Nhìn thế giới qua fish eye lens (2) - GyuHan
Nếu có giải thưởng nào cho việc thả thính, thì Kim Mingyu của chúng ta sẽ hầm hầm hố hố vác cái giải "Thính rởm thính đểu" mà đi nghênh ngang trên đường. Khốn cái nỗi là, có phải Mingyu không biết thả thính tà lưa đâu, mà tại vì cậu toàn chọn nhầm đối tượng để thả. Nói ra thì ngượng chết đi, nhưng mà đúng là thế thật.
Thêm một điều nữa. Nếu coi thính là một môn học năng khiếu, thì Mingyu là cái loại họ sinh có hơi hơi chút chút tài năng thiên phú, lại còn rất chăm chỉ đi học hỏi bạn bè các kiểu để "rèn luyện" kỹ năng. Thế nhưng, đối tượng của cậu lại là một người "tâm bất thính giữa dòng đời vạn thính", lúc nào cũng trong tư thế chuẩn bị né những rổ thính cứ ào ào quăng tới. Và lại còn né rất giỏi mới đáng ghét.
Kim Mingyu haizzzz, cảm thấy tồi tệ không chịu được.
Đồng hồ vừa điểm 9 giờ khi Mingyu đã lãnh đủ đống bài tập về nhà, cậu quyết định sẽ đi ngủ sớm chứ không thức khuya lướt mạng như bình thường nữa. Ngoài việc thính dạo ra, Mingyu còn rất thích ngủ nữa. Chính vì hai điều này mà cậu luôn tự cho rằng mình là trang thiếu niên mạnh mẽ nhất thế gian, nói xong thì bị Jeonghan nhìn bằng cái nhìn khinh bỉ làm cậu chỉ muốn tan vào không khí. Cậu đánh răng rửa mặt sạch sẽ, thấy mình như nhẹ bẫng đi, và cậu mang cái tâm trạng lơ lửng bồng bềnh ấy chui tọt vào trong chăn, mặc kệ bên ngoài đang mùa trở gió. Và đúng cái lúc mi mắt Mingyu chực sụp xuống, "ting" một tiếng: có tin nhắn đến.
Quỷ tha ma bắt nhà ngươi đi nhà mạng. Mingyu cáu điên lên, lòng âm thầm lôi trời đất thiên địa ra giày xéo 500 lần. Rồi cũng chính con người này khựng lại như bị hóa đá, rồi âm thầm cảm ơn trời phật linh thiêng và lăn lộn trong chăn giãy giãy gào thét âm thầm.
Vì tin nhắn đến là tin của Jeonghan. Vỏn vẹn một cách tức tưởi trong hai chữ, "Anh đói."
Yoon Jeonghan đang đói. Còn bây giờ là 9 giờ hơn. Nghĩa là gì?
Chín giờ mười phút tối, Mingyu lập cập bò ra khỏi chăn, có bao nhiêu áo ấm thì mặc lên người bấy nhiêu. Hoodie ấm, áo khoác, áo choàng, khăn, mũ, găng tay. Seoul lạnh như một cái tủ đông bị hỏng cần nhiệt độ, chỉ cần chạm chân xuống sàn là lập tức từ bỏ ý định thức dậy luôn chứ đừng nói là đi ra ngoài. Chín giờ mười lăm phút tối, cậu đã an toàn đi xuống 3 tầng gác mà không gây ra bất cứ tiếng động nào, và đang bắt đầu nhẹ nhàng mở khóa cửa như một thằng trộm lành nghề. "Như" thôi, không phải thật, vì nếu Mingyu mà là trộm thì cậu đã đi ăn cắp luôn trái tim của Yoon Jeonghan rồi chứ không phải thính khổ thính sở như bây giờ nữa. Mà cứ nghĩ đến việc đấy là Mingyu lại muốn rơi nước mắt. Cậu đang nghĩ là liệu ra ngoài trời kia, nước mắt có bị đóng băng không nhỉ?
Chín giờ mười bảy phút, Mingyu thành công phi xe ra khỏi nhà. Cậu co cổ vào giữa lớp áo và tấm khăn len. May mà nhà Jeonghan cũng không cách đây xa lắm, và các cửa hàng còn mở nhiều nên việc mua gì đó mang qua cũng không đến nỗi bất khả thi. Cuối cùng, sau một hồi nghĩ ngợi, Mingyu mua một hộp red velvet ở một cửa hàng mà anh thích, rồi phi như bay đến nhà người ta.
Nếu là người bình thường, hẳn là đã lạnh đến phát ngất rồi đi. Nhưng Mingyu chẳng hiểu sao thấy người nóng bừng bừng, một cảm giác vui vẻ thơ ngây rất tự nhiên trỗi dậy trong lòng cậu. Jeonghan sẽ nghĩ gì nhỉ? Jeonghan sẽ nói gì đây? Jeonghan sẽ vui chứ?
Đỗ xe trước cửa nhà anh, Mingyu thở nhẹ một hơi, lập tức một luồng khói mảnh bay ra, nhợt nhạt trong bóng tối. Tuyết bắt đầu rơi lả tả. Chưa bao giờ trong đời cậu ghét dự báo thời tiết như lúc này: lúc cậu muốn nghỉ học thì chẳng bao giờ dự báo là sẽ có mưa dông bão giật, chỉ đợi đến lúc cậu sắp chạm được tay vào hạnh phúc thì trù ẻo cậu bằng một cơn mưa tuyết bão bùng lạnh lẽo như ở Bắc cực. Mà nó lại còn đúng nữa chứ. Mingyu quyết rồi, khi nào lớn, cậu sẽ đi kiện Đài Khí tượng Thủy văn Trung ương cho hả lòng hả dạ.
"Jeonghan ơi, mở cửa." Tay Mingyu run lập cập đến nỗi cậu chỉ dám thò ra gõ mấy dòng vào rồi lại lập tức nhét tay lại vào túi áo. Cậu thở ra một đống khói trắng xóa, "Trời ơi, nhanh lên hộ cái, sắp thành người tuyết rồi này." Lần này thì Mingyu không phải đợi lâu, chỉ mấy giây sau, cửa nhà đã mở cái xoạch, và Jeonghan xuất hiện ở lối vào với một cái chăn to cuộn ở trên người, chân đi dép bông hình con huơu có nụ cười ngu ngốc.
"Nhanh nhanh dắt xe vào, mẹ ơi rét quá." Jeonghan giành luôn xe của Mingyu để tự mình dắt vào, thỉnh thoảng quay ra bảo cậu nhanh chân lên không cả hai đứa toi đến nơi. Bước vào nhà anh, Mingyu để cơ thể thả lỏng, thấy hình như trái tim mình lại nở ra một chút. Xung quanh tối om, chỉ có hắt ra từ chiếc đèn cầu thang ngả thứ ánh sáng vàng vàng. Cậu kéo anh lại gần cạnh, siết hai cái vạt chăn vào người anh để cho ấm, rồi chương trình thả thính lại bắt đầu.
"Đói à?"
"Ừa."
"Ăn em đi."
"..."
Mingyu khẳng định Jeonghan có đỏ mặt. Chỉ là đêm tối quá cậu không nhìn thấy thôi! Cậu cười khúc khích, tay búng nhẹ lên trán anh, "Anh tin thật đấy à? Bánh này, ăn cho đỡ đói." Nói rồi tay chìa ra, trên ngón trỏ treo tòng teng hộp bánh red velvet đỏ nhung đầy gọi mời.
Jeonghan có vẻ hơi bất ngờ. Bằng chứng là người anh co lại, lùng bùng trong tấm chăn, mắt anh đột nhiên sáng lên như đứa trẻ được cho quà. Cuối cùng, bằng tất cả sức bình sinh, Mingyu có thể cảm thấy mình đang bị quấn trong một đống chăn ga gối đệm lùng nhùng.
À, không phải theo kiểu đấy. Chỉ là Jeonghan nhào tới ôm lấy ôm để mà thôi.
"Trời ơi yêu chết mất." Anh nói bằng giọng mũi, nghe có vẻ vui sướng tột độ như thể Jeonghan chỉ là một đứa trẻ lên ba còn tràn đầy niềm hào hứng lạ lẫm với thế giới còn Mingyu là ông già tuyết version gầy nhom đang đứng nở nụ cười hiền hậu. Mingyu chợt phì cười vì liên tưởng này của cậu.
"Nào, lên nhà thôi, lạnh chết mất xác bây giờ." Jeonghan đi như lăn trong cả quả chăn vĩ đại.
"Ăn nói gở mồm cũng chết đấy."
-
Ăn bánh xong thì làm gì? Đi về ư? Giữa cái thời tiết này ư? Là một con người thức thời của thế kỷ 21, Mingyu đương nhiên sẽ không làm như thế.
"Jeonghan, bên ngoài lạnh lắm."
"... Ờm." Jeonghan nọ còn bận vét nốt kem cheese trên hộp bánh, ánh mắt tiếc nuối nhìn đăm đăm vào lớp kem đang ngày càng ít dần đi rồi trở nên hoàn toàn trong suốt.
"Lạnh lắm em không đi nổi." Mingyu bắt đầu lên cơn bám dính, dù mặt cậu vẫn tỏ ra lạnh lùng kul ngầu nhưng những lời hoa lá nài nỉ kia đã lật tẩy tất cả những con bài mà Mingyu có. Trong khi đó, Jeonghan đang uống nước rất hăng say.
"Thật đấy. Thế nên cho ngủ nhờ nha hihi." Cuối cùng cũng đến được nước này, Mingyu thở ra một hơi, cậu vứt hết những cái gọi là lạnh lùng kul ngầu, trở lại hình dạng cún con hiền lành vô hại tới sáp sáp vào người Jeonghan.
Và cái chăn mở ra, Jeonghan mặt mày tỉnh bơ vỗ vỗ vào khoảng trống bên cạnh, "Cho ba giây." Kim Mingyu chỉ mất có một giây để nằm đúng vào đó, một giây nữa để trùm chăn kín mít và thêm giây cuối cùng để trưng ra một nụ cười rộng ngoác đến mang tai. Ở bên cạnh, Jeonghan dịch dịch một chút để không bị lấy hết chăn, đồng thời tìm kiếm một tí nhiệt lượng từ người bên cạnh. Trách ai nhỉ, chỉ trách Seoul sao mà lạnh quá!
-
Mingyu mơ hồ cảm thấy cái cựa mình của người nằm bên cạnh. Trong cơn mê man vô thức, cậu thấy một chút lạnh lẽo ùa vào. Có lẽ Jeonghan vừa xoay người hoặc nằm lùi ra đâu đó. Không hiểu sao, cậu lại thấy hơi giật mình. Và cuối cùng Mingyu mở mắt ra, thấy Jeonghan mắt đờ đẫn nhìn màn hình điện thoại leo lét, tay trượt lên trượt xuống theo một nhịp điệu nhàm chán chậm chạp.
"Này Jeonghan, sao thế?" Cậu hỏi, nhân tiện xoay mình nằm nghiêng, mặt hướng về phía anh. Jeonghan mấp máy môi, tiếng thở rất khẽ, "Anh mất ngủ." Jeonghan tắt điện thoại đi. Thứ ánh sáng mờ mờ biến mất khiến không gian chìm vào một vùng tối thăm thẳm, như một cái hố cảm xúc càng chìm sâu càng không thấy đáy. "Từ bao giờ?" "Chẳng nhớ, anh bị tỉnh giữa đêm và chẳng ngủ lại được nữa."
Trong đêm thanh vắng, xúc cảm của con người trở nên sắc nhọn hơn. Mingyu có thể cảm nhận thấy một nỗi xúc cảm khác lạ đang chạy rần rần trong huyết quản, nhưng lại hoàn toàn bất lực trong việc phân tách các lớp lang tình cảm để hiểu nó thực chất là gì và tại sao mình lại cảm thấy thế? Hơi thở dồn ứ nơi lồng ngực cậu, Mingyu thấy người bên cạnh mình giờ như làn khói mỏng, có thể tan biến bất cứ lúc nào. Rất tự nhiên, như một thói quen, một hành động cố hữu, cậu choàng tay qua người anh, kéo anh lại gần sát bên mình. Lí do cứ đổ tại thời tiết. Muôn sự tại trời, tình duyên tại người, phải không?
Jeonghan hít một hơi, không biết là vì cái gì: vì sợ, vì ngạc nhiên, hay chỉ đơn giản là giật mình?
"Nghe kể chuyện để dễ ngủ hơn không?" Jeonghan gật đầu, vùi mặt vào chăn, tóc lòa xòa trên gối như những mảnh vỡ của một câu chuyện đồng thoại.
"... Ngày xửa ngày xưa có một con cá nhìn đời bằng đôi mắt lồi. Nó trót yêu một người vô tâm vô phế nhất trên cái vũ trụ này. Có một ngày, nó đến gặp mụ phù thủy để đổi lấy một bình thuốc có thể khiến nó trở thành người trong vòng một đêm. Đêm đó, nó đến gặp người kia, hai người cùng nhau khiêu vũ dưới cơn mưa trái mùa. Và rồi, sáng hôm sau, con cá biến mất."
"Jeonghan, đố anh này, con cá đâu mất rồi?" Trong đêm tối tịch mịch, giọng kể trầm khàn của Mingyu trở thành một cái neo giữ lại những mảnh hồn bay phơ phất của Jeonghan. Anh có cảm giác mình vừa về nhà sau một chuyến đi xa, được ngả lưng xuống chiếc giường mềm mại, bên cạnh có một nguồn nhiệt lớn dễ chịu như không thuộc về thế giới thực... Anh nhắm mắt lại, từ từ để bản thân ngập trong loại cảm xúc không tên, "Mingyu, nhạt nhẽo quá."
Mingyu cụp mắt lại, buồn thiu như cơm nguội, "Thế bây giờ làm gì để anh ngủ đây chứ?"
"...." Jeonghan nhắm mắt lại, môi nở một nụ cười, "Hát đi."
"Cái gì kia?"
"Anh bảo cậu hát đi. Mingyu, hát cho anh nghe, có được không?"
Và thế là cậu bắt đầu hát. Từ trước tới giờ, Mingyu vẫn luôn ghét các giờ Âm nhạc vì mớ lí thuyết chán phèo và đống khuôn nhạc cũ rích, nhưng trên hết, cậu yêu rap và chưa bao giờ nghĩ mình sẽ hát bằng cái tông giọng trầm khàn này. Nhưng rồi, cậu hát, bằng tất cả những gì mà mình có, bằng tất cả tình yêu mà cậu có, dành cho Jeonghan. Có khi còn hơn thế, cậu không biết nữa.
"We can get drunk on each other and fall asleep
Don't hesitate and lean on me"
Jeonghan này, bất kể lúc anh say hay tỉnh, lúc anh mỏi mệt hay chán chường, đều có ở đây một bờ vai cho anh dựa vào, một nỗi niềm thanh xuân cho anh gối lên trong cơn mộng mị úa tàn.
"Wherever you are I'll be there
I'll be there, I'm always in your heart"
Em sẽ luôn ở trong tim anh, kể cả anh có ở đâu đi chăng nữa.
"Although I can't know when our end will be
Although I don't know if something will come up..."
Mặc dù chẳng biết những tháng ngày tới sẽ thế nào, mặc dù chẳng biết tương lai có ra sao.
"Lean on me, on me, on me
Lean on me, on me, on me"
Thì hãy cứ dựa vào em, dựa vào em, nhé.
///
Lyrics from Lean on me - SEVENTEEN :>
Các cậu ơi nghe cùng thì cũng thú lắm ạ tim tớ sắp nảy ra ngoài ;-;
Và còn một đoạn epilogue nhé, chưa hết đâu hii.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip