Ngoại truyện 7: Tỉnh lại

Sau ngày hôm đó, vì Jihoon đau lòng và kích động quá độ, liền trực tiếp ngất đi, Wonwoo ngay lập tức ra sắc lệnh không cho cậu bước khỏi phòng bệnh nửa bước, chứ đừng nói được đi thăm Soonyoung. Ngạc nhiên là Jihoon không hề thấy phiền về điều đó, ngược lại rất nghe lời mà tập trung yên ổn nghỉ ngơi, vì cậu biết bản thân không thể làm gì giúp người kia trong giai đoạn này cả. Cậu không muốn làm phiền Wonwoo lo lắng cho mình nữa, cậu ta đã quá bận rộn với tình trạng của Soonyoung rồi.

Hai nhóc Omega nhà cậu ấy vậy mà lại vô cùng kiên cường, chỉ cần chăm sóc trong lồng kính bốn năm ngày liền khỏe mạnh như bình thường, gương mặt hồng hào, tươi sáng hơn hẳn so với lần đầu Jihoon nhìn chúng nó. Cậu đặt tên ở nhà cho chúng lần lượt là Dal và Byeol, còn tên chính thức của hai đứa, cậu sẽ đợi người kia tỉnh dậy mà quyết định.

"Mặt trăng và ngôi sao ơi, ông nội đến rồi đây."

Cứ cách một hai ngày, Kwon thủ trưởng sẽ ghé thăm Dal và Byeol, trong khi đối với đứa con bệnh tật hôn mê kia, ông chỉ đi ngang cho cái liếc mắt hai ba lần rồi thôi. Kwon Jageon đối với hai nhóc không tệ, còn mua rất nhiều thứ cho chúng, dường như sủng đến tận trời, là bảo bối của ông. Nghĩ đến mối quan hệ mơ hồ không rõ giữa cậu và Soonyoung, Jihoon cũng chỉ liếc mắt làm ngơ, không chối bỏ cũng không thừa nhận thân phận cha chồng này.

"Ông cẩn thận một chút."-Howoo luôn im lặng nãy giờ, lo lắng nói sợ ông cười đùa làm rớt em Dal. Nhóc rất muốn được bế em nhưng mọi người luôn không cho vì sợ bé con còn yếu, sợ nhóc làm đau em. Trong khi người này mỗi lần đến là bế Dal và Byeol liền tay, không cho cậu chơi đùa với hai em. Thật đáng ghét!

"Howoo, lại đây."-Jihoon nhìn già trẻ lườm quýt nhau, có chút buồn cười cùng chua xót. So với Dal và Byeol, quả thật Howoo không được đón nhận nhiều tình thương như vậy. Ngay khi mới sinh ra, cậu cũng không quan tâm đến nó, vẫn luôn để Minghao cận kề chăm sóc, cho tới tận bây giờ, có lẽ quãng thời gian hạnh phúc nhất của nó chính là khi Soonyoung xuất hiện và ở bên cạnh hai người. Nhìn Howoo buồn bã lủi thủi đi đến chỗ mình, Jihoon đau lòng giơ tay xoa đầu con.

"Đợi một hai tháng nữa, cha sẽ cho con bế em nhé."

"Thật chứ! Con thích cha nhất."-Nghe Jihoon nói vậy. Howoo liền vui vẻ trở lại, nhào đến hôn cái chóc lên má cậu, khiến Jihoon cũng vui lây mà nở nụ cười.

Nhóc con này y như daddy của nó, mau vui chóng buồn, nhưng luôn hiểu chuyện khiến người ta phải đau lòng.

"Tôi phải đi rồi."-Jaegeon đưa đứa bé cho Jihoon. Cậu nhìn nốt ruồi đỏ nơi đuôi mắt, liền biết là anh trai Dal.

"Ngài đi cẩn thận."

Jaegeon nhìn cậu con trai xinh đẹp, dịu hiền hơn trước rất nhiều, rất muốn giơ tay xoa đầu cậu theo thói quen nhưng vẫn nhớ đến cậu đã là Omega đánh dấu nhất định sẽ khó chịu với mùi Alpha khác, lập tức kìm chế sự thất thố.

"Jihoon, tôi tôn trọng quyết định của cậu."-Dứt lời, ông quay sang nhóc Howoo từ lần đầu gặp gỡ đã luôn phòng bị, sợ sệt, chỉ khi đụng tới hai bảo bối kia, nhóc mới mở miệng nói chuyện với ông. Howoo vẫn luôn ngó sang nơi khác, bỗng cả thân thể bị nâng lên cao, sau đó đã bị bế ngồi trên cánh tay rắn chắc của Kwon thủ trưởng.

Nhóc trợn to mắt ngạc nhiên, sau đó vùng vẫy muốn xuống nhưng không sao thoát được.

"Nhóc con, gọi một tiếng ông nội xem nào."-Jiyoung thản nhiên lên tiếng, âm thanh uy nghiêm như nói với đám lính nhà mình. Thằng nhóc này thật sự là phiên bản hồi nhỏ của Soonyoung, có lẽ vì quan hệ hai cha con giữa ông và hắn không tốt lắm nên khi thấy Howoo, ông cũng không quá hào hứng. Thế nhưng khi biết mọi chuyện đã xảy ra trong bốn năm qua của Jihoon và Howoo. Ông biết đứa trẻ này đã chịu đựng rất nhiều rồi, ông không muốn nó về sau sẽ trở thành Soonyoung thứ hai, có ấn tượng xấu với cha và ông.

"Còn chần chừ cái gì!"

Howoo lúng túng không biết làm sao, vội đánh mắt hỏi ý của cha. Jihoon nhìn vẻ bất đắc dĩ của con nhưng trong ánh mắt tràn đầy vẻ mong đợi. Cậu biết Howoo cũng rất thích người ông này, nên khẽ gật đầu như cho con một bậc thang để leo xuống.

"Ô..ông...nội."-Howoo lí nhí nói, dứt lời liền xấu hổ ôm chặt cổ Jaegeon, vành tai đỏ rực giấu mặt vào hõm vai cường tráng của ông.

"Tốt!"-Kwon thủ trưởng cười ngoác miệng, hài lòng bế Howoo đi ra ngoài.-"Ta mượn nó một ngày, ngày mai sẽ đem nó nguyên vẹn trở về."

Chưa đợi Jihoon chấp thuận, ông đã biến mất ở ngã rẽ, mà Howoo không có vẻ gì là từ chối nên cậu không mấy bận tâm, huống hồ Kwon thủ trưởng sẽ không làm hại Howoo. Nhưng cậu đâu biết rằng vị thủ trưởng đó vậy mà đem đứa cháu Alpha đích tôn và hình hai đứa cháu Omega khoe hết tất cả mọi người ở nơi làm việc, từ cấp dưới đến cấp trên. Với sự yêu thương tôn sùng Dal và Byeol của hai ông cháu, mọi người đều biết Kwon thủ trưởng vừa có cháu trai Alpha tài giỏi vừa có hai Omega xinh đẹp đáng yêu, khiến ai cũng trầm trồ khen ngợi, ghen tỵ.

Mà Kwon Jaegeon nhiều năm bị đồng nghiệp, người người khinh bị cuối cùng cũng có ngày lớn mặt phồng mũi tự hào. Đấy, ông đây có cháu muộn nhưng không phải muốn liền có ba đứa, Alpha và Omega đều đủ, còn là song sinh đó sao. Chuyện này về sau đã trở thành truyền kì trong quận đội Sytten một thời gian. Sau sự kiện đó, Jihoon trong mắt mọi người là tiểu Omega bạn đời tài giỏi của Kwon Soonyoung, nhà Kwon quả có phúc phần mới có người "con dâu" như vậy.

Trong khi Jihoon vẫn ngơ ngác trong phòng bệnh, thì danh tiếng hình ảnh của cậu đã được tung hô bay tận trời xanh.

.

.

Một tháng sau, cơ thể Jihoon đã ổn định hoàn toàn, mà tình trạng của Soonyoung cũng tốt hơn, được chuyển sang phòng bệnh, tuy còn đeo ống thở và truyền dịch dinh dưỡng nhưng so với ban đầu cậu gặp hắn thì khác biệt rất lớn. Wonwoo nói những vết bỏng đã dần lên da non, chỉ số tinh thần và sức khỏe đều ở mức cơ bản thế nhưng hắn vẫn không tỉnh lại. Jihoon không quá lo lắng về điều đó như Wonwoo nghĩ, cậu tin tưởng sẽ có ngày Soonyoung sẽ tỉnh lại, vì hắn là Alpha mạnh mẽ, dũng cảm nhất mà cậu đã từng gặp.

Mỗi ngày Jihoon đều sẽ ghé thăm, chăm sóc, kiểm tra nhiệt độ, tình trạng cơ thể và ngay cả việc sinh hoạt hằng ngày, vệ sinh lau người đều một tay Jihoon thực hiện. Đôi khi cậu sẽ trò chuyện, kể những sự việc xảy ra hằng ngày, lảm nhảm đôi điều. Một Jihoon luôn trầm lắng ngày xưa thật sự cố gắng hết sức để có thể khiến Soonyoung tỉnh lại.

Thời gian cứ thế trôi quá, đã ba tháng nhưng Soonyoung vẫn chưa tỉnh lại. Mọi người dần trở nên vô vọng, tuy nhiên Jihoon vẫn bình thản ung dung như biết chắc rằng hắn sẽ tỉnh lại sớm thôi. Bây giờ cậu chỉ đến phòng bệnh hai lần một tuần thay vì mỗi ngày bởi lẽ Howoo đã vào năm học, cậu phải chăm sóc hai nhóc con kia nữa.

"Howoo sắp thi học kỳ rồi, sau đó lại họp phụ huynh. Anh nói xem đợt này anh có đi không?"

Jihoon nhớ tới lời kể hào hứng của Howoo khi được Soonyoung tới họp lần trước, có chút vui vẻ, bàn tay khẽ cắm xong nhành hoa ly vào bình.

"Wonwoo hỏi em có sợ anh sẽ mãi không tỉnh. Anh đoán xem em trả lời thế nào? Anh có thể đợi một người chết bốn năm, chỉ mới ba tháng chẳng lẽ em không đợi được hay sao, huống hồ anh chỉ là hôn mê."

Soonyoung cảm thấy đầu mình cực hỗn loạn, từng hình ảnh cứ chồng chéo đen kẽ lẫn nhau, nhưng âm thanh la hét, đinh tai nhức óc cứ vang vọng. Hắn biết mình đang gặp ác mộng thế nhưng không tài nào tỉnh dậy thoát ra dù cho cố gắng vùng vẫy thế nào đi nữa.

Hắn muốn gào thét kêu cứu, nhưng cổ họng khàn đặc, đau rát vì bị khói lửa sao có thể phát ra âm thanh. Hắn sợ hãi, sự cô độc bao trùm khiến hắn hoảng loạn mất hết phương hướng. Ai cũng được, xin hãy đến cứu rỗi hắn đi...

"Nếu anh không tỉnh lại, em sẽ tìm bạn đời khác"

Không! Không thể được! Em đừng đi, Jihoon đừng bỏ rơi tôi ở đây! Jihoonnnn.

Soonyoung mở to mắt, nhìn quang cảnh xa lạ trước mặt, mơ hồ không biết mình đang mơ hay thực.

Hắn khẽ cử động bàn tay, nhưng chẳng thể, vì nó đang được nắm chặt lấy. Từng giọt nước mắt rơi xuống như từ lòng bàn tay đâm xuyên đến tim hắn, thống khổ bi thương.

Jihoon kinh ngạc ngẩng đầu, liền bắt gặp ánh mắt tràn đầy yêu thương của hắn, miệng mấp máy không thốt nên lời, chỉ có nước mắt rơi mãi chẳng ngừng, làm ướt bàn tay hắn.

Soonyoung gượng nở nụ cười, nhấc tay lau đi nước mắt của cậu.

"Đừng khóc, thật tốt, vì tôi tỉnh kịp lúc em vẫn ở đây..."

----------------------

Tiểu kịch trường

Tiếng đập cửa rầm rầm cứ kèo dài liên tục, dường như không biết từ bỏ là gì.

"Không mở cửa thiệt à."-Seungcheol lạnh nhạt hỏi.

"Tên khốn nạn đó, thiệt chỉ muốn giết chết hắn."-Jeonghan giận dữ nói, nhưng nếu không ra thì tên đó dám lắm làm phiền anh mãi.

Cánh cửa vừa hé mở, Junhui vui mừng lên tiếng.

"Jeonghan, anh có biết..."

Chưa để hắn nói hết, Jeonghan đã cắt ngay lời, mở miệng sặc mùi de dọa.

"Tìm tìm cái...hừ...tên khốn nhà cậu giờ mới đi tìm nó có phải quá muộn không! Tôi không biết Minghao đâu cả, có biết cũng sẽ không nói cho cậu. Cút đi, đừng làm phiền."

Jeonghan nhìn bóng dáng thất thần, lểu thểu của Junhui, không khỏi phiền chán trong lòng. Ai biểu hắn dám tổn thương bảo bối của anh chứ. Hừ, không gặp càng tốt, con của Minghao, anh nuôi!!!

-------

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip