Chap 4: Tức giận

Từ Minh Hạo không phải là chưa từng đến câu lạc bộ. Hầu như ngày nào cậu cũng tới nhưng đều không có đủ tự tin để vào. Cậu đã từng cảm thấy hối hận khi chỉ vì 1 khoảnh khắc ấy mà đưa ra quyết định. Đứng bên ngoài nhìn thấy những con người nhiệt huyết luyện tập đến ướt áo trong kia, cậu liền nhớ lại bản thân mình cũng từng cháy bỏng như thế. Đã được hơn 6 tháng kể từ ngày cậu bị chấn thương, không ai nghĩ vết thương này lại nặng như vậy, y tế trong nước cũng không đủ khả năng chữa trị hoàn toàn, cậu không thể tiếp tục làm B-boy nữa. Công ty chủ quản cũ liền rút hợp đồng đền bù cho cậu một khoản rồi đá cậu ra khỏi công ty. Với độ tuổi 17 , Từ Minh Hạo như bị đẩy xuống vực sâu không đáy.

Từ khi lên 6 tuổi , Từ Minh Hạo đã tập nhảy, giống như cậu nhảy mà lớn, như thế phải hiểu, ngoài nhảy ra cậu chẳng có gì. Cậu mong ước được trở thành người nổi tiếng, thành một dancer chuyên nghiệp có tiếng tăm. Nhưng chỉ vì 1 sai sót mà dập tắt ước mơ. Từ Minh Hạo không chấp nhận. Bố mẹ vì thấy cậu tự nhốt bản thân trong phòng, thấy cậu tự mình luyện tập mặc kệ đau đớn, họ đau lòng nên đã quyết định đưa cậu tới Hàn Quốc để chữa trị, hi vọng đem lại được tia sáng nhỏ nhoi.

Ngày đưa cậu ra sân bay, bố mẹ Từ Minh Hạo đã khóc rất nhiều, họ không thể theo con mình đến Hàn , công việc không thể bỏ dở. Để cậu đến một đất nước xa lạ cũng giống như một thử thách cho cả cậu và cả bố mẹ cậu. Vì ước mơ của mình, cậu chỉ đành chấp nhận.

" Quãng thời gian khó khăn này, bố mẹ không thể bên cạnh cho con, con sang đó phải nhớ gọi điện về thường xuyên, bố mẹ sẽ nhớ con lắm ."

" Con xin lỗi bố mẹ." Từ Minh Hạo không dám khóc, cậu không dám vì sợ, sợ cậu sẽ chùn bước. Cậu đã từ bỏ hi vọng nhưng bố mẹ cậu lại thắp sáng nó thêm lần nữa. Cứ vậy, cậu quay lưng đi dứt khoát tới chỗ kiểm vé. Nghe thấy tiếng mẹ khóc gọi phía sau , cậu cũng chỉ dám cúi gằm mặt mà nén lại tiếng nức nở.

Nhờ sự sắp xếp từ người quen của bố mẹ mà Từ Minh Hạo đã nhập học thuận lợi ở trường cấp 3 này. Sau khi vừa đáp xuống sân bay, điều đầu tiên cậu làm là tới bệnh viện SEOUL để khám. Bác sĩ nói chấn thương đã bị từ lâu, việc điều trị có thể sẽ kéo dài , họ không chắc có thể chữa được 100% nhưng có lẽ sẽ có tiến triển. Nói là thế nhưng khoảng thời gian 1 tháng trời tình hình cũng không khả quan. Tâm trí cậu như đình trệ, bản thân giống như tự phong bế , quay lại quãng thời gian tự nhốt mình trong phòng. Nhưng cậu không dám vận động mạnh như trước nữa , vì bác sĩ nói đó là lí do mà bệnh tình chuyển biến chậm hơn.

Từ Minh Hạo dần dần muốn từ bỏ, chính vì nhận được kết quả như vậy mà cậu mới tới gặp Seungcheol để nói chuyện. Cậu đã từng nghĩ là mình có thể tiếp tục, nhưng chiều hôm đó nhận kết quả lại không như mong muốn. Cậu đành chấp nhận.

" Từ Minh Hạo.. Từ Minh Hạo.. cậu mở cửa cho anh." Tiếng gõ cửa dồn dập bên ngoài, khiến cậu không khỏi nhíu mày. Hiện tại cậu chỉ muốn yên tĩnh một mình.

" Có chuyện gì ?"

" Tại sao cậu không nói gì với anh về chuyện này . Cậu làm gì suốt thời gian qua, tại sao lại biến anh trở thành người vô tâm vậy hả?"

Thấy Văn Tuấn Huy như muốn gào lên như vậy, cậu không muốn ảnh hưởng tới hàng xóm mà xoay người vào nhà. Văn Tuấn Huy cũng tự hiểu ý mà theo cậu.

" Cậu trả lời đi."

" Tôi sắp về Trung Quốc , anh không muốn nói gì với tôi sao?" Từ Minh Hạo chậm rãi nói, như không để chuyện này vào mắt.

" Tại sao phải trở về , không phải chúng ta đang rất tốt sao, có phải cậu giận tôi vì hôm nọ ép cậu đi tập." Lòng Văn Tuấn Huy bỗng rối như tơ vò, hắn không nghĩ câu trả lời nhận được lại là thông báo như vậy.

" Anh sao vậy, không phải nay tôi đã nói rõ với trưởng nhóm rồi sao, tôi không còn khả năng nhảy nhót nữa, bác sĩ ở đây không thể chữa trị cho tôi. Tôi không muốn ở đây thêm nữa, chỉ phí thời gian và tiền của mà không nhận lại được gì ."

" Không nhận lại được gì? Vậy cậu coi thời gian những 2 tháng qua vất ra sau đầu, cậu ăn cơm của tôi, lấy thời gian của tôi, nhẫn của CLB cậu cũng đã đeo mà giờ cậu nói cậu không nhận được gì . Quả nhiên là ... Cậu mãi mãi không xứng." Văn Tuấn Huy bị cơn giận che mờ mắt. Hắn chỉ thấy bản thân đã cho đi rất nhiều nhưng nhận lại chỉ là sự phủi bỏ vô tình của đối phương.

" Tôi không ép anh, là anh tự làm... tự chịu." Từ lúc nói chuyện đến giờ Từ Minh Hạo luôn quay lưng về phía hắn. Cậu không muốn đối diện thêm nữa. Quá đủ rồi.

" Hay cho câu tự làm tự chịu. Vậy thì tốt, cậu hãy tự nhìn lại bản thân có gì mà nói ra câu đấy." Lửa giận trong hắn mỗi lúc càng lớn, không nhìn nổi bóng lưng dửng dưng của người nọ. Hắn xoay người đóng cửa như trút hết cơn tức.

Văn Tuấn Huy mục đích muốn sang nhà để an ủi hỏi han cậu, nhưng không hiểu sao nhìn thấy người thì lại chỉ muốn chất vấn. Thứ hắn muốn nghe là những lại giải thích chứ không phải sự cãi cọ. Hắn chỉ là muốn quan tâm cậu thêm một chút.

Cả ngày hôm sau, Văn Tuấn Huy tới câu lạc bộ như thể làm cảnh, không làm được chuyện gì nên hồn. Mọi người hỏi, hắn không nói. Đuổi hắn về, hắn cũng không về , vì hắn mà làm mọi người càng lo lắng thêm. Nhìn Văn Tuấn Huy như vậy, ai cũng biết được nguồn cơn là từ đâu.

" Moon Junhui, chúng ta nói chuyện một chút nhé"

Jeonghan thấy cậu cứ lẫng bẫng như người mất hồn thì nhìn không nổi nữa liền kêu cậu vô phòng để nói chuyện.

" Từ Minh Hạo nói em ấy quay trở về Trung Quốc"

" Khi nào về vậy?" Jeonghan vẫn ôn nhu mà tỉ mỉ để ý hắn.

" Em... em cãi nhau với cậu ấy, em quên mất.. lúc đó em rối quá, em lỡ nặng lời với cậu ấy.. em..em không ..em không cố ý." Hắn vừa nói vừa cúi gằm mặt xuống, hai tay vò đầu như muốn bứt hết tóc . Buổi tối hôm qua, sau khi nghĩ lại những điều hắn đã nói, hắn thấy hối hận. Bây giờ hắn không biết đối diện với cậu như thế nào.

Jeonghan sau khi nghe hết được câu chuyện thì cũng chỉ biết bất lực thở dài. Bình thường Jun hoà nhã, lạc quan nhưng lại rất dễ nổi nóng, còn Từ Minh Hạo không nhìn cũng biết cứng đầu đến cỡ nào , huống chi cậu lại đang trong hoàn cảnh như vậy.

" Dẫn anh đến lớp cậu ấy đi, anh muốn nói chuyện với cậu ấy, em đừng lo, mọi chuyện rồi cũng đâu vào đó, Myungho có lẽ cũng không muốn nói như vậy, chỉ là cậu ấy chưa biết đối diện bằng cách nào thôi."

Báo cáo tình hình với các thành viên trong nhóm, họ đòi đi theo nhưng bị Seungcheol bắt ở lại luyện tập, ai cũng mè nheo mà chỉ nhận được ánh nhìn đáng sợ rồi cũng nín luôn. Ai rồi lại vào việc đấy.

Jeonghan được Văn Tuấn Huy dẫn tới lớp nhưng không thấy Từ Minh Hạo đâu. Mấy cô bé cùng lớp thấy 2 người tới liền xôn xao một hồi. Jeonghan không còn cách nào khác liền vẫy vẫy một bạn nữ trong đó tới để hỏi chuyện.

Nhận được thông tin , 2 người liền lập tức tới nhà Từ Minh Hạo. Trên đường đi ,không khỏi lo lắng, mới qua nói là về nhưng không nghĩ lại về Trung Quốc nhanh đến vậy. " Seo Myungho ạ, cậu ấy đã nghỉ học từ mấy buổi trước rồi, hôm qua em có thấy cậu ấy tới trường hình như là làm đơn xin thôi học để về Trung Quốc hay sao ý."

Hôm qua không phải là ngày cậu tới để nói chuyện với S.Coups sao. Ra là buổi đó cậu đến để chào tạm biệt.

" Từ Minh Hạo.. Từ Minh Hạo.."

" Myungho... Myungho à..Seo Myungho.."

2 người cứ đứng đó gõ cửa, xong lại gọi, rồi ngồi chờ từ lúc đó cho đến đêm muộn. Tự hỏi sao họ lại không gọi điện, là do cậu không bắt máy. Hay là cậu đang trên máy bay rồi?

Đợi đến tối mù mịt, Jeonghan cũng hết hi vọng liền khuyên bảo Junhui về nhà. " Có phải tại em nói như vậy nên cậu ấy mới bỏ đi sớm như thế không? Đáng nhẽ Cậu ấy nên đến mắng em cho thật đã rồi mới được đi chứ."

" Đừng tự trách, Myungho làm gì cũng có lí do của cậu ấy thôi. Em mau về đi. Sáng mai còn đi học." Nói rồi Jeonghan đưa Hắn về nhà, khuyên bảo hắn một trận rồi mới tự mình bắt xe về kí túc xá.

" Seo Myungho?"

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip