Chương 96
_ Từ lão phu nhân!
_ Thế tử gia, ngài đến rồi sao? Xin lỗi muộn thế này còn làm phiền đến ngài, Tiểu Bát nhà chúng ta....nó bướng quá.
Văn Tuấn Huy lắc đầu tỏ ý hắn không ngại, nhanh chóng đẩy cửa bước vào phòng của Từ Minh Hạo. Bên giường của y chăn đệm khắp nơi đều hỗn độn, có một bóng dáng nhỏ gầy ôm mặt ấm ức khóc ròng.
_ Hạo Hạo bảo bối nhi, đệ làm sao vậy, đau ở đâu?
_ A thiếu gia, Thế tử đến rồi người nhìn kìa, vậy nô tì đi trước.
Tiểu nha hoàn của y cứ như lửa đuổi cháy mông, dùng tốc độ nhanh như chớp dọn hết đồ đạc lủi ngay ra khỏi cửa, còn chu đáo đóng cửa cài then, trời chưa sáng là chưa được phép ra.
Này, gài bẫy ta có phải hay không....
_ Hức, chân đau đau, thiếu gia, thiếp đau, ôm thiếp.
_ Ôi.
Hắn vỗ trán thở dài, leo lên giường ôm gọn Từ Minh Hạo vào trong lòng.
_ Bảo bối nhi làm gì động một tí là đệ khóc um cả lên thế, nào, nhõng nhẽo với một mình ta là được rồi, đang đêm không chịu đi ngủ còn phá quấy là sao?
Từ Minh Hạo bị mất trí gần như đã không còn một chút nét kiêu kì tinh tế ngày xưa, hành xử như một đứa trẻ con, vụng về đáng thương chùi nước mắt.
_ Ưn, thiếu gia, phu thê phải ngủ với nhau mà. Không có thiếu gia, thiếp không chịu đi ngủ đâu.
Nghe xong một câu này, Văn Tuấn Huy đau đầu như bị bổ nguyên cây búa, muốn đứng dậy bỏ đi quách cho xong, nhưng bị Từ Minh Hạo túm quá chặt không tách ra được.
_ Hạo Hạo đệ bình tĩnh một chút, buông áo ta ra nào, như thế này sao ta đi được?
_ Đi đâu? Thiếp đi cùng được không?
_ Đi....hầy thôi bỏ đi.
Giờ này dù sao cũng không đánh vần nổi hai chữ thanh danh nữa rồi, hắn để Từ Minh Hạo gối đầu lên cánh tay, ôm y vào lòng thật chặt, kéo chăn lên đắp cho cả hai.
_ Lạnh không?
_ Thiếu gia, ngực chàng săn chắc quá, thiếp cởi ra xem được không?
_ ....
Chưa có cưới mà tiểu đệ đệ máu chiến quá, giờ bỏ chạy còn kịp không?
_ Hạo Hạo, đệ ngủ yên ổn đi xem nào, đừng có mò vào trong. Này, ta sẽ mắng đấy!
Từ Minh Hạo vừa bị quát lập tức xụ mặt, nước mắt trào ra tới nơi, tuyến lệ còn mạnh hơn cái thác.
_ Chúng ta cưới nhau rồi mà, có ngọc bội định tình làm chứng, chẳng lẽ thiếp chưa từng cởi áo cho thiếu gia bao giờ sao? Nếu đã biết hết về nhau, sao bây giờ thiếu gia ruồng rẫy thiếp? Thiếu gia....thiếu gia xấu lắm....
_ Không....không phải, Hạo Hạo à, ý ta không phải như thế, bảo bối nhi sao lại nhõng nhẽo nữa rồi? Chỉ là....ừm thì....nhà chúng ta đang có tang, phải cấm dục.
Y ngạc nhiên hả một tiếng, nhà có tang? Vậy là liền sợ rút tay ra khỏi áo hắn, nhà có tang mà làm chuyện trụy lạc là thất kính lắm.
_ Tang ai vậy? Thiếp không nhớ được, thiếp xin lỗi, có phải là thiếp đã bất kính với bề trên không?
_ Tang muội muội ta, nhưng bởi vì con bé gả cho Hoàng thượng, cho nên thân phận nó rất cao, nhà chúng ta đều quyết định sẽ để tang riêng cho Yến Nhi. Trong vòng ba năm phải ngưng hết các loại hỉ sự, cũng không thể có người mang thai, mấy hành động mơn trớn như vậy để lúc khác, đồng ý với ta không?
Từ Minh Hạo ưm một tiếng, tiếc nuối ôm lấy hắn, giọng nói nhỏ rì rì.
_ Thiếu gia, thiếu gia nói cho thiếp biết đi.
_ Biết chuyện gì?
_ Thiếp và thiếu gia làm sao mà quen nhau, làm sao mà yêu nhau vậy? Mặc dù thiếp chẳng nhớ gì cả, chẳng biết gì về thiếu gia, nhưng thiếp cứ có cảm giác thiếp đã yêu chàng rất lâu, rất nhiều. Cảm xúc sẽ không nói dối, có lẽ thiếp từng yêu thiếu gia thật nhiều như thế trước đây.
Hắn đau xót ôm siết lấy y vào lòng, một câu chuyện tình buồn, làm sao hắn có thể nói đây?
_ Ừ, chúng ta đã yêu nhau rất lâu về trước, yêu sâu đậm và thiết tha.
_ Thiếu gia, là thiếp đã yêu chàng trước sao?
_ Không, đệ đã không yêu ta ngay lần đầu tiên gặp mặt, nhưng chính tại giây phút ta nhìn thấy đệ ngã xuống người ta từ ánh mặt trời xa xôi ở cung của Tứ Hoàng tử, ta đã si mê đệ thật nhiều. Tình yêu hoá ra có thể đến dễ dàng như thế, chỉ bằng một ánh mắt, ta đã muốn đệ đời này là của ta. Ta đã quỳ xuống đấy, Hạo Hạo, ta đã dùng một đôi thỏ chiến lợi phẩm từ buổi đi săn của hoàng gia để quỳ xuống xin đệ hãy ở bên ta. Đệ rất ngọt ngào và trong sáng, đệ như một đoá hoa nhỏ ta nâng niu trong lòng bàn tay, mỗi khi đệ mỉm cười, đoá hoa sẽ nở, lòng ta bừng sáng vì có đệ ở bên. Quê nhà ta ở xa nơi này, mỗi năm ta ở kinh thành sáu tháng, sáu tháng còn lại thì về Tây Hà. Những năm tháng xa nhau, đệ chỉ gửi đi được ba bức thư, có những khi thư ta đi mải miết bao nhiêu bức không nhận được hồi âm, ta ngỡ như đệ đã quên ta rồi. Lòng ta rất đau, Hạo Hạo, những ngày đó ta tưởng chừng ta sẽ bi lụy đệ đến trọn kiếp nhân sinh rồi đấy chứ. Có ai mà ngờ đâu, một ngày kia đệ mặc lên hỉ phục, lên kiệu hoa cất bước ra đi, ta....ta....
Từ Minh Hạo vui vẻ hôn lên môi hắn, mở to mắt ngây thơ đáng yêu.
_ Thiếp thật sự đã mặc y phục cưới gả cho thiếu gia sao? Thiếp mặc đồ cưới có đẹp không, trang sức trên tóc chắc là rất lộng lẫy nhỉ?
Văn Tuấn Huy cố nén lại cảm giác vỡ vụn trong lồng ngực, người đang ôm trong tay, mà ngỡ như chỉ có hư không vô định.
_ Ừ, đệ đẹp lắm, trên hỉ phục thêu rất nhiều hoa dã quỳ, ta nhìn đệ khi đó xinh đẹp đến mức chôn chân tại chỗ, không cách nào có thể quay đi.
Đệ xinh đẹp đến nhường ấy, đồ cưới lộng lẫy đến nhường ấy, nhưng đệ không phải là của ta.
_ Thật tốt, vì thiếp đã gả cho thiếu gia.
Từ Minh Hạo vui vẻ nấp trong lòng Văn Tuấn Huy, trong mắt toàn là những ái ý nguyên sơ không nhiễm bụi trần.
_ Có chuyện gì đó đã xảy ra, thiếp không thể nhớ được bất cứ một ai nữa, nhưng vừa nhìn thấy chàng, chỉ bằng một ánh mắt, thiếp đã biết chúng ta là gì đó của nhau. Là cái gì đó rất đặc biệt, rất thiêng liêng, có lẽ là con tim thiếp không thể nào nói dối, có lẽ là thiếp đã rất dại khờ, nhưng thiếu gia, thiếp mong chàng hiểu lòng thiếp hướng về phía chàng, cho nên mới có những suy nghĩ kì lạ nhường ấy. Thiếp xin lỗi vì năm xưa chúng ta thương nhau xa xôi cách trở, thiếp đã không gửi thư được nhiều. Lạ thật đấy, chẳng lẽ năm ấy thiếp không yêu chàng nhiều như hiện tại sao? Nếu thiếp thực sự yêu chàng nhiều như lúc này, có lẽ thiếp đã nguyện ý chạy theo chàng về quê nhà mà không cần đến một cái danh phận nào cả.
Văn Tuấn Huy giật mình thon thót vì ý nghĩ hoang đường này của Từ Minh Hạo, và cay đắng làm sao khi y thực sự đã khiến điều tưởng chừng như không thể nào ấy trở thành sự thật. Từ Minh Hạo đúng là đã từng vứt bỏ hết tôn nghiêm và mưu cầu danh phận để bỏ chạy theo hắn trở về Tây Hà, dẫu cho khiến bản thân mơ hồ nửa tỉnh nửa mê, y cũng chưa từng từ bỏ ý niệm ngốc nghếch ấy.
Cơn buồn ngủ đã chiếm lấy thân thể y từ lâu, Từ Minh Hạo bất an nắm chặt lấy ống tay áo Văn Tuấn Huy, rầm rì nhỏ giọng dặn dò hắn phải ở đây khi y thức giấc, không được rời đi cũng không được để y một mình, sau đó nhắm mắt chậm rãi chìm sâu vào giấc ngủ mơ màng.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip