Chương 32
Thôi Thắng Triệt cười khẩy vứt mảnh thư tín vào đám củi nướng chim bồ câu, quỳ xuống bên cạnh Duẫn Tịnh Hàn, thô bạo kéo bịt miệng của y.
_ Hoàng tử điện hạ, thật ngại quá. Tiểu nhân quả thật có ý định thầm lặng lừa đưa người tới biên giới Minh Quốc mà không làm người bị thương tổn, ai ngờ người lại thông minh như thế, cả đời chưa đi qua dân gian bao giờ nhưng lại rành mạch địa lý của Liễu Quốc lẫn các nước lân cận, muốn lừa người cũng không dễ dàng, tiểu nhân chỉ có thể đưa ra hạ sách này. Điện hạ nhìn xem, nếu không phải tiểu nhân may mắn bắt được con chim bồ câu đưa tin của người, khẳng định là còn phải mạnh tay hơn. Một đấng tôn quý lại xinh đẹp như Hoàng tử điện hạ đã cùng tiểu nhân lưu lạc chốn dân gian lâu ngày, tiểu nhân làm sao nỡ động chạm đao kiếm lên cơ thể người chứ. Như thế này, Minh Đế của chúng thần đã có ý muốn diện kiến Tứ Hoàng tử, chỉ là điện hạ có chút suy nghĩ không thông, không muốn ở cung điện nguy nga rộng lớn hưởng phước, lại một mình chạy đi khắp nơi chịu khổ, tiểu nhân quả thật nhìn không đành lòng, mới theo chiếu chỉ của bệ hạ đi mời điện hạ đến Minh Quốc một chuyến thôi.
Duẫn Tịnh Hàn không trả lời, y chỉ dùng đôi mắt trong suốt vô lực nhìn Thôi Thắng Triệt. Y đã sớm biết bên cạnh hắn không có chuyện gì tốt, tai họa phút giây nào cũng có thể đổ ập lên đầu y, nhưng mà y không bỏ được, không thể bỏ được. Bàn tay cầm kiếm chai sạn của hắn, tư thái dũng mãnh khi chém giết của hắn, thân thể cường tráng khẽ khàng ấp y vào trong lồng ngực của hắn, búi tóc đen nhánh kiểu người Minh của hắn, đôi mắt nâu sáng xinh đẹp họa thủy của hắn, y đã đắm chìm quá sâu rồi.
Thôi Thắng Triệt thấy Duẫn Tịnh Hàn không trả lời, cũng không nhiều lời thêm, toan quay lại bên đống lửa cào một ít củi qua đây sưởi ấm cho y, lại nghe giọng nói nhỏ xíu của y từ đằng sau.
_ Thắng Triệt, ngươi đã bao giờ....có chút tình ý nào dành cho ta chưa?
Thôi Thắng Triệt loay hoay không biết có nên quay đầu hay không, cứng ngắc cười khẩy một tiếng.
_ Tứ điện hạ, không phải người không biết, hiện tại điện hạ đã là người của Đế vương nhà tiểu nhân.
_ Ta không hỏi Minh Đế, ta hỏi ngươi. Ta hỏi ngươi có từng khi nào coi ta giống như nhân tình của ngươi hay chưa?
Hắn lạnh lùng quay phắt người lại, một lần nữa quỳ xuống nhìn thẳng vào mắt y.
_ Nếu Tứ Hoàng tử đã muốn biết, tiểu nhân dĩ nhiên thành thật với người. Chưa, một khắc cũng chưa. Trong mắt tiểu nhân, điện hạ là Hoàng phi đào hôn của Minh Quốc chúng ta, là bậc quý nhân mà tiểu nhân không dám tơ tưởng tới, là một tù nhân bị tiểu nhân giam lỏng, người hài lòng chứ?
Duẫn Tịnh Hàn kéo kéo khóe môi, nở một nụ cười đắc thắng, ánh mắt lạnh như băng nhìn hắn.
_ Không coi ta là nhân tình, nhưng lại cùng ta ăn chung một mâm, ngủ chung một giường, say chung một giấc. Ngươi chạm ta, ôm ta, hôn ta, còn từng nhìn ta thay xiêm y. Nam nhân người Minh các ngươi đều ở bên nam sủng nhà người khác thân mật như vậy à, ha ha, cũng rộng rãi thật đấy nhỉ? Nếu đã như vậy, ta thất thân cho ai cũng không thành vấn đề nhỉ, ngươi nghĩ sao, không muốn hưởng dụng một chút à?
Duẫn Tịnh Hàn lợi dụng lúc Thôi Thắng Triệt còn đang thất thần trước mặt y, nhướn người hôn lên môi hắn, khẽ liếm nhẹ muốn mở miệng đối phương. Cũng may Thôi Thắng Triệt thân thủ nhanh nhẹn, không mất tới một khắc đã đẩy được y ra, nghiến răng nhìn y cười trêu ngươi.
_ Điện hạ thân phận tôn quý, khẩn xin người giữ tự trọng, đừng làm tiểu nhân khó xử.
Nói xong hắn liền đứng phắt dậy, rút xương chim bồ câu đã nướng xong để xuống trước mặt y, rồi cởi trói tay để y tự ăn. Sau khi đảm bảo y sẽ không chạy được khỏi tầm mắt mình, Thôi Thắng Triệt mới trở ra lại bờ biển. Từ đằng xa, ánh đuốc từ thuyền nhỏ chầm chậm tiến vào, Thôi Thắng Triệt đốt một cái pháo sáng truyền tin, chiếc thuyền liền tiến thẳng về phía hắn. Trên thuyền nhảy xuống hai hắc y nhân, bọn họ chắp tay thành quyền quỳ xuống trước mặt hắn.
_ Chúc mừng Thôi đại hiệp thành công bắt sống Hoàng phi, bệ hạ có lệnh bắt được người lập tức đem về hoàng thành. Hiện tại không biết bước tiếp theo chúng ta sẽ tiến hành ra sao?
Thôi Thắng Triệt đưa ánh mắt đắn đo nhìn ra mặt biển, nhẹ giọng.
_ Đưa ta và y trở về đất liền, người sẽ do ta trực tiếp áp giải về.
Độ nửa canh giờ sau, Thôi Thắng Triệt bế Duẫn Tịnh Hàn đã ngấm thuốc mê man bất tỉnh trên tay bước lên thuyền, một lần cũng không quay lại nhìn bờ biển vắng lặng y đã trao hắn nụ hôn đầu đời trắng trong nhất.
***
_ Tỉnh rồi?
Duẫn Tịnh Hàn đưa mắt nhìn quanh, y đang nằm trong một cỗ xe ngựa rộng lớn lót đầy chăn bông. Thôi Thắng Triệt đưa cho y một khối bánh hoa quả gói trong bọc lá gai, vẫn chăm chú dặm lại mép chăn cho y. Y không cảm nhận được thân thể mình nữa, hẳn là đã trúng nhuyễn cốt tán. Cũng tốt, đã đến bước đường nào rồi, y chạy cũng không thoát được nữa. Hai bên thường ngày đều tíu tít đủ thứ chuyện trên trời dưới biển với nhau, nay chỉ cách nhau một tấm màn gấm mà lặng im giống như vô tận. Duẫn Tịnh Hàn không biết bản thân đã nằm bên trong cỗ xe ngựa do Thôi Thắng Triệt đánh bao nhiêu ngày, chỉ biết sáng sáng tối tối nhìn bóng lưng hắn, một lời cũng không nói ra, tâm tình tích tụ trong lòng dường như đã mất cả một đời.
Cho đến một ngày, dường như là ngoài trời đang mưa lớn, Thôi Thắng Triệt lại không có ở đây, Duẫn Tịnh Hàn mới có thể lần đầu tiên sau nhiều ngày dài nhìn thấy khung cảnh bên ngoài. Xung quanh đây chỉ có cây cỏ, hẳn là đang ở trong đường núi, mưa to xối xả, bầu trời trắng xóa, y ngắm đến ngẩn người, quay đầu nhìn lại cũng không thể phân biệt nổi đâu là Minh Quốc đâu là cố hương. Trời dần sập tối, hoàng hôn xuống núi mưa mới tạnh, từ xa xa như có bóng dáng ai đang cầm ô bước lại.
_ Tứ điện hạ, phía dưới xảy ra sạt lở đất, tạm thời chúng ta không thể ra khỏi núi. Người tinh thông địa lý, đọc nhiều sách thánh hiền, có thể giúp tiểu nhân xem sao đoán tiết trời không?
Y khẽ gật đầu, Thôi Thắng Triệt liền nắm lấy tay y đỡ xuống xe. Một cái chạm tay này chất chứa bao nhiêu thương nhớ, da chạm da lửa đốt nóng rực, hắn liền không được tự nhiên mà buông tay. Duẫn Tịnh Hàn dường như chẳng để ý đến, chỉ chú mục ngước đầu ngó lên bầu trời. Hoàng hôn đỏ rực rỡ, bầu trời thanh mát sạch sẽ, hẳn là trong ngày mai sẽ không có mưa lớn nữa, y gật đầu thông báo cho Thôi Thắng Triệt biết.
_ Vậy thì đêm nay tiểu nhân sẽ xem xét thông đường. Ban nãy tiểu nhân phát hiện phía bên hông núi có một con lạch nhỏ, sau mưa hẳn nguồn nước sẽ rất trong, sáng sớm mai tiểu nhân trở về đưa người đi tẩy rửa. Người trở về xe nghỉ sớm đi.
_ Thắng Triệt!
Y ngập ngừng muốn nói lại không, hắn tưởng là có chuyện gì quan trọng liền đứng lại kiên nhẫn chờ y lên tiếng. Duẫn Tịnh Hàn cúi đầu di di mũi giày, lặng lẽ vòng tay qua eo chui vào ngực hắn.
_ Người....
_ Ta biết! Ta biết chúng ta thế này là không hợp lễ giáo, ta đã là người của kẻ khác rồi, không thể cùng ngươi tiếp xúc thân mật. Chỉ là một khắc thôi, ta xin ngươi, ta chỉ cần một khắc bên ngươi thôi.
Thôi Thắng Triệt buông thõng cánh tay đang định đẩy y ra, dịu dàng đặt bàn tay thô ráp lên bờ vai mảnh dẻ, kéo siết ái nhân vào lòng. Dưới ánh trăng vằng vặc sau mưa, một lời thề nguyền cũng không ai cất tiếng, chỉ là cánh môi đào trao mật ngọt áp lấy cay đắng cùng đau thương.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip