chap 19: Tháng 6 của Hướng Dương

Từ Minh Hạo ngày nào cũng được chứng kiến cảnh Văn Tuấn Huy cùng Minhee gọi nhau ở lại sau giờ học, hay cùng nhau đi về. Nói chuyện cười đùa với cô ấy, cậu từng nghĩ mình mới chính là người thứ ba trong mối quan hệ của họ vậy. Mới đầu còn đi chung đường, về sau cậu tự hiểu chuyện mà tách ra đi riêng. Hắn có hỏi những lần đầu, có lẽ quá chán với những lí do của cậu mà những lần sau hắn không hỏi cậu nữa. Có chút hụt hẫng nhưng lại thôi. Tự cậu an bài vậy thì lấy gì để trách hắn.

Từ Minh hạo để ý thấy, bọn họ ngoài những lúc học hành, họ còn cùng nhau đi chơi hay hẹn hò? Cậu cùng không biết nữa. Cậu chỉ nghĩ ngày xưa cậu chưa từng với hắn đi đến những nơi mà hắn thích . Vậy là Từ Minh Hạo đã dành thời gian của mình để đi đến những nơi hắn và cô từng đi, trải nghiệm những thứ mà hắn làm, chơi những thứ hắn chơi. Làm hết những thứ mà hắn thích, chỉ để bản thân có thể thích ứng, hòa hợp được với sở thích của hắn. Cậu vậy mà ích kỷ, ...muốn hắn. Từ Minh Hạo tận dụng cơ hội khi hắn rảnh, rủ hắn đi chơi, tới công viên, tới rạp chiếu phim, tới chỗ mà các cặp tình nhân hay tới. Hắn bất ngờ khi cậu biết những nơi này, vui vẻ đi cùng cậu. Chưa bao giờ cậu thấy hắn lại hoạt náo kéo cậu tới đủ các chỗ . Nhưng rồi sao, hắn lần đầu tiên bỏ lại cậu một mình giữa nơi đông đúc, chật hẹp này để đi tìm lớp trưởng nhỏ của hắn đang lạc đường ở nơi khác.

" Tiểu Bát, dạo này làm gì mà mình muốn gặp cậu cũng không được nữa." Mingming chặn đường cậu lại. Cậu ta đã phải canh me ngay lúc vừa tan tập phải tìm cậu lại ngay. Cậu ta sợ khoảng thời gian vừa rồi cậu với Văn Tuấn Huy làm lành.

Làm lành? Cậu và hắn cãi nhau. Cậu đuổi hắn về nhà để cậu có thể chấm dứt cái cảm giác khó chịu ấy. Cậu đâu thể chịu nổi cảnh người mình thích, nằm bên cạnh mình luôn miệng nói về người con gái khác.

Cậu thực sự không thể nghe nổi. Cho dù người nọ là một cô gái tốt. Là một cô gái có một mái tóc dài và một giọng nói mềm mại , một người có thể cho Văn Tuấn Huy một tình yêu đúng nghĩa. Cậu cư xử như một đứa con gái, vô lý, cãi nhau, đuổi mắng hắn. Cậu thật buồn nôn.

Nhưng rồi sao, trái tim cậu vẫn hướng về phía hắn đấy thôi.

Chuyện gì đến rồi cũng sẽ đến, lớp trưởng nhỏ ngại ngùng lúp sau lưng hắn. Nụ cười trên mặt hắn làm cậu chói mắt. " Mọi người, Minhee là bạn gái của mình." Mưa dầm thấm lâu, tình cảm con người cậu đâu thể nói muốn ngăn là ngăn được ngay. Cho dù bản thân cậu có cố gắng thay đổi như nào cũng không thể bằng người ta được.

Văn Tuấn Huy vẫn dành thời gian tới nấu cho cậu những món ngon, vẫn mè nheo làm nũng đòi ở lại với cậu. Cậu mủi lòng đồng ý, nhưng khi cậu vừa gật đầu ,hắn lại chạy tới với lớp trưởng nhỏ của hắn đến tận tối muộn mới về.

Hắn nói hắn phải dành thời gian để ôn thi nên về hơi muộn.

Hắn nói lớp trưởng nhỏ của hắn buồn nên hắn phải ở lại an ủi cô ấy.

Hắn nói lớp trưởng nhỏ của hắn mệt, hắn phải chăm sóc cô ấy.

Hắn nói lớp trưởng nhỏ của hắn sợ tối, hắn phải đến đưa cô ấy về.

Hắn nói hắn với lớp trưởng nhỏ của hắn thành đôi rồi.

Từ Minh Hạo khóc, nằm trong căn phòng đã bị bao phủ bởi màn đêm, không còn hơi ấm của người nọ. 3 giờ đêm, lâu rồi cậu không khóc mà có khóc cũng thế thôi. Bây giờ cậu chỉ có thể bấu víu lấy những kỉ niệm để bù đắp lại những khoảng trống trong tim, mong chờ lời hứa ngày nào "Anh có bao giờ bỏ Hạo Hạo đâu. Chỉ sợ Hạo Hạo lại bỏ anh thôi ."

Bàn tay cậu vẫn nắm lấy chưa tách rời, thật chua xót cho người không buông bỏ được tình yêu. Đã từng cùng bước bên nhau, hiện tại là cùng bước qua nhau. Thật chẳng ra làm sao.

------------------

" Myungho...Myungho... em sao thế?" Jeonghan để ý từ đầu đến giờ cậu ngồi im một chỗ đã lâu,anh đi tới hỏi thăm cậu.

" Em không sao, anh đừng lo." Từ Minh Hạo ngẩng đầu dậy, khuôn mặt không một chút huyết sắc. Jeonghan vội vàng để cậu tựa vào người mình, kiểm tra độ nóng trên trán cậu. Mingming đang cùng Hoshi tập nhảy, thấy Jeonghan ôm cậu như thế liền toan giật cậu về thì nhận được ánh nhìn sắc lẹm từ anh. Thế mà cậu ta lại sợ Jeonghan, rụt cổ lùi lại.

" Junhui, Myungho bị sốt rồi, cậu bế em ấy tới phòng y tế mau lên." Văn Tuấn Huy đang bàn bạc gì đó với Wonwoo, nghe thấy cậu bị sốt nhanh chóng chạy tới bên cạnh cậu." Hạo Hạo sao lại bị sốt rồi." Hắn vừa đưa tay định cõng cậu đi , cậu né hắn.

" Junhwi à, mình mua nước trái cây cho bạn trai mình nè." Minhee vừa đầy cửa vào , hắn giật mình quay lại.

" Không cần, em không sao. Tiểu Minh, cậu đưa mình đi." Từ Minh Hạo với gọi Mingming. Cậu ta vui đến nỗi còn cười ngay trong lúc này. Tiến đến bế ngang cậu lên, để cậu tựa đầu vào người. Từ Minh Hạo vốn không hài lòng với cách làm của Mingming, nhưng cậu mệt đến nỗi không buồn mở miệng. Lúc lướt qua hắn, cậu chỉ nhìn thấy, ánh mắt đầy buồn bã, không rõ nữa, hay là cậu bị bệnh đến ngu rồi.

" Sao giờ này cậu lại tới đây." Văn Tuấn Huy vẫn giữ trạng thái ấy đi đến bên cạnh Minhee

" Cậu giận sao, hôm nay mình bận chút chuyện nên tới hơi muộn chút. Junhwi đừng giận mình mà." Minhee nghĩ hắn giận dỗi do cô đến muộn so với thường ngày liền vội vàng giải thích.

" Không sao, cảm ơn cậu."

" Thiếu rồi."

" Thiếu gì?"

" Lớp trưởng nhỏ của mình đâu." Cô đã quen với việc đứng trước bọn họ làm mấy hành động này rồi.

" Được rồi, cảm ơn lớp trưởng nhỏ." Văn Tuấn Huy chiều chuộng xoa đâu cô.

" Oẹ...ọe....." MinGyu cùng Dino ngứa mắt không thôi.

" Tẹo nữa lớp trưởng nhỏ cùng với Moon Junhui đi sau đóng cửa nhé. Bọn tôi đến chỗ Myungho đây, hai người cứ từ từ nhé." Joshua đập đập vai hắn, rồi cùng mọi người thu dọn cặp sách rẽ hướng tới phòng y tế trường.

Vậy là trong phòng chỉ còn hắn và lớp trưởng nhỏ của hắn. Minhee thấy vui khi bọn họ dành thời gian riêng để cho cô và Văn Tuấn Huy ở cùng với nhau. Từ lúc hẹn hò đến giờ, nếu cô không chủ động tìm hắn thì có lẽ hắn cũng không tìm cô. Nên Minhee luôn trân trọng những khoảnh khắc hiếm hoi này.

" Về thôi , lớp trưởng nhỏ. Mình còn phải đến xem Minh Hạo thế nào nữa." Hắn đẩy vai cô ra phòng rồi khóa cửa.

" Cậu không đưa mình về sao?" Minhee tủi thân nói với hắn.

" Mình đưa cậu về." Văn Tuấn Huy đâu thể từ chối, có ai nỡ lòng nào để bạn gái mình tự đi về một mình được. Cô tới đưa nước cho hắn, hắn cũng phải làm tròn trách nhiệm của mình.

Đưa được người về nhà , hắn cũng nhận được tin Từ Minh Hạo đã ổn và về chỗ của Mingming. Hắn đau đáu trong lòng, Từ Minh Hạo, ngày càng xa cách với hắn. Đến để hắn chạm vào cũng không đồng ý. Hắn vẫn chưa quen việc phải tách rời Từ Minh Hạo.

————

Từ Minh Hạo nằm trên chiếc giường xa lạ, không có cảm giác quen thuộc, cậu nhanh chóng tỉnh dậy trong cơn nhức đầu đằng đẵng. Đánh giá xung quanh 1 lượt , biết đây là nhà của Mingming. Cậu không quan tâm nữa ,vô lực nằm xuống.

Nghĩ rồi lại nghĩ, cậu vẫn là thất vọng đủ rồi. Nước mắt làm mi cậu ướt đẫm, cậu chỉ muốn ngủ mãi, ngủ mãi thôi. Đoạn tình cảm này, cậu còn tiếc chi.

" Tháng sáu của Hướng Dương
  Nở rộ trong nắng sớm
  Lưu luyến nơi mặt trời
Nhưng trời theo phương khác."

Sắp sang đông, hướng dương cũng không còn đẹp như ngày tháng 6 nữa.

( Mấy câu thơ trong phút chốc tui tự nghĩ ra, không biết có ổn không nữa hiwhiw, câu từ không được hay với chuyên nghiệp cho lắm.)
( cuối tuần nên 2 chap lun nha)

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip