Ký Túc Xá (Phần 2)

Couple: CheolHan Hozi

Tối hôm đấy, cụ thể hơn là ngày 30/4/2016, có chuyện lạ xảy ra với các Sebongie nhà ta.

Thứ nhất, SoonYoung không thèm sang phòng 2 ngủ với Jihoon nữa.

Thứ hai, Chơn sà Jeonghan hiền lành hôm nay khó ở đột biến. Mặt cứ hầm hầm từ lúc ở fansign đến lúc về nhà.

Kết luận là đã xảy ra chuyện gì?

Chúng ta cùng đi lùi lại tời gian một chút.

Giữa buổi fansign....

Tại buổi fansign, khi chứng kiến cảnh này, SoonYoung đã cực kỳ tức giận. Anh nghĩ trong đầu:

'Cái qué gì đang diễn ra vậy? Không phải đã giao kèo là sẽ không lăng nhăng nữa à? Lee Ji Hoon cậu nghĩ cậu đang làm gì vậy?'

Còn Jeonghan thì...

'Choi Seung Cheol, cậu giỏi lắm...'

Quay trở về thực tại.

Jeonghan đang bơ SeungCheol toàn tập, không nói chuyện, không nhìn hay thậm chí là liếc một cái. Thái độ chán ghét hiện ra rõ mồn một khiến ai nhìn vào cũng phải toát mồ hôi lạnh.

Mà không chỉ mỗi Jeonghan, ngay cả SoonYoung cũng có thái độ lồi lõm với vị hyung này. Ngoài SeungCheol ra, hôm nay SoonYoung còn có gan hùm giận một người nữa...

- Ya Kwon Soon Young pha tớ cốc sữa đi~~ - Jihoon nhõng nhẽo

Nhìn cậu như thế anh cũng có chút mủi lòng nhưng lại tự nhủ bản thân phải cứng rắn lên. Không được yếu đuối. Thế là...

- Hừ - Anh lườm cậu một cái rồi bỏ đi khiến cậu ngơ ngác..

Đêm hôm đấy...

Tại phòng 2...

Choang. Xoảng. Bốp...

Đồ đạc vương vãi khắp nơi. Đổ nát.

Jeonghan chính là nguyên nhân. Cậu gần như mất tự chủ mà trút giận lên đồ đạc. Lúc này trong phòng chỉ còn mình Jeonghan vì Jihoon đang đi tắm, Mingyu thì sang phòng 3 với Wonwoo. Cậu vừa đập đồ vừa gào thét điên loạn:

- ĐỒ CHẾT BẦM NHÀ CẬU

- ĐI CHẾT ĐI CHOI SEUNG CHEOL

Đập đồ chán chê thì Jeonghan dừng lại, nhìn xuống sàn, bãi chiến trường do chính tay cậu làm nên. Bất chợt, một giọt nước ấm nóng ép ra từ khóe mắt Jeonghan, lăn xuống gò má. Cậu khuỵu xuống bên giường khóc nức nở.

Phải. Là Jeonghan đang ghen. Đang ghen với Lee Ji Hoon, đứa em đáng yêu của cậu...

Đúng lúc này Jihoon bước vào phòng, ngạc nhiên với độ bừa bộn của căn phòng.

- Hyung...Jeonghan hyung à...

- Hyung xin lỗi Jihoon, là do tức giận nhất thời thôi, mai hyung hứa hyung sẽ dọn. Em đi cẩn thận giẫm phải thủy tinh chảy máu đấy. Hyung đi ngủ trước...

Nói rồi Jeonghan chui vào trong chăn, che kín mặt để Jihoon không nhận ra tình trạng của mình hiện giờ...

Jihoon thấy hyung của mình nói thế thì cũng đành chịu. Leo lên giường nghỉ ngơi.

Nằm trên tấm nêm êm ái của ký túc xá mới, Jihoon nhìn lên trần nhà, khẽ thở dài...

'Cảm xúc này là sao đây? Sao mình thấy trống vắng thế nhỉ...À ừ...Hôm nay SoonYoung không sang, bỏ mình lại một mình... Đây phải là điều tốt chứ nhỉ. Sao lại thế này? Mày điên rồi Lee Ji Hoon...'

Rồi cậu cố ép mình vào giấc ngủ....

Ở phòng 3...

Lúc Jeonghan đập phá đồ đạc bên kia, SoonYoung nghe thấy, nghe rất rõ và anh cũng hiểu rất rõ. Cảm xúc của Jeonghan hyung. Chính là cảm xúc của SoonYoung hiện giờ.

Bây giờ anh thật sự không muốn đối mặt với Jihoon. Anh sợ nhìn vào ánh mắt ấy, anh lại bỏ qua mọi thứ đã xảy ra... Anh quyết định đêm nay sẽ xa cậu một lần...

Còn SeungCheol thì sao? Anh ở trong bếp, nghe tiếng Jeonghan hét trong phòng thì thấy tim mình như bị bóp nghẹt. Anh biết cậu giận anh. Nhưng...anh không biết lỗi của mình. Anh thật sự rất bất lực. Không dám nhìn mặt cậu. Không dám về phòng.

Khi mọi thứ chìm trong màn đêm, đèn ở các phòng đã tắt, có 4 con người vẫn thao thức.

Jihoon cứ lăn qua lăn lại trên chiếc giường rộng hơn bình thường, nhớ một hơi ấm quen thuộc...

Jeonghan mặt giấu trong gối, cố nén tiếng nức nở của để cậu em không phát hiện...

SoonYoung chỉ nằm im nhìn trần nhà. Anh nhớ con người nhỏ bé ấy. Nhớ hơi ấm trong vòng tay anh mỗi lúc ngủ....

Còn anh cả, không ở trong phòng. SeungCheol ngồi vật vờ trước cửa phòng của chính mình và Jeonghan. Trên tay cầm cốc rượu, ngà ngà say. Anh đang cố kiểm điểm lại bản thân xem đã làm gì sai với cậu nhưng trong đầu anh chỉ toàn ánh mắt sắc lạnh, thái độ lạnh lùng của cậu dành cho anh... Anh đang cực kỳ tuyệt vọng.

Cạch.

Tiếng mở cửa phát ra từ phòng 3.

SoonYoung bước ra với ý định kiếm bản thân cốc nước để dịu lại sự tức giận hiện giờ.

Nhưng vừa ra khỏi cửa thì nhìn thấy SeungCheol với ly rượu trước của phòng. Cậu nhếch mép cười khinh bỉ. Cậu không tin lại có ngày cậu căm hận người anh này đến thế...

SeungCheol nhìn thấy SoonYoung thì tươi cười với cậu trong bộ dạng say xỉn của mình. Vẫy vẫy tay gọi.

- SoonYoung à lại đây với hyung

Anh dù không muốn nhưng vẫn tiến lại. Mùi rượu nồng nặc khiến SoonYoung nhăn mặt. SeungCheol thấy anh tiến lại thì bắt đầu kể lể.

- Chú mày thấy anh nhục nhã lắm đúng không - Tự cười bản thân - Bị người yêu giận mà lại không biết lí do. Để bây giơ ngay cả vào phòng đối diện với người ta cũng không dám..hức hức..

SeungCheol bắt đầu khóc. Không còn hình tượng trưởng nhóm nam tính, rắn rỏi của SEVENTEEN nữa mà là một người yếu đuối, để cảm xúc cầm quyền.

SoonYoung thấy thế thì vì thương vừa giận. Nước mắt cũng vô thức rơi. Anh nắm lấy cổ áo, nhấc SeungCheol lên.

- Đồ khốn. Anh có biết...vì anh.. vì anh mà tôi đã phải khổ thế nào không? Bây giờ tôi không thể nhìn mặt cậu ấy. Jeonghan hyung thì như người điên vậy. Tất cả những việc này đều là do anh. Tỉnh lại đi đồ khốn.

SoonYoung phẫn nộ nói rồi đấm một phát thật mạnh vào mặt SeungCheol.

SeungCheol bị đấm nhưng không hề thấy uất ức. Anh đang đắm chìm trong suy nghĩ của riêng mình...

'Cậu ấy? Jihoonie sao? Mình đã làm gì Jihoonie?'

Rồi như một thước băng quay chậm, SeungCheol nhớ lại...

Anh bừng tỉnh. Vội đứng dậy xin lỗi SoonYoung rồi lao vào phòng.

SoonYoung thấy thế thì chỉ bất lực thở dài.

'Vậy là mình giúp được cho người ta rồi. Thế mà chuyện của mình mình lại không giải quyết được.'

Thế rồi SoonYoung quay người đi về phía bếp...

SeungCheol lao vào phòng 2, không nói không rằng ôm chặt Jeonghan đang nằm trong chăn, thủ thỉ.

- Jeonghan à...tớ...tớ xin lỗi.. tớ không nghĩ cậu lại tức giận đến thế. Là tớ ngu khi không nhận ra lỗi của mình. Là tại tớ mà SoonYoung mới giận Jihoon. Tất cả là tại tớ. Tớ xin lỗi Jeonghan nhiều lắm. Tớ hứa sẽ không có lần sau đâu Jeonghan à...

SeungCheol nói xong thì Jeonghan bật dậy, đánh liên tiếp vào người anh.

- Đồ đáng ghét, đồ lăng nhăng, sao cậu không đi luôn đi về bên tôi làm gì? Tôi ghét cậu Choi Seung Cheol. Ngàn lần vạn lần ghét cậu. Đừng có mà nhìn mặt tôi nữa

SeungCheol mặc cho Jeonghan đánh mình, anh chỉ khẽ ôm cậu vào lòng.

- Ừ đánh tớ đi, đánh tớ đến chết cũng được. Chứ tớ sẽ không bỏ cậu đâu...Tớ yêu cậu Jeonghan à...

Jeonghan lúc này mặt đẫm nước mắt, nức nở trong lòng anh, khẽ gật đầu...

Jihoon nằm ở giường thì nghe thấy hết cuộc hội thoại của hai người hyung cùng phòng của mình. Nhưng đọng lại trong đầu cậu là câu..

'Là tại tớ mà SoonYoung mới giận Jihoon'

'SoonYoung giận mình sao...'

Rồi cậu cũng giật mình nhận ra, từ khi SeungCheol skinship với cậu, sắc mặt SoonYoung đã vô cùng khó coi.

'Là mày sai rồi Jihoon à, mày làm cậu ấy tổn thương rồi...Đi xin lỗi cậu ấy thôi'

Thế là mặc kệ hai anh lớn, bỏ ra ngoài...

-------------------------------------

Ở phòng bếp, SoonYoung đang loay hoay làm mỳ....

Bỗng một hơi ấm quen thuộc bao bọc lấy anh, một vòng tay bé nhỏ của Jihoon quàng qua eo anh khiến mọi động tác của anh ngừng lại.

Là Jihoonie nhỏ bé của anh...

- Tớ xin lỗi SoonYoungie. Xin lỗi vì tớ không nhận ra. Xin lỗi vì đã làm tổn thương cậu.

Một giọt nước thấm lên lưng áo SoonYoung. Cậu đang khóc. Jihoonie của anh đang khóc. Anh cảm thấy mình như một thằng tồi. Đưa tay tắt bếp, quay người lại ôm cậu vào lòng.

- Đừng khóc nữa Jihoon. Xin cậu. Mỗi khi cậu khóc tớ lại thấy bản thân mình thật vô dụng. Không giữ được cậu bên mình. Tớ...

- Đừng đổ lỗi cho mình như vậy - Cậu ngắt lời anh - Lần này là tớ sai. Cậu không được như thế. Bây giờ cậu chỉ cần tha thứ cho tớ thôi...

- Jihoon à...

- Cậu có tha lỗi cho tớ không?

Cậu ngước đôi mắt trong veo lên nhìn anh. Nhìn vào đôi mắt ấy, mọi mệt mỏi của anh như tan biến. Ôm cậu chặt hơn, anh thì thầm.

- Đồ ngốc.. sao lại hỏi câu thừa thãi như thế chứ...Tớ làm sao có thể giận cậu được...

- Ừ tôi ngốc. Tôi ngốc nên mới yêu cậu. Tôi ngốc nên mới để cậu ôm tôi. Tôi ngốc....

Câu nói của Jihoon bị chặn lại bởi làn môi của SoonYoung. Cậu ban đầu có hơi ngạc nhiên nhưng cũng dần đáp trả lại nụ hôn của anh.

Cả hai chỉ tách ra khi buồng phổi gào thét đòi dưỡng khí. Nhìn cậu trong vòng tay, anh mỉm cười hạnh phúc. Dựa cằm mình lên đầu cậu anh nói:

- Lần sau đừng để người khác tự tiện chạm vào người cậu như thế. Tớ ghen đấy. Biết chưa?

Cậu mặt vùi trong lòng anh, cười khúc khích.

- Kwon Soon Young cậu mà cũng biết ghen sao?

Anh đẩy người cậu ra khỏi lòng mình, hai tay giữ hai vai cậu, dí sát mặt mình vào mặt cậu.

- Cậu muốn biết tớ ghen nó đáng sợ thế nào không?

Ực. Jihoon khẽ nuốt nước bọt rồi cười gượng:

- Ahaha SoonYoungie à muộn rồi nhỉ? Đi ngủ thôi

- Ừ nào đi ngủ, rồi tớ sẽ cho cậu thấy tớ ghen như thế nào để lần sau cậu không đi lăng nhăng nữa.

Jihoon sợ toát mồ hôi hột. Mai chắc không đi được rồi...

END (Phần 2)

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip