Phiên ngoại 4 (Hoàn)

_ Công tử, công tử, xem dây buộc tóc đi, dây buộc tóc thêu hoa lan đến từ phường thêu nổi danh nhất Quý Châu, đường chỉ tinh tế mượt mà, xem một chút đi công tử!

Vạt áo xanh lơ nhẹ nhàng dừng lại trước quầy trang sức, ngón tay thon dài mảnh dẻ đặc trưng của người đọc sách lướt qua trên những món hàng thêu tinh xảo, khẽ khàng nâng lên dây buộc tóc dành cho thiếu niên trẻ tuổi. Đóa hoa lan e ấp lại mang một nỗi u buồn man mác, gợi nhớ về một hình bóng đã xa.

_ Cái này rất đẹp, là từ tay tú nương Trần gia ở Quý Châu sao?

_ Công....Công tử, ngài đến rồi sao?

Lý Thạc Mẫn mỉm cười dịu dàng, trên người luôn mang khí chất của một thiếu gia ấm áp như gió xuân, dù rằng bên tay hắn mang là một giỏ trúc chứa đầy vàng mã. Đã ba năm kể từ ngày Phù Thắng Quang rời khỏi nơi đây, kinh đô vẫn phồn hoa nhộn nhịp tựa gấm, học đường vẫn đầy tiếng thư sinh đọc sách thánh hiền, bầu trời vẫn xanh tựa biển, chỉ là thiếu đi bóng dáng của chàng Vương phi thiếu niên hoa mộng năm nào.

_ Năm nay Quang Nhi của ta mười tám tuổi, đã là nam nhân trưởng thành. Không đeo dây buộc tóc nữa, ta xem ngọc quan được chứ, lão bản?

Chủ tiệm trang sức hơi chần chừ nhìn giỏ tiền vàng mã trong tay nam nhân, khe khẽ thở dài. Năm nay mới vừa mười tám, nhưng vị công tử trước mắt này mỗi năm vào đúng ngày hôm nay, luôn vì phu nhân quá cố của mình mà mua từ chỗ lão một sợi dây buộc tóc xinh đẹp, tưởng nhớ người thương. Có duyên làm một đôi uyên ương nghĩa nặng tình thâm, nhưng không có mệnh để ở bên nhau trọn đời trọn kiếp.

Từ nội kinh đến hoàng lăng cần phải leo qua ba ngọn núi, bởi vì Phù Thắng Quang qua đời tại vùng đất không thuộc về Minh Quốc, đáng lẽ không thể được an táng tại hoàng lăng. Nhưng Minh Đế niệm tình Lục Vương đối với Vương phi tình cảm khó phai, xứng danh câu chuyện tình cảm động thế gian, ban chỉ đặc cách cho hoàng lăng lập bài vị Vương phi, tương lai có thể cùng Vương gia an táng chung một lăng mộ.

Lý Thạc Mẫn xuống ngựa từ dưới chân núi, dẫu cho bản thân là một Vương gia địa vị tôn quý, mỗi lần đến thăm Thắng Quang của mình, hắn chưa từng cưỡi ngựa đến tận hoàng lăng. Có lẽ, một chút mong chờ nhỏ nhoi nào đó, nỗ lực leo núi đến gặp người nhiều năm, rồi một ngày thần tiên sẽ nghe lời hắn cầu nguyện, sẽ trả lại Thắng Quang cho hắn, dù chỉ một khắc được nhìn thấy nỗi nhớ giày xéo hàng đêm.

Hắn có hối hận không? Chắc hẳn là có. Nhưng có lẽ, nếu không có chuyện ấy xảy ra, cả hai bên nhau cũng đâu thể lâu dài. Họ gặp gỡ đối phương khi vẫn chưa thành thục, bao nhiêu câu giá như, há có thể đổi lại nuối tiếc một đời?

Xuân về trên đồi núi xanh, hoàng lăng vẫn nằm lại đó như bao nhiêu năm rồi, một tòa cung điện nguy nga nhưng hiu quạnh, nơi tổ tiên bao nhiêu năm của hoàng triều Minh Quốc trở về với cát bụi. Bình lính thủ bên hoàng lăng nhìn thấy một bóng dáng cao gầy chậm rãi đi lại từ đằng xa, vẫn như mọi năm, đứng sang hai bên quỳ xuống hành lễ, biểu hiện tôn kính.

_ Vương gia!

_ Miễn lễ.

Lăng mộ được xây dựng dưới mặt đất, không khí có chút lạnh lẽo và ẩm ướt, sương thu mang mùi đất thấm đẫm trong từng ngóc ngách, xuyên qua lớp vải dệt, khiến cơ thể Lý Thạc Mẫn cũng có chút lạnh lẽo.

Lục Vương gia đến Hoàng lăng thăm mộ không cần thái giám dẫn đường. Năm ấy hoàng gia hạ táng quan tài trống trong tiếng thở than chia buồn của người hầu kẻ hạ. Quang Nhi, Quang Nhi rực rỡ như ánh mặt trời của hắn, chỉ một năm ngắn ngủi bên nhau, thế mà khi trở về, em chỉ còn là một bóng hình xa xôi, một cỗ quan tài rỗng tuếch, còn thi thể vĩnh viễn ở lại nơi em sinh ra. Hắn không cam lòng, hắn hận bản thân mình vô dụng bất tài, ngay cả người mình yêu cũng không thể bảo vệ được, hắn làm sao có thể xứng đáng với Quang Nhi?

_ Em ở nơi đó vẫn khỏe chứ, bảo bối? Thiên cung là ở đâu, chắc là xa nhỉ? Trên trời thì lạnh lắm đấy, em mặc có ấm không, có bị ai bắt nạt không?

Chợt, hắn cười tự giễu.

_ Ngu ngốc thật, đó là Quang Nhi mà, Quang Nhi mạnh mẽ và kiên cường, Quang Nhi sẽ không bao giờ nhẫn nhịn trước bất công nào.

_ Nói cho em một bí mật nhé, bảo bối.

Hắn nhẹ giọng, gần như là thủ thỉ.

_ Ta nhớ em, nhớ rất nhiều.

_ Em sẽ về thăm ta chứ? Thiên cung canh gác có cẩn mật không, em đến thăm ta sẽ không sao chứ? Nếu em về....Quang Nhi, nếu em về, ta sẽ làm lễ trưởng thành cho em, ta sẽ đội cho em chiếc ngọc quan đẹp nhất, để em hãnh diện trở thành người lớn, thành nam nhân của ta, của riêng ta mà thôi....

Chiếc quan tài cẩm thạch trước mắt vẫn im lìm, không khí âm u lạnh lẽo, chẳng một lời đáp trả. Gò má Lý Thạc Mẫn chợt nóng hổi, hắn sớm nên biết, tất cả đều đã quá muộn rồi.

Hắn ngồi lại hoàng lăng một lúc lâu, uống chút rượu, dạ dày đau đớn, nhưng hắn không nỡ rời đi. Dù Quang Nhi của hắn có ở đâu, nhưng ít nhất, ít nhất là có bài vị trước mắt, hắn vẫn có một chút niệm tưởng để ôm lấy dù nhỏ nhoi. Mặt trời dần xuống núi cũng là lúc thái giám thủ vệ đến gọi hắn, biết là đã muộn, nơi này không thể ở lâu, dù gì cũng là lăng mộ, hắn lảo đảo chống đầu gối đứng dậy, thân dưới vì ngồi trước quan tài quá lâu đã có chút tê dại, một mình bước thấp bước cao rời khỏi hoàng lăng.

Đường về đã bắt đầu nhập nhoạng tối, hắn lững thững đi về phía trước mà không cần phải quan sát, bởi vì đây đã là con đường hắn đi mòn lối trong suốt ba năm qua. Chợt phía trước xuất hiện một bóng dáng nho nhỏ, mái tóc gợn sóng ánh màu nắng dập dờn, vòng eo nhỏ nhắn mềm mại vừa nhìn đã thấy rất khiến người yêu thương. Trái tim Lý Thạc Mẫn đập hẫng một nhịp, mạnh mẽ nháy mắt vài lần không dám tin, hai chân run rẩy cường chống đỡ chạy đến bên kia xem người.

_ Quang....Quang Nhi, bảo bối, Quang Nhi ....

Người kia chầm chậm quay đầu lại, hắn gần như nghẹt thở, đúng là Quang Nhi, là Quang Nhi của hắn. Lý Thạc Mẫn không kịp suy nghĩ gì, ngã ngồi xuống bên cạnh đối phương, vồ vập đem người ôm vào trong lòng, chỉ sợ mình lại đến trễ một lần nữa, làm người đi mất.

_ Công tử, ngài làm sao lại không có lễ nghĩa như thế?

Lý Thạc Mẫn toàn thân cứng đờ, không dám tin buông người ra, nhìn thật sâu vào đôi mắt thiếu niên. Vẫn là con ngươi hổ phách đậm mùi dị vực phong tình, vẫn là....không, không đúng, so với Quang Nhi trước kia, dường như là trưởng thành hơn không ít. Cõi lòng hắn bỗng chốc lạnh ngắt, đầu óc mê man dần quay trở lại, mới chợt cảm thấy vừa rồi mình có bao nhiêu hoang đường. Đây là ngọn núi thuộc về hoàng gia, trên đỉnh là hoàng lăng, căn bản không phải là nơi mà một cậu thiếu niên chân yếu tay mềm không có danh phận gì có thể tự do đi lạc vào. Lòng hắn biết rõ Phù Thắng Quang đã không thể nào trở lại được nữa, vậy kẻ đối diện là ai, có mục đích gì, hoặc phải nói, thế lực đằng sau lưng y có mục đích gì khi phái tới một kẻ có ngoại hình giống hệt Vương phi quá cố của hắn.

_ Ngươi là ai?

Sắc mặt hắn lập tức trầm xuống, nghiền ngẫm nhìn thật kĩ người trước mặt.

_ Công tử, ngài đã ôm tiểu nhân, vậy phải chịu trách nhiệm với tiểu nhân đó~

Mí mắt Lý Thạc Mẫn giật tăng tăng, thái dương không khỏi đau nhức. Cái cách nói chuyện này, sao tìm đâu ra thế thân y xì vậy?

_ Bổn vương không đùa với ngươi, là ai phái ngươi tới đây? Ngươi....buông ra!

Kẻ đối diện thừa lúc hắn không chú ý, không để hắn nói cho hết câu, lập tức nhảy bổ đến ôm chân hắn, huhu giả bộ khóc như mưa.

_ Vương gia không cần thiếp nữa sao? Đã bao đêm chung chăn chung gối, trong trắng của thiếp đã không còn, sao Vương gia có thể bạc tình như thế?

_ Ngươi chớ nói bừa, ta cùng Quang Nhi còn chưa có....khụ....

Sắc mặt Lý Thạc Mẫn vừa đỏ vừa trắng, hắn không biết lúc này mình nên xấu hổ hay là nên tức giận nữa. Bỗng, ánh mắt hắn dừng lại trên chiếc ngọc bội đeo bên hông thiếu niên. Cái đó sao mà giống....ngọc bội đồng tâm của của thánh đồng Hồ tộc????

_ Quang....Nhi?

Thiếu niên chống cằm cười cười, mị mị mắt nhìn hắn.

_ Sao? Tin rồi đó hả?

Ngón tay Lý Thạc Mẫn run rẩy, muốn chạm vào đối phương, lại sợ nhỡ như làm người tan vỡ.

_ Quang Nhi....bảo bối....

Lý Thạc Mẫn vỡ òa trong nước mắt, ở trước mặt Vương phi của mình khóc như mưa. Phù Thắng Quang vừa đau lòng vừa buồn cười, vụng về chùi nước mắt trên gò má người thương.

_ Đều tại chàng, ta chỉ biết nghĩ đến chàng, không thể tập trung làm việc, cho nên bị các thượng thần ghét bỏ, trả về bộ tộc. Sau này, ta đã không còn ai nuôi nữa. Vậy nên, Vương gia chàng nuôi ta, có được không?

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip