Chương 112

_ Thông gia đến thăm nhà nhưng gia chủ chúng ta không kịp thời tiếp đón, thật sự là thất lễ. A Chính, mau đem trà ngon đến mời khách quý, sao lại để đại ca đại tẩu của con lại phải quỳ tạ tội với thông gia rồi?

Sư phụ giống như cha, nhìn thấy đồ đệ yêu cùng chàng dâu nhỏ nhà mình phải quỳ gối ngay giữa đại sảnh đường, mà kẻ lạ mặt tự xưng là trưởng bối của Tịnh Hàn lại chễm chệ ngồi trên ghế chủ vị, ông không khỏi cảm thấy bất bình nói bóng nói gió. Thế nhưng Hàn Khuê Chính lại là người hiếm hoi biết được mang máng về thân phận thật của Duẫn Tịnh Hàn, nếu thật sự là gia quyến của Đại sư tẩu thì đúng là người bọn họ không thể đắc tội, liên quan đến vấn đề bang giao cùng đất nước khác, ngay cả Nhị sư huynh có khi cũng không đỡ được kiếp nạn này cho sư môn, nhất thời nó loay hoay không biết phải làm sao cho phải.

_ Biết được ta phải lặn lội đường xa một mạch đến đây thăm hoàng đệ yêu dấu, thế mà môn phái các vị ngay cả một ly trà thứ phẩm cũng không mời được. Tịnh Hàn, ta nuôi đệ để gả đến cái loại gia đình này chịu khổ, quả thực là uổng phí.

_ Hoàng huynh, đệ không khổ chút nào, một chút cũng không, thật đấy!

Dẫu biết Duẫn Tịnh Hàn là được Nhị đồ đệ đích thân viết thánh chỉ ban hôn gả tới, chàng dâu rất có thể là giai cấp quý tộc, chưởng môn phái Mỹ San không để ý xưng hô hoàng tộc giữa hai huynh đệ, thế nhưng sư môn bọn họ chỉ cách hoàng thành có nửa ngày đường bộ, có xa tới vậy không?

_ A Hàn, sư phụ chưa hỏi, quê nhà con xa lắm sao?

_ Ha ha, hoàng đệ cũng nên trả lời cho sư phụ biết, quê nhà của chúng ta xa lắm sao?

Đối diện với câu hỏi móc mỉa từ hai bên, Duẫn Tịnh Hàn chột dạ cúi thấp đầu, không dám nói quê nhà mình chính xác là ở một đất nước khác, y sợ sư phụ mà biết thì sẽ lên cơn đau tim mất thôi.

Duẫn Tịnh Hàn đường đường là Hoàng tử cao quý của một nước, từ nhỏ đến lớn trăm phủng ngàn yêu mà trưởng thành, chưa từng phải cúi đầu trước bất cứ một ai. Thế mà giờ đây hoàng đệ quỳ trước hắn, mặc một thân vải bố xấu xí bần cùng, bàn tay cùng khuôn mặt lấm lem vì ở trên núi vất vả nhặt củi đào nấm, lẫn vào trong đám thường dân ti tiện khổ cực kiếm miếng ăn, Liễu Vương tức đến bật cười.

_ Tứ Hoàng tử Duẫn Tịnh Hàn, là do trẫm lẩm cẩm nhớ lầm, tự tưởng tượng ra chuyện trẫm gả ngươi cho Hoàng đế của đất nước này, phong tước hiệu Đan phi, sống trong hoàng cung sao? Ngươi thấy chỗ này giống hoàng cung, ngươi thì hành xử giống Hoàng phi à?

Hắn tức điên ném chén trà xuống đất vỡ tan tành, mà Duẫn Tịnh Hàn sợ hãi cúi đầu không dám nói một câu. Sư phụ của Thôi Thắng Triệt nghe tin sét đánh cũng không nhịn được mà ngã ngồi ra ghế ôm tim thở dốc, khiến một đám đồ tử đồ tôn hoảng hốt xúm lại xung quanh.

_ A Hàn, con....con....

_ Ngươi nói đi, nói cho tất cả những kẻ dân đen bần cùng ở đây biết, ngươi là ai, ngươi đến từ đâu? Ngay cả quê cha đất tổ nơi chôn nhau cắt rốn mà ngươi cũng không dám thừa nhận, ngươi có xứng đáng làm con trai của gia tộc đế vương không?

Duẫn Tịnh Hàn không thể chịu đựng được nữa, ngã vào lòng Thôi Thắng Triệt, sắc mặt tái xanh. Mấy kẻ hầu Liễu Vương đem theo và Tiểu Xảo nhìn cảnh ấy mà sợ hãi, quy chuẩn hoàng gia đồng loạt quỳ xuống dập đầu kêu điện hạ. Mấy đứa sư đệ muội lần đầu tiên nhìn thấy người khác nói quỳ là liền quỳ như vậy, cung kính dập đầu trước Đại sư tẩu thường ngày hiền lành hoà nhã, nhất thời trở nên xôn xao.

Duẫn Tịnh Ân sủng ái Duẫn Tịnh Hàn hai mươi mấy năm, hoàng đệ bị Minh Đế đem gả lần thứ hai đến một nhà thường dân, từ Hoàng phi trở thành thôn dân tầm thường, thế mà y không nói một câu, im lặng chịu đựng bấy lâu, nếu hắn không vô tình phát hiện ra được, quãng đời về sau của hoàng đệ phải chịu đựng nhục nhã đến nhường nào nữa?

_ Tịnh Hàn, bao nhiêu năm qua đệ vẫn luôn là đứa em mà trẫm thương nhất, thân phận đệ có bao nhiêu cao quý, đệ sao có thể không biết rõ? Chúng ta là một tiểu quốc, trăm năm chịu đựng cường quốc đô hộ, hoàng huynh bất tài, vì để giữ gìn bờ cõi bình yên, đem gả cho Minh Đế cả hai đệ đệ mà trẫm thương yêu. Tịnh Hàn, đệ có nhớ ngày đó gả đi, đệ quỳ trước lăng mộ của phụ hoàng ba ngày ba đêm, hướng về phía biên cương dập đầu, cầu xin tha thứ của những vong linh nơi bờ cõi. Đệ có còn nhớ, vì để cưới được đệ, Minh Đế giết hại bao nhiêu mạng người Liễu Quốc chúng ta không? Nợ nước thù nhà không thể trả, phụ hoàng canh cánh ôm nỗi lo nước nhà mà băng hà, đệ là nhi tử người sủng ái nhất, đệ đã thề rằng đời này kiếp này vĩnh viễn trung thành với quốc gia, không bao giờ vì tư tình cá nhân mà từ bỏ trách nhiệm cơ mà? Đệ bị Minh Đế gán gả cho kẻ cơ hàn áo vải, tại sao đệ không nói, đệ cho là hoàng huynh bất tài không bảo vệ được đệ, hay căn bản là đệ yêu hắn ta rồi mới đồng ý gả? Đệ không biết đem Hoàng tử cống nạp đi gả lần hai là sỉ nhục bộ mặt quốc gia à, Liễu Quốc ta làm sao có thể chịu đựng nỗi nhục này, đệ nói trẫm làm sao nuốt trôi cục tức được hả?

Từng lời từng lời ghim sâu vào tim, khiến Duẫn Tịnh Hàn phải nhớ lại chiến trường biên cương ngập trong máu và xác người, vì y không chịu nghe lời ngoan ngoãn gả đi, hàng trăm dân chúng đã phải trả giá bằng mạng sống. Kẻ chiến thắng làm nên lịch sử, lập trường chính trị đứng trên cương vị quốc gia là khác nhau, y không có ý định trả thù Minh Đế, nhưng y cũng không thể nào chưa gì đã quên ngày phụ hoàng ra đi, vẫn không muốn gặp mặt y lần cuối cùng. Lần đầu tiên trở thành tội đồ quốc gia, Duẫn Tịnh Hàn có thể ép bản buộc bản thân để chuộc tội. Nhưng lần thứ hai phản bội tổ quốc, y đã không còn địa vị gì để đánh đổi nữa.

_ Người đâu, chuẩn bị xe ngựa, ngay lập tức đưa Tứ điện hạ hồi cố quốc. Thẳng lưng lên, Tịnh Hàn, rời khỏi nơi đây, đệ vẫn là Hoàng tử. Thôi phu gia đệ có thể đem theo, nếu không thích nữa thì cứ vứt lại cũng được. Trở về, trẫm phong tước hiệu cho đệ, châu báu ngọc ngà gấm vóc đều không thiếu, không cần ở đây lẫn trong đám người khố rách áo ôm này ngày ngày mò mẫm kiếm cái ăn nữa.

Sư môn của Thôi Thắng Triệt tuy để nói là đói nghèo không có cái ăn thì quá mức, ít nhất cũng có sổ sách đồng ra đồng vào, đông bao nhiêu cũng nuôi được, nhưng để so với xuất thân hoàng tộc của Duẫn Tịnh Hàn thực sự phải cách tới mấy tầng mây, khó trách Liễu Vương cảm thấy hoàng đệ của hắn bị gả cho nhà nghèo chỉ có mỗi túp lều tranh.

_ Tịnh Hàn, Tịnh Hàn!

Hộ vệ của Duẫn Tịnh Ân cầm kiếm chắn trước mặt Thôi Thắng Triệt, không cho hắn có cơ hội giữ Duẫn Tịnh Hàn ở lại. Hắn không cam lòng trơ mắt nhìn thê tử nhỏ của mình thân thể yếu ớt đờ đẫn bị lôi đi, ngay lập tức cũng rút kiếm ra ấn vào cổ một tuỳ tùng Liễu Vương đứng gần đấy.

_ Bệ hạ, có chuyện gì từ từ bàn bạc, người không thể ép buộc lôi Tịnh Hàn đi như thế, Tịnh Hàn là thê tử có cưới hỏi có danh phận đàng hoàng của tiểu nhân, tiểu nhân phải có trách nhiệm bảo vệ y tới cùng.

Duẫn Tịnh Ân không thèm để tên phò mã không được mình thông qua đã ngang nhiên cưới hoàng đệ về vào trong mắt, phẩy tay ra hiệu cho ám vệ.

_ Tiểu Suất, ai không nghe lời, cho phép giết.

_ Dừng tay! Tiểu Suất, Tứ Hoàng tử ra lệnh cho ngươi dừng tay, ngươi dám kháng chỉ?

Dường như bộc phát sức mạnh vô hình, Duẫn Tịnh Hàn vùng ra khỏi gọng kìm, lao đến nhào vào ngực Thôi Thắng Triệt, chỉ sợ chậm một khắc nữa thôi, y sẽ vĩnh viễn không được gặp lại hắn nữa.

_ Hức, Thắng Triệt, Thắng Triệt, đừng làm ta sợ mà, chàng đừng liều lĩnh như thế. Hoàng huynh, đệ không về, đệ đã làm dâu nhà họ Thôi, sống là họ Thôi, chết cũng họ Thôi, hoàng huynh đừng ép đệ, đệ cầu xin huynh mà.

_ Ngươi!

Duẫn Tịnh Ân tức đến nghẹn cả lời, hoàng đệ ngu muội chỉ biết yêu không biết phấn đấu như vậy, thử hỏi hắn có thể không tức điên được sao?

_ Hôm nay đệ không theo trẫm về, đừng bao giờ gọi trẫm một tiếng hoàng huynh nữa.

Thế nhưng Duẫn Tịnh Hàn đã nhanh trí lủi thẳng vào trong lòng phu quân, Thôi Thắng Triệt là đệ tử chân truyền, người thừa kế chính thức của môn phái võ học hàng đầu Minh Quốc, đương nhiên không dễ đối phó. Đối phương tính thế nào cũng phải coi như là phò mã, tương đương hoàng tộc, ám vệ Tiểu Suất không dám đắc tội, hoang mang cùng hắn giằng co với nét mặt cầu xin.

_ Khụ!

Lúc này, chưởng môn phái Mỹ San hấp háy đôi mắt mờ đục, chậm rãi chống gậy đứng dậy nhìn thế trận không ai chịu nhường ai, run rẩy cất giọng.

_ A Triệt, quỳ xuống!

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip