau đó nở nụ cười trêu chọc.

"Tôi làm sai gì mà phải xin lỗi, nực cười."-Khinh thường nhìn Seungkwan, hắn kiêu ngạo quay người bỏ đi, mặc dù rất muốn chửi một trận nhưng cậu vẫn cố kiềm chế vì Seungkwan biết có làm lớn chuyện thì người chịu thiệt vẫn là mình, đối với những kẻ xung quanh đang mong chờ hóng chuyện, cậu càng không muốn cho họ toại nguyện.

Seungkwan cắn chặt môi, khum người nhặt chiếc bánh đã nát bấy dưới đất, cam chịu rời đi. Bóng dáng lủi thủi, bất lực của cậu lại rơi vào tầm mắt của người nãy giờ vẫn lạnh  nhạt với tình huống xung quanh.

.

.

"Tức chết đi mà...đúng là hiếp người quá đáng."-Seungkwan tức giận ngồi phịch xuống bàn, chán nản mở hộp cơm được chuẩn bị sẵn, không khỏi chán chường, cứ tưởng sẽ có bánh ngọt, nào ngờ...

Cầm đôi đũa khều khều thức ăn, cậu chẳng còn chút tâm tình nào ăn uống nữa, những món này đã phát ngán mà không thèm thay đổi, mẹ thật là có chút thịt cũng keo kiệt với con cái, chả bù với Dino. Mãi lảm nhảm nên Seungkwan không phát hiện có tiếng bước chân đến gần tới khi ánh nắng phía trước bị che khuất mới hơi ngẩng đầu.

Chàng trai mang vẻ đẹp phương tây, da trắng, mắt to mi dài, thân hình cao lớn toát ra khí khái quý tộc nhưng chất dẫn dụ mạnh mẽ, nồng đậm của hắn nhanh chóng khiến Seungkwan dè chừng hoảng hốt, là Alpha cấp S.

Thấy đối phương bị mình dọa cho xanh mặt, muốn chạy trốn Vernon vội mở giọng hòa hoãn.

"Tớ là học sinh mới đến, không quen thân với ai cả, tình cờ gặp cậu ở đây...chúng ta có thể kết bạn không?..."

Sợ cậu nghi ngờ, Vernon chưng bộ mặt ngây thơ, nai tơ hết sức có thể, và tất nhiên với một người yêu thích cái đẹp như Seungkwan, thì hoàn toàn bị thu phục, lập tức vui vẻ mời anh bạn mới quen ngồi cùng.

"Nơi này là chỗ bí mật của tớ, sao cậu lạc tới đây được hay vậy."

"Vì tớ là người mới nên ai cũng xa lánh cả, đi vòng vòng mới phát hiện đó."-Vernon cúi thấp đầu, buồn bã nói, làm dấy lên sự xót thương trong lòng Seungkwan lương thiện.

"Yên tâm, về sau chúng ta là bạn tốt."-Cậu vỗ ngực hào hùng nhìn hắn, nhìn dáng vẻ ngây ngô dễ lừa của cậu Vernon có chút muốn cười, người này thật sự tin những lời y sao? Một Alpha S lại bị ruồng bỏ để tiểu Beta thương tiếc, càng ngày Vernon càng thấy cậu thú vị.

Vernon vừa mở hộp cơm bản thân ra, Seungkwan liền dòm đến chảy nước miếng, đúng là nhà giàu có khác, bữa trưa thôi mà hoành tráng thế kia, nhìn lại của mình, cậu liền ghen tỵ tiếc rẻ.

"Cậu có muốn đổi không?"

"Thật chứ!...thôi cậu ăn đi."-Seungkwan nghe hắn nói vậy khẽ reo lên, nhưng cũng nhận ra bản thân mất hết mặt mũi liền cười trừ sau đó tiếp tục vùi đầu hộp cơm nhỏ của mình.

"Không sao, tớ ngán lắm rồi, đổi khẩu vị một chút."-Vernon từ tốn giải thích, nhưng hành động còn nhanh hơn, tước đoạt hộp cơm của cậu, đẩy của mình qua. Lời hắn là thật, mấy món này hắn ăn phát chán, đáng tiếc vào tai Seungkwan có chút kiêu ngạo, khoe khoang, may mắn cậu đơn thuần có đồ ăn ngon nên cũng không để tâm.

Vernon vốn định động đũa cho có lệ nào ngờ vừa nếm thử liền ăn sạch bách, ngay cả Seungkwan đang nhồm nhoàm cũng ngạc nhiên mà tự hỏi thật sự ngon thế à?

"Về sau chúng ta đổi cơm cho nhau nhé!"-Vernon ngại ngùng đề nghị vì sợ cậu từ chối, nhuwng đâu có hay Seungkwan vừa nghe lời này mừng phát khóc, gật đầu đồng ý ngay và luôn. Nếu mẹ cậu biết thức ăn con mình chê lên chê xuống lại được một Alpha cấp S khen nức nở chắc sẽ nhảy dựng lên khoe mẽ cho mà xem.

Cả giờ nghỉ trưa cả hai ngồi tám đủ thứ chuyện đến khi chuông reo vào lớp mới tách ra. Suốt buổi chiều Seungkwan cứ nghĩ đến người bạn đặc biệt mới quen, quan trọng là những món ngon mà mình sẽ được thưởng thức trong tương lai nên chẳng tập trung gì được.

.

.

"Dino, về thôi."-Seungkwan vừa thấy thằng em tan học, liền nhanh tay lôi kéo, cậu đói lắm rồi, phải về nhà a~

"Seungkwan!"

Một chiếc xe hơi tân tiến, số lượng có hạn dừng lại cạnh hai người, Vernon từ ghế sau bước xuống, chẳng mấy chốc thu hút sự chú ý xung quanh. Dino ngạc nhiên đánh giá người con trai trước mặt, từ khi nào anh mình lại quen bạn đẳng cấp thế này, nhìn sơ qua cũng biết là con nhà quý tộc.

Seungkwan trợn tròn mắt nhìn Vernon, đúng hơn là chiếc xe có kí hiệu chính phủ, xem ra cậu đánh giá thấp hắn rồi, cậu không muốn dính líu đến người hoàng tộc đâu.

"Sao thế?"-Vernon thấy hai anh em ngẩn người nhìn mình, khó hiểu hỏi.

"A...tụi tớ phải về đây, bye, mai gặp."-Seungkwan mang tâm tình nhiễu loạn định chạy, nào ngờ tên kia đã nhanh hơn một bước đứng chắn phía trước.

"Nhà cậu ở đâu?"

"Gần lắm, đi bộ mười lăm phút sẽ đến."-Seungkwan ngượng cười trả lời, cậu cảm nhận được đám đồng học đang ngóng chuyện phía này.

"Để tớ chở hai người về nhé!"

"Không cần đâu, tớ cần tập thể dục giảm cân mà, gặp sau."-Seungkwan vội từ chối, không hề chần chừ mà lôi Dino chạy đi.

.

"Em tưởng anh đói."-Đợi một khoảng xa, Dino mới hướng anh mình trêu chọc.

"Mày muốn anh mình lên bảng tin trường vào ngày mai à."-Seungkwan vuốt vuốt ngực, cố lấy lại hơi, hình như đã lâu rồi cậu mới chạy nhiều như vậy. Nghĩ tới tình cảnh hôm nay, Seungkwan có chút hối hận khi làm bạn với người kia, chỉ sợ về sau còn nhiều rắc rối hơn.

"Mặc kệ, tới đâu hay tới đó vậy."

.

Lần đầu tiên bị người khác từ chối, Vernon cũng không giận, giương ánh mắt hứng thú dõi theo bóng dáng người kia trước khi leo lên xe rời khỏi.

 "Hzz, đáng tiếc là Beta."

-------------

Tiểu kịch trường

"AAA, Vernon, tôi ghét anh..."

"Được, được do anh sai, em thích tiểu Omega hay Alpha nè."-Vernon hoảng loạn nắm chặt tay người nọ.

"Đau chết mất thôi...tôi chết mất...lỡ Beta thì sao? Anh sẽ ruồng bỏ nó?"

"Tất nhiên là không, anh sẽ yêu thương nó như em vậy."-Vernon vội vàng nói, lau mồ hôi cho cậu.

-...

"...Vương tử, vương phi là đau ruột thừa, có phải hai người tính hơi xa không?"-Nếu không vì thận phận hai người, lão thật muốn mắng cho một trận mà.

-...

-...

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip