Chương 104

"Gửi công tử,

Những ngày biên cương hỗn loạn, cần công tử ở nơi đó bảo vệ người dân, Huân Nhi luôn luôn thấu hiểu. Bệ hạ vừa đăng cơ, triều chính còn mới, công tử phò tá quân vương, kính xin ngài đặt an toàn của bản thân lên đầu, mong ngài nhớ rằng ở nơi phương xa Huân Nhi còn chờ tin ngài khải hoàn trở về. Những ngày này còn tang tiên đế, chỉ có thể thông qua thư tín biết về đối phương, không thể cùng công tử trực tiếp chuyện trò đôi câu chuyện cũ, trong lòng Huân Nhi không bình lặng đến thế. Quà ngài gửi Huân Nhi đã nhận, ô mai anh đào hương vị kinh thành cố hương, vẫn là mùi vị năm ấy, mùi vị mà Huân Nhi nhớ thương. Cảm ơn công tử vì món quà, ở nơi xa xôi mong công tử bình an, chờ tin ngài thật nhiều.

Lý Trí Huân."

Bức thư tay không một lời yêu thương, nhưng nỗi nhớ cùng tình yêu chất chứa rót đầy vào tim hắn. Quyền Thuận Vinh vuốt ve dòng chữ đầy đặn ngay ngắn, tưởng như đang chạm vào khuôn mặt người thương, nghĩ đến tháng ngày chia xa dài đằng đẳng, chỉ có thể cố gắng mới đưa được người về trong vòng tay. Hắn cẩn thận cất thư vào trong hộp, đem chiếc lược ngà voi quý hiếm mình cẩn thận mài cho y nhét vào phong thư, gửi thêm vài dòng thương nhớ, kêu giao liên chiến trường chạy ngay đến trạm dịch giao thư.

_ Tướng quân thật chung tình, nếu Tiểu Nguyễn là vị hôn phu của ngài, chắc hẳn ta sẽ là người con trai hạnh phúc nhất thế gian.

Quyền Thuận Vinh bật cười, quay đầu chào thư sinh vừa vén màn trại bước vào.

_ Phùng quân y, có tin tức gì mới sao?

_ Không có việc gì thì không được đến chơi với tướng quân sao?

Quen biết nhau đã lâu, Quyền Thuận Vinh cũng không lạ gì với cái kiểu thích nói đùa của Phùng Tiểu Nguyễn. Hắn sắp xếp lại mấy món đồ ăn vặt mà Lý Trí Huân gửi tới, dúi vào tay Phùng Tiểu Nguyễn một ít để phân phát cho lều quân y, bản thân thì chuẩn bị áo giáp ra thao trường luyện võ. Phùng Tiểu Nguyễn biết ý lại giỏi săn sóc, vội vàng chạy tới giúp hắn thắt dây áo, vỗ vỗ lên cầu vai cứng còng.

_ Tướng quân ăn mặc thế này thật oai phong nha.

Hắn ngu ngơ cười phớ lớ, hoàn toàn để quên tình ý trong câu nói ấy.

_ Phùng quân y đừng giễu cợt ta, Trí Huân Nhi nhà ta cả ngày đều mắng ta thô kệch ngu dốt còn ít chữ, bộ dạng oai phong thì có ích gì, đọc được thơ mới ngầu. Thế nhé, không phiền cậu nữa, ta ra thao trường, có rảnh rỗi thì tới xem cái đám bị thương kia thế nào giúp ta, cảm ơn trước.

Quyền Thuận Vinh dáng người hiên ngang cùng nụ cười rạng rỡ trên môi phăm phăm rời đi, hẳn là vì vừa nhận được thư từ người yêu nên sức mạnh tràn trề. Phùng Tiểu Nguyễn một mình đứng trong lều tướng quân, bàn tay mảnh dẻ trắng nõn khe khẽ chạm vào những thứ mô hình trận địa trên bàn hắn, vuốt ve cây bút lông hắn dùng để viết chữ, cuối cùng ngồi vào ghế của hắn, ánh mắt ghen ghét đố kị chống cằm nhìn một đống quà vặt gửi đến từ Minh Quốc.

Tướng quân chung tình, nhưng kẻ kia nhẫn tâm bỏ rơi ngài, ngài lại không hề oán trách. Một người độc ác như vậy, sao xứng để tướng quân ngày đêm nhớ thương, để ngài nhiều năm như vậy, vẫn không để Tiểu Nguyễn vào trong mắt, tại sao vậy?

***

_ Điện hạ, hay là thôi đi....

_ Em cầm dù qua kia ngồi uống nước chờ ta, ngoan, con gái chờ gả tránh qua một bên, trai có chồng xung phong tham chiến đây.

Nghe xong câu này của điện hạ quý giá nhà mình, Tiểu Xảo chỉ thiếu có cái nước quỳ xuống dập đầu lạy lục. Đang yên đang lành ở nhà làm thiếu phu nhân được cả sư môn chiều chuộng không muốn, nhân lúc trượng phu ra ngoài giải quyết công việc liền đưa theo tiểu cung nữ chạy đến vườn cây ăn quả xắn tay áo cùng các đệ muội cắm đầu làm việc. Ban đầu bọn trẻ nhìn thấy Đại sư tẩu thân thiện nhiệt tình thích làm việc như vậy cũng vô cùng yêu quý, so sánh với Tam sư tẩu tương lai kiêu ngạo đỏng đảnh quả thực cách quá xa, một đám vây xung quanh tận tình chỉ bảo cách tưới cây, chiết cành. Khổ nỗi tưởng tượng so với thực tế thì luôn rất tốt đẹp, người ta dù sao cũng là chim phượng hoàng trên cành cao, cả đời này đã biết làm lụng bao giờ, một phát rạch nát cả cành chiết không nói, mấy đứa sư đệ khiêng tới sáu thùng nước y chỉ chăm chăm tưới cho đúng một cái cây, hành hạ suốt nửa buổi sáng, rốt cuộc Tam sư đệ lớn tuổi nhất phải một lạy hai vái tiễn Duẫn Tịnh Hàn về phòng nghỉ ngơi cho mát.

Y là Tứ Hoàng tử của Liễu Quốc, Hoàng tử nào mà chịu thua dễ thế? Tất nhiên, y cũng không thích chịu thua, không trồng trọt được, vậy thì sang cho cá ăn vậy.

_ Ối sư tẩu ơi, đừng đổ, đừng đổ nữa, bẩn hết nước cá chết mất thôi!

Mấy đứa nhỏ tuyệt vọng nhìn xô thức ăn nuôi cá dùng cho cả tháng hiện tại bị Đại sư tẩu hất tất xuống hồ, trời thì đã nắng nóng, nhìn cảnh này chỉ muốn tập thể tăng xông luôn cho rồi.

_ Ta....lại làm sai rồi sao?

Chứ không lẽ làm đúng hả????

A Lang Tứ sư đệ sợ Đại sư tẩu buồn lòng, vội vàng đẩy mấy đứa nhỏ hơn đi thu dọn, mình thì kéo tay y qua chỗ mấy cô nương.

_ Bọn đệ làm việc nặng từ nhỏ đã quen, có thể là vì lúc trước sư tẩu được nhiều người chăm sóc nên nhất thời chưa quen việc được. Không bằng cùng mấy đứa con gái thêu thùa đi, việc đó nhẹ nhàng, đệ nghe nói sư tẩu biết làm việc kim chỉ mà, đúng không?

Biết là một chuyện, có nát hay không lại là một chuyện khác.

Một vòng mấy tiểu cô nương câm nín nhìn tác phẩm thêu thùa xấu kinh điển xấu xúc phạm người nhìn của Duẫn Tịnh Hàn, có cho thêm tiền cũng không biết đem đi bán cho ai mới được, đành lặng lẽ thu hồi mấy tấm vải thêu đắt tiền bên cửa hàng giao cho bọn họ làm đồ thủ công.

Đúng lúc đó Thôi Thắng Triệt trở về nhận được báo tin xảy ra hỗn loạn ở nông trang và hồ nuôi cá , vội vàng lao đến chỗ các cô nương, vào cửa liền nhìn thấy tổ tông nhà mình buồn bã cúi đầu.

_ Dâu nhỏ, làm sao vậy?

_ T....Thắng Triệt....

Trước khi kết hôn Thôi Thắng Triệt ở sư môn luôn tương đối nóng tính, thường hay la rầy bọn nhỏ, khiến chúng bị ám ảnh, sợ vì chuyện này mà Đại sư tẩu cũng bị mắng, Ngũ sư muội là lớn nhất, vội vàng chạy ra chắn trước mặt Duẫn Tịnh Hàn.

_ Sư tẩu đang cùng bọn muội học thêu thùa, không có vấn đề gì lớn cả. Sao hôm nay sư huynh về sớm vậy ạ?

Hắn không để ý đẩy đầu con bé ra, kêu y về phòng nói chuyện. Duẫn Tịnh Hàn cũng không còn cách nào khác, làm hư chuyện thì phải chịu phạt, đành lủi thủi đi theo tướng công mặc ánh mắt lo lắng của bọn trẻ dõi theo.

_ Hôm nay ra ngoài cùng bọn trẻ làm việc có mệt không?

Duẫn Tịnh Hàn vừa mới về làm dâu, trượng phu của y lại là người làm chủ một gia đình lớn, khó tránh khỏi sẽ có lúc cáu kỉnh và phải hành xử công bằng khi có người làm sai, không thể vì y ngày nào cũng bắt nạt hắn mà hắn dễ dãi với y được, như vậy bọn trẻ nhìn vào sẽ nói thế nào chứ?

_ Thắng Triệt, những chuyện làm sai ngày hôm nay chàng cứ tính toán, ta sẽ đền bù thoả đáng, tuyệt không để sư môn phải thiệt thòi vì ta.

_ Hả? Em nói gì đấy, ta có nói em phải đền bù gì đâu?

Hắn bế y ngồi lên giường, bê tới một chậu nước ấm cẩn thận cởi giày rửa chân cho nương tử nhỏ.

_ Em và ta hay mấy đứa nhỏ sinh ra đã không giống nhau, bao nhiêu năm em làm lá ngọc cành vàng, nuôi ra bộ dạng sạch sẽ trắng trẻo, đâu phải là vì em không biết làm việc, chỉ là so với những người đã làm lụng suốt cả cuộc đời họ thì em vẫn còn kém một chút thôi. Bây giờ em gả về đây, nhẩm tính một chút xem, sư phụ đã giao quyền quản lý sư môn cho ta, mà em là dâu nhỏ của ta, vậy chẳng phải em cũng là chủ nhân nơi này sao? Thân phận em cao hơn đám nhóc, không phải làm những công việc nặng nhọc kia không liên quan gì đến chuyện em xuất thân là Hoàng tử, mà là vì em là nương tử của ta, chúng cần phải tôn trọng em.

_ Nhưng mà tướng công, ta về đây cả tháng, kì tân hôn cũng qua rồi, không thể cứ suốt ngày nhàm chán ăn không ngồi rồi như thế, thực sự không thể chịu đựng nổi. Mọi người đều đang phụ giúp gia đình, nhưng ta, ta....

_ Nói bậy, còn yêu nhau thì ngày nào cũng là kì tân hôn hết, qua đâu mà qua?

Duẫn Tịnh Hàn hai ba câu là đã bị dỗ ngọt, so sánh với cái hồi còn ở trong cung đúng là khác xa, cả ngày bị chọc cười hi hi ha ha cứ như đứa ngốc.

Điền Vân Vũ với Lý Trí Huân đến thăm, dòm phải cái bộ dạng này còn phải bật lên tiếng cảm thán, ở với ái nhân không có gấm vóc lụa là mà vẫn bừng sáng hẳn.

Con người gì không biết giả vờ, yêu ai là hiện lồ lộ hết lên trên mặt, đau lòng Minh Đế nuôi hộ vợ người ta.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip