Chương 87

_ Đừng mà, đừng mà!

_ Vũ Nhi, làm sao thế? Có phải sợ lắm không, ngoan, trẫm đây rồi, trẫm bảo vệ Vũ Nhi.

Y thấy mình đang gối đầu lên cánh tay bệ hạ, nằm trong lòng bệ hạ, thở hổn hển nhớ lại cơn ác mộng vừa rồi, bất giác đưa tay sờ sờ lên cổ.

_ Ái phi, khát nước sao? Trẫm rót trà cho ngươi, chờ trẫm một chút, nhanh thôi.

_ Bệ hạ, thần không sao hết. Trời khuya rồi, thần muốn ngủ lại, bệ hạ cũng ngủ đi.

Điền Vân Vũ xoay người sang hướng khác, cố rụt cổ vào để né tránh động chạm với Minh Đế, nhưng hắn chỉ nghĩ rằng y đang lạnh, ôm siết y vào lòng chặt hơn nữa, kéo chăn lên đắp cho cả hai, áp mặt bên gáy y hít mùi cơ thể hoa thơm nhàn nhạt đi vào giấc ngủ. Thái y đã kê thuốc an thần cho ái phi của hắn, nói là chỉ bị hoảng sợ quá độ thôi, uống thuốc ngủ ngoan là sẽ không sao rồi. Kim Mẫn Khuê nghĩ đi nghĩ lại vẫn thấy sau này không nên đi bãi săn nữa, vốn dĩ dựng nên để vui chơi giải trí, nhưng mấy trò máu me này có lẽ không hợp với bảo bối nhỏ trong lòng hắn, hơn nữa gặp phải thú dữ như sáng nay thì quá nguy hiểm đi. Hắn không biết được Vũ Nhi đã khiếp sợ không phải bởi vì hai mẹ con gấu kia, mà là vì hành động quá đỗi tàn nhẫn của hắn.

Xưa nay Minh Đế vẫn được coi như là một vị vua tốt của muôn dân, nhưng không ai là không biết về tính tình nóng nảy tàn bạo của hắn. Kim Mẫn Khuê khi còn nhỏ tuy không được vua cha sủng ái, nhưng tiên hoàng không phải người xấu, không yêu thương cũng không đến mức tuyệt tình đối với các phi tần và con vợ lẽ, hắn không được theo học thái sư cùng Thái tử và nhóm Hoàng tử được cưng chiều, nhưng mẫu phi muốn đưa hắn đi Mĩ San gần hoàng thành học võ, phụ hoàng cũng phê chuẩn, không keo kiệt chút tiền để trả công cho môn phái dạy dỗ Hoàng tử. Dù sao cũng là ruột thịt máu mủ, hơn nữa mẫu phi luôn dùng những mĩ từ tốt đẹp nhất để nói về phụ hoàng, nói người là một quân vương tốt, dù không yêu nàng, nhưng không thay đổi được sự thật, cho nên từ Mĩ San nghe tin Thái tử vì lo lắng ngôi vị vốn sẽ thuộc về hắn bị lung lay nên tập hợp binh mã âm mưu chiếm ngôi, giết hại tiên đế, trời đất bất dung, Thập Tam Hoàng tử Kim Mẫn Khuê tức giận lao về hoàng thành xử hết những ai dám giết cha của hắn. Trải qua tranh đấu quyết liệt, giẫm xác huynh đệ mà lên ngôi, tính cách Kim Mẫn Khuê vốn luôn nhẫn nhịn âm trầm lại bộc phát ra sự tàn bạo, hắn không cao hứng liền chém liền giết, khi Liễu phi biết tin tiên hoàng cùng Thái tử phi của Liễu Quốc cùng thời gian qua đời rồi đổ bệnh, hắn đã xử chém không biết bao nhiêu người có liên quan. Những chuyện này Điền Vân Vũ đều biết, nhưng cứ nghe mãi cũng thành quen, y còn chưa từng tưởng tượng được bệ hạ của y có thể tàn bạo đến mức nào, cho đến tận hôm nay một phát nhìn thấy hắn giết chết hai sinh mạng ngay trước mặt mình. Tất cả đều là lỗi của y, nếu y không bắn trúng bé gấu con, nếu y chạy trốn lúc bị gấu đen vồ lấy, nếu....nếu hắn không yêu y, có lẽ hắn đã không phản ứng mạnh đến vậy, và có lẽ mẹ con gấu ấy vẫn còn sống vui vẻ bên nhau. Lần đầu tiên y cảm thấy gánh nặng của ái tình đế vương đè trên người mình, bây giờ còn trẻ trung đẹp đẽ thì yêu thương sủng ái dồn dập không ngớt, sau này nhan sắc tàn phai hoặc hắn có sủng phi mới rồi, liệu hắn có một nhát chém đứt đầu y luôn không? Càng nghĩ càng thấy sợ, Điền Vân Vũ co người rúc vào trong ổ chăn, bị Minh Đế ôm quá chặt không thể động đậy, y thở từng hơi thở không an ổn, đem theo run rẩy bất an chìm vào trong giấc ngủ.

***

_ Được rồi, Tịnh Hàn, lên đây với ta.

Duẫn Tịnh Hàn xoa xoa xương hàm mỏi nhừ, khuôn miệng nuốt xuống chất dịch tanh tưởi, đầu gối quỳ quá lâu hiện tại đã tê rần. Đầu óc y hơi mê man, có lẽ trải qua tình ái quá mãnh liệt, từ lúc trời còn sáng nay trăng đã treo trên cao, có chút không lập tức tiếp thu được những lời Thôi Thắng Triệt nói. Hắn thấy mặt y dại ra ngơ ngác, chắc là bị làm đến ngốc luôn rồi, hắn bật cười cúi xuống bế y lên giường, trực tiếp nằm xuống bên cạnh xoa bóp thân thể cho y.

_ Không xong rồi, Tịnh Hàn à, em có chịu nổi không đấy?

_ Ưm, sao cơ?

_ Em tham lam thèm khát đến mức này rồi, như con mèo cái ăn mãi không biết no, có chịu đựng được cho đến khi ta đem sính lễ tới cưới em về hay không?

Y đỏ mặt chúi mũi vào ngực hắn, thỏ thẻ nói lẫy.

_ Người ta với chàng đã động phòng trước rồi, chẳng lẽ ta lại chờ không nổi một nghi lễ bái tổ tiên bù vào sao?

_ Ta chỉ sợ em nhớ ta quá, ngứa ngáy bứt rứt phải làm sao đây?

Duẫn Tịnh Hàn mặc kệ Thôi Thắng Triệt cứ trêu nhây, cùng lắm là đảo ngược trình tự một chút, động phòng trước làm lễ cưới sau, y mới kiêu ngạo không thèm hắn đấy.

_ Bao giờ chàng phải đi?

_ Sáng mai, ta sẽ đi sớm, về tới sư môn khi trời còn sáng.

Y dựng người dậy tiếc nuối bĩu môi, tóc dài phủ hết trên mặt hắn, mùi hương thơm lừng. Thôi Thắng Triệt cợt nhả cười, kéo cánh tay người ta, để y ngã vào ngực hắn.

_ Xấu tính thế, vừa được ban hôn đã đi gấp như vậy, không thể ở lại thêm chút sao?

Biết rõ tâm tư của y như thế nào, hắn cũng không trêu nữa, còn cố ghẹo đầm Tịnh Hàn sẽ cáu.

_ Đã được ban hôn thì phải tranh thủ chứ, về thưa chuyện với sư phụ, chuẩn bị sính lễ, gấp rút cưới em về nhà, đêm dài lắm mộng ta không yên tâm.

Nghe được những lời này Duẫn Tịnh Hàn mới xuôi theo, hừ, tha lỗi cho ngươi vì cưới ta mà vất vả bao chuyện đó nha!

Rất nhanh trời đã sáng, Duẫn Tịnh Hàn xếp cho Thôi Thắng Triệt một ít bánh ngọt ăn trên đường, hắn nói nhà gần lắm không phải lo thế đâu, nhưng y vẫn cứ lén nhét vào tay nải, bộ dạng chưa làm dâu đã muốn quản chặt trái tim chồng rồi. Hôn sự này đã được quốc sư đặc biệt giúp xem ngày, sớm nhất cũng mười ngày nữa mới có thể rước dâu, Điền Vân Vũ nghe mà hoảng, sợ nhanh quá không kịp trở tay, nhưng bị Duẫn Tịnh Hàn chê thế là còn chậm, chẳng bằng trực tiếp theo về cùng thưa chuyện luôn. Liễu phi nhìn ca ca không giống như những ngày trước đây khi sống trong hậu cung ủ dột u sầu, nụ cười lúc nào cũng mang nét buồn bã thê lương, hiện tại trên mặt nở toàn hoa xuân, so với Tứ điện hạ lần đầu gả đi đến áo cưới cũng vùng vằng không chịu mặc thì bây giờ như hai người khác nhau vậy.

_ A, điện hạ, cẩn thận chút!

Lý Trí Huân vội vàng cầm khăn tay đè vết kim đâm chảy máu trên ngón tay Duẫn Tịnh Hàn, điện hạ lại còn cười ngốc, nói công việc thêu thùa này nguy hiểm thật đó nha.

_ Điện hạ cứ để đó nô tài thêu một loáng là xong, bàn tay đẹp có phải để làm việc đâu, sau này về bên cạnh Thôi Thắng Triệt cũng không cho hắn để điện hạ làm việc nhà!

_ Ngốc, ai cho đệ gọi thẳng tên, phải gọi là anh rể, có hiểu chưa?

Trong nhà Thôi Thắng Triệt có nhiều trẻ con, y gả đến phải phân phát lì xì cho bọn nhỏ. Tuy rằng gả lần thứ hai theo phong tục Minh Quốc không cần phải tự thêu hỉ phục nữa, nhưng mấy cái túi tiền thì y vẫn muốn tự tay làm, tuy là xấu một chút, nhưng đều là tấm lòng cả. Điền Vân Vũ với Lý Trí Huân nhìn nhau, trước đây đến hỉ phục còn phải để người khác làm cho, bây giờ còn bày đặt lọ mọ học thêu làm quà tặng các em chồng, xấu đến không nỡ nhìn, đồng loạt quay đi che miệng cười nhạo.

Ai da, yêu mờ cả mắt rồi, xấu hổ chưa.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip