Mưa

Reng reng reng

Tiếng đồng hồ báo thức inh ỏi kêu lên khiến SoonYoung phải nhíu mày tỉnh giấc, với tay ra tắt.

Uể oải bước ra khỏi giường, ra làm vệ sinh cá nhân. Xong xuôi, anh chầm chậm bước đến bên cửa sổ, mở hai tấm rèm ra, khung cảnh ngày mưa hiện ra trước mắt anh. Từng giọt mưa nặng hạt đập mạnh vào cửa kính tạo nên một bức tranh nhạt nhòa, không rõ nét..

Bỗng anh bật cười. Nhớ lại ngày đầu anh gặp cậu. Cũng là vào một ngày mưa tầm tã như thế này..

#Flashback - Năm 2 phổ thông

Lee Ji Hoon là một học sinh năm nhất với vẻ ngoài trầm lặng, ít ai để ý tới. Nhưng bằng một cách kì diệu nào đó, ánh mắt anh luôn hướng về phía cậu, sự lẻ loi, cô đơn toát ra từ con người cậu dường như có sức hút với anh ghê gớm khiến anh không thể cưỡng lại được.

Anh rất muốn làm quen với cậu nhưng lại không đủ dũng khí. Một phần là do anh nhút nhát nhưng một phần cũng là do anh chưa có cơ hội.

Nhưng ngày mưa hôm ấy đã đưa anh đến gần cậu hơn...

Sau tiết cuối, học sinh ai nấy mệt mỏi thu dọn sách vở đi về. Cậu cũng không ngoại lệ.

Bước chân ra khỏi lớp, cơn mưa làm cậu khẽ thở dài. Cuộc đời của Lee Ji Hoon cậu vốn đã nhàm chán nay thêm cơn mưa lại càng trở nên não nề hơn.

Chán nản mở chiếc ô màu xanh nước biển ra để đi về, bỗng có một người con trai nhảy vào ô đứng cùng cậu.

- Đằng ấy cho anh đi nhờ ô với nhé. Anh quên không mang ô mất rồi.

Cậu cũng mặc kệ đàn anh vô duyên kia nhưng vẫn cho người ta đi chung ô.

Cả quãng đường chỉ có đàn anh kia một mình thao thao bất tuyệt còn cậu chỉ vụn vặt đáp lại vài câu..

- Đằng ấy đưa anh cầm ô cho

- Ừm

- Đằng ấy năm nhất đúng không?

- Ừm

- Anh học năm hai, tên Kwon Soon Young

- Ừm

- Đằng ấy tên gì?

- Lee Ji Hoon..

- Tên đẹp đấy...

Hai người đi một lúc thì đến một quán net. Anh nhảy ra khỏi ô không quên nói lời cảm ơn.

- Thôi đến đây được rồi. Cảm ơn đằng ấy nhé. Em về nhà cẩn thận

- Ừm

Rồi cậu đi tiếp mà không biết sau lưng mình có người đang nở nụ cười thỏa mãn..

Hôm sau, trời vẫn cứ mưa, mưa rả rích, mưa tầm tã, như trêu đùa Jihoon cậu vậy.

Cậu lại mở chiếc ô màu xanh ra và con người ấy lại nhảy vào ô cậu, nở nụ cười tươi rói như ánh mặt trời tỏa sáng giữa thời tiết âm u.

- Hôm nay lại mưa mà anh lại không có mang ô. Đằng ấy cho anh quá giang tiếp nhé

Cậu chỉ gật đầu nhẹ rồi đưa ô cho anh cầm như một lẽ hiển nhiên. Anh vui vẻ cầm lấy chiếc ô rồi cùng cậu ra về.

Cả quãng đường vẫn chỉ là màn độc thoại của tiền bối đáng thương và lời đáp ngắn gọn của hậu bối bé nhỏ. Nhưng có vẻ như anh không hề khó chịu với sự im lặng của cậu một chút nào hết.

Những ngày sau, mưa vẫn không dứt. Và hình ảnh hai người, một tiền bối SoonYoung tiếng tăm lừng lẫy và một hậu bối Jihoon bé nhỏ kiều diễm đi với nhau dưới chiếc ô màu xanh không còn gì là lạ lẫm với học sinh trong trường nữa.

Có một điều cậu không biết rằng...
Không phải anh không có ô theo mình.
Mà là anh cố tình cất đi để có thể được đi cùng cậu.

Và dần dần, cậu cũng bắt đầu có thiện cảm với đàn anh này hơn...

Và dần dần cậu cũng quen với sự hiện diện của anh bên cậu mỗi ngày hơn.

Sau 1 tuần, cuối cùng mưa cũng ngớt. Điều này khiến tâm trạng Jihoon cũng khá hơn nhiều.

Thế nhưng...mưa dừng cũng có nghĩa là anh sẽ biến mất khỏi cuộc đời cậu đúng không? Jihoon nghĩ thế

Hình bóng đi bên cạnh cậu trong những ngày mưa như in hằn trong tâm trí cậu vậy.

Cậu thấy nhớ anh?

Thế là cậu quyết định hết giờ sẽ chờ một hình bóng quen thuộc.

Tiếng trống trường vang lên, cậu ra khỏi lớp, mong ngóng một điều kì diệu.

Thế nhưng...

Chả có gì xảy ra cả. Jihoon thấy có chút...hụt hẫng? Cậu cũng chả rõ cảm giác này là gì nữa.

Rồi mấy ngày sau, như một thói quen, cậu vẫn đứng ngóng trông hình bóng ấy nhưng đáp lại niềm hy vọng của cậu, chỉ là sân trường trống hoác lẻ loi mình cậu..

Bỗng một ngày, Jihoon vào thư viện chuẩn bị cho bài thi học kỳ sắp tới. Bắt gặp hình bóng lâu ngày không gặp, cậu mừng rỡ, mắt sáng lên. Toan giơ tay lên chào nhưng khi thấy có một người con gái đi cạnh anh, khoác tay anh, nói chuyện rất thân mật bàn tay trơ trọi trên không của cậu vội hạ xuống.

'Cảm giác quái gì đây? Là mình đang ghen sao? Mình với anh ta có là gì đâu.. '

Thế rồi cậu vội đi lướt qua hai người.

Nhưng cậu không biết, tất cả các hành động của cậu đều thu gọn vào tầm mắt của anh khiến anh không nhịn được mà nở nụ cười.

Jihoon có chút hờn dỗi đi ra góc khuất của thư viện rồi ngồi phịch xuống. Cậu mở sách ra đọc nhưng lại chả có chữ nào vào đầu cả. Tất cả những gì đọng lại trong tâm trí Jihoon lúc này là hình ảnh đàn anh cùng một người con gái nào đấy khoác tay nhau rất tình tự.

Rồi cậu thiếp đi lúc nào không biết. Cậu ngủ rất ngon, rất sâu. Sâu đến nỗi ngủ trên vai người ta mà không biết gì...

Sau ngày hôm đấy, cậu quyết định nghỉ ở nhà một hôm. Để ổn định lại tinh thần đôi chút.

Ding dong~

Tiếng chuông của nhà Jihoon vang lên khiến cậu đang nằm trên giường lại phải lết xuống.

Mở cửa ra, không có một bóng người.

Định xoay người đóng cửa thì thấy một bó hoa được để trên bậc thang. Cậu thận trọng cầm bó hoa lên, ngó nghiêng một hồi để chắc chắn là không có ai cậu mới quay vào nhà.

Đặt bó hoa vào trong lọ, cậu khẽ mở bức thư ra.

'Chào đằng ấy
Là anh nè, SoonYoung nè. Người đi ké ô với đằng ấy nè
Mấy ngày sau hôm đi chung ô với lớp anh toàn phải ở lại học bù nên không được gặp đằng ấy.
Anh nhớ đằng ấy lắm đó...
Hôm gặp được đằng ấy ở thư viện anh vui như thế nào đằng ấy biết không??
Sao đằng ấy lại tránh anh? Anh buồn lắm đấy ㅠㅠ
Đằng ấy có biết lúc đằng ấy bơ anh anh đau lòng đến mức nào không ㅠㅠ
Mà thôi kệ đi
Đằng ấy ngủ nhìn đáng yêu kinh khủng khiếp á
Như thiên thần ấy...

Đọc đến đây thì cậu đỏ mặt, thầm lẩm bẩm rủa đàn anh họ Kwon kia..

- Cái đồ lẻo mép..Mà sao anh ta biết mình ngủ? Hay là...

Cậu trợn ngược mắt khi nhớ lại lúc ở thư viện...

- AHHH MẤT MẶT QUÁ ĐIII

Ở ngoài cổng nhà có người nghe thấy tiếng hét thì cười thầm..

Jihoon hít một hơi rồi lấy hết can đảm ra đọc nốt bức thư..

Lúc ngủ miệng đằng ấy cứ chu ra ấy. Rõ là đáng yêu. Đằng ấy là đang câu dẫn anh đúng không?
Quên mất, quay lại chủ đề ban đầu...
Lúc ở thư viện ấy, đằng ấy thấy anh đi với em gái thì ghen đúng không? Còn định chào anh mà không dám chào nữa...
Anh biết hết đấy nhé :D
Đằng ấy đừng hiểu nhầm nhé. Chỉ là em gái anh thôi. Nó là đứa giúp anh viết cái đống này cho em nè...

Thôi thư đã dài rồi
Lòng vòng cũng nhiều rồi
Anh chỉ muốn hỏi đằng ấy một câu thôi..

Làm người yêu anh nhé

Anh để ý đằng ấy lâu lắm rồi..

Lee Ji Hoon đồng ý làm người yêu Kwon Soon Young này nhé..

Cậu vừa đọc xong bức thư thì chuông cửa lại một lần nữa vang lên.

Cậu chạy vội ra mở cửa thì thấy tiền bối đáng kính của mình ôm một con gấu bông to đùng.

- Lee Ji Hoon làm người yêu anh nhé?

- Căn giờ chuẩn đấy - Cậu nhếch mép cười

- Đằng ấy cứ để anh chờ thế này à - SoonYoung ôn nhu cười

- Để em suy nghĩ đã

Nói rồi cậu đóng sầm cửa lại, dựa vào cửa cười thầm. Cậu phải trả thù vì anh đã làm cậu hiểu nhầm vụ anh và em gái...

Nhưng rồi một giọng nói vọng lại.

- Em không đồng ý là anh cắm rễ ở đây đấy

Thế là cậu lại phải mở cửa. Khinh bỉ nhìn con người bên ngoài.

- Nếu em đồng ý thì sao?

- Thì anh sẽ lo cho em cả đời

- Bằng chứng đâu?

- Thời gian sẽ trả lời tất cả thôi..

- Thôi được rồi. Em tạm đồng ý - Cậu cười nhẹ khiến anh ngây người ra một lúc

- Ủa? Vậy tức là anh thành công rồi hả? - Vẫn trố mắt ra nhìn

- Thế thôi em từ chối vậy..

- A a anh xin lỗi. Đằng ấy đừng giận mà..

Rồi tiếng cười vang rộn một góc phố..

#End Flashback.

Nghĩ lại hồi đó SoonYoung thấy mặt mình đúng là dày quá đỗi. Nhưng thôi không sao. Đẹp trai không bằng chai mặt mà. Muốn cưa đổ Lee Ji Hoon thì phải thế thôi..

Bỗng một vòng tay ôm anh thật chặt từ đằng sau, giọng nói nhỏ nhẹ, nhõng nhẽo như mèo con, pha thêm chút ngái ngủ vang lên:

- Anh làm gì mà cứ đứng cười thế?

- À nhớ lại chuyện ngày xưa thôi. Trời mưa làm anh nhớ đến lần đầu anh nói chuyện với em và cách chúng ta thành đôi như thế nào - SoonYoung vừa đáp vừa ngoác miệng ra cười mãn nguyện

Jihoon đứng dựa mặt vào lưng anh cũng khẽ gật đầu..

- Công nhận hồi đấy anh mặt dày thật. Mà cũng giữ lời hứa đấy chứ...

Thấy cậu nói thế thì anh cũng quay người lại, ôm cậu vào lòng.

- Anh đã bảo là thời gian sẽ trả lời tất cả mà..

Hai người họ mỗi người như một đường thẳng song song không cắt nhau nhưng rồi định mệnh lại bẻ cong hai đường thẳng ấy, để chúng giao nhau, để hai người họ gặp nhau và ở bên nhau thế này..

Họ thật sự rất hạnh phúc..

- Hãy ở bên nhau mãi mãi nhé.

- Em yêu anh tiền bối

- Anh yêu em đằng ấy...

_______________________
Hôm nay 1 năm chơi 2 đoản luôn nhé ^^

À thật ra cái này là Oneshot ^^

26/05/2015 - 26/05/2016

Mãi mãi bên nhau nhé~

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip