Chap 7: Ngon xoắn lưỡi

" Mọi người tập hợp, tạm nghỉ một chút." S.Coups vừa mới ra ngoài trở về, trong lúc mọi người đang tập luyện hăng say, ra hiệu vỗ tay mà kêu mọi người lại.

" Còn khoảng 2 tuần nữa là đến buổi giao lưu, nghe nói nhóm kia rất đông fan, có lẽ hôm đó sẽ có rất nhiều người theo họ. Lúc đó mọi người đừng căng thẳng. Vì lần này là gặp mặt ngoài trời, địa điểm là ngay trong sân thể chất của trường bên kia. Khán đài rất rộng. Mình là bên khách nên có lẽ sẽ yếu thế hơn. Anh mong mọi người không vì thế mà buồn rồi ảnh hưởng đến buổi biểu diễn. Đã rõ chưa?"

" Dạ rõ." Cả 12 người đồng thanh trả lời.

" Myungho, chúng ta nói chuyện một chút." Seungcheol gật đầu vẫy tay cho mọi người nghỉ ngơi, còn mình thì cùng Từ Minh Hạo ra ngoài. Mọi người trong lòng cũng lo lắng mà nhìn theo.

" Dạo này lưng của cậu thế nào rồi? Có chịu được áp lực không?"

" Với cường độ nhẹ thì em vẫn có thể ạ, còn chỗ kia thì vẫn vậy, không có tiến triển gì ." Từ Minh Hạo vừa nói vừa nhìn Seungcheol với ánh mắt lo lắng, cậu sợ bản thân mình sẽ ảnh hưởng tới mọi người. Kể từ khi cậu bắt đầu tham gia tới nay cũng đã được hơn 1 tháng, cậu đã rất nỗ lực để đuổi theo mọi người nhưng có lẽ vẫn chưa đủ. Đi khám định kì ở bệnh viện kết quả vẫn như cũ ,không có tiến triển.

" Cậu đừng lo lắng, anh không có ý gì. Chỉ muốn hỏi han rồi sắp xếp một vài thứ thôi."

" Hay là để em đến cổ vũ mọi người cũng được, cho em vào đội hình chỉ sợ phá vỡ độ hoàn chỉnh của team." Cậu cúi thấp đầu, không muốn Leader nhìn thấy ánh mắt thất vọng của mình.
———
"Mau vào đi."
" Mọi người... Anh có điều muốn thông báo đây, Myungho sẽ chỉ tham gia vào đoạn mở đầu cùng đoạn kết của bài. Nếu để cậu ấy nhảy hết cả bài thì có thể sẽ khó. Phần vị trí của Myungho liền để lại cho Woozi thực hiện. Anh chỉ nói đến đây thôi, mọi người mau tiếp tục." Tiếp nhận được đầy đủ thông tin từ trưởng nhóm, họ cũng không bàn luận gì thêm. Từ Minh Hạo đứng sau vừa thấy vui vừa thấy buồn. Vui vì mình vẫn được xuất hiện, buồn là do mình đã ảnh hưởng tới mọi người.

" Không sao đâu, cậu cứ chữa trị cho thật tốt . Bọn anh sẽ không để cậu phải chịu thiệt thòi."

" Minh Hạo, sao đến giờ mới gọi điện cho mẹ vậy, biết bố mẹ nhớ con lắm không?" Lâu ngày không nhận được cuộc gọi từ cậu, mẹ cậu sốt sắng mà quan tâm, chỉ lo cậu ở bên đấy gặp phải chuyện gì.

" Con vẫn rất tốt, con mới tham gia một CLB , mọi người ở đây đều rất tốt với con." Từ Minh Hạo hiện tại đang ngồi trong nhà vệ sinh của trường. Cậu nhất thời nhớ mẹ rồi muốn nghe giọng mẹ nói.

" Vậy thì tốt quá, có vấn đề gì thì phải nói ngay cho mẹ nhé. Vậy còn việc điều trị tới đâu rồi, cũng được 3 tháng rồi phải không? Họ có nói gì không con?"

" Tốt lắm mẹ ạ, mẹ đừng lo lắng quá mẹ nhé. A. Bây giờ phải quay lại phòng tập rồi. Tạm biệt mẹ ." Nghe mẹ cậu nhắc vậy, cậu vội vàng kiếm đại lí do rồi tắt máy. Vẫn chưa kịp nghe tiếng mẹ nhiều. Cậu có tật giật mình, bản thân rất khó để nói dối nên mỗi lần như vậy cậu đều né tránh hết mức có thể.

Ngồi thêm lúc nữa, bắt đầu thấy bản thân bình ổn được tâm trí. Từ Minh Hạo liền quay về phòng tập cùng mọi người.

" Từ Minh Hạo.. đợi anh với." Văn Tuấn Huy thấy hôm nay cậu không đợi mình, liền nhanh chóng khoá cửa mà đuổi theo.

Nghe thấy tiếng người gọi, cậu mới chợt nhớ ra mà dừng lại.

" Mai cậu tái khám đúng không? Anh đi với cậu." Văn Tuấn Huy cướp lấy cặp từ trên vai cậu khoác lên mình. Từ Minh Hạo cũng không từ chối mà để hắn làm theo ý thích .

" Không cần, tôi tự đi được."

" Mai anh được nghỉ, anh muốn đi với cậu, Minh Hạo đừng có xa cách với anh như vậy."

" Tuỳ anh, không phải tôi đã bảo đừng gọi tôi là Minh Hạo nữa à." Cậu nhíu mày, tức giận với hắn. Cậu chả hiểu sao nữa, cậu chỉ không thích thôi.

" Anh biết rồi Minh Hạo à~~" Văn Tuấn Huy nói rồi chạy vụt ra xa, còn cười hớn hở mà đưa cặp cậu lên đung đưa. Đây không phải là khiêu khích cậu thì là gì.Từ Minh Hạo liền nhanh chóng đuổi theo sau, muốn tẩn hắn 1 trận ra trò.

Gần đây , Văn Tuấn Huy luôn ăn lầm ở lì ở nhà cậu. Nói là nhà nghe thì to nhưng cũng chỉ là nhà đơn 1 người ở . Cứ để hắn ngủ ở sofa bé tẹo như vậy cậu cũng không vừa mắt.

" Sao anh không về nhà mình đi?"

" Về làm gì, ở đây có cậu vui hơn chứ."

" Ba mẹ anh thì sao chứ, họ không mắng anh à."

" Họ không mắng , mà còn ủng hộ anh ở với cậu nữa đó haha." Hắn nói rồi liền mang tạp dề vào bắt đầu nấu mấy món ăn Trung. Từ khi ăn cơm chung với cậu, hắn toàn lựa những món quê hương mà nấu. Buồn cái là cậu lại ăn rất ít. Khen ngon mà ăn có một tí . Như vừa đấm vừa xoa hắn vậy.

"Ăn đi, nay anh đặc biệt làm món bò cay Hồ Nam, Miến chua cay Trùng Khánh." Văn Tuấn Huy hồ hởi dọn mọn ra bàn, Từ Minh Hạo thấy vậy cũng ngoan ngoãn ngồi theo. Chưa kịp động đũa thì lại nghe thấy mấy tiếng gọi quen thuộc bên ngoài.

" Anh Myungho... mở cửa cho em." Tiếng gõ cửa mỗi lúc càng lớn, nghe như không phải 1 người mà là nhiều người vậy. Văn Tuấn Huy tức nổ khói đầu, đúng là trời đánh tránh miếng ăn mà, mấy tên này đến đây để làm gì cơ chứ.

Chưa kịp để hắn đứng dậy, cậu đã ra mở cửa trước. Thấy người đến là Dino cùng Seungkwan và Hansol, cậu cũng chào hỏi rồi mời họ vào nhà.

" Yoo, Moon JunHui anh làm gì ở đây?" Seungkwan rất nhanh liền nhìn thấy người nọ đang bừng bừng khí thế, ánh mắt như muốn bắn ra tia lửa mà phóng về phía bọn họ.

" Các cậu tới đây làm gì? Biết giờ là giờ ăn cơm của người ta không? Không về kí túc xá còn lang thang bên ngoài."

" Yaa, Cái ông anh này, già rồi nên nói nhiều gớm." Dino cũng không vừa, như muốn chửi thề bằng mắt vậy ấy.

" Bọn em tình cờ đi qua đây rồi tiện ghé qua chơi với anh Myungho một chút mà ai ngờ lại bị đuổi như vậy.Bọn em cũng biết buồn chứ bộ." Nói rồi Seungkwan liền nhào tới ôm Hansol như thể đau lòng cùng cực.

" Mọi người ở lại ăn chung đi, dù sao Văn Tuấn Huy nấu cũng nhiều, thiếu thì anh gọi đồ ngoài." Cậu nói xong câu này hắn liền trợn trừng mắt, có ai đồng ý chia sẻ đồ ăn cho bọn nhãi này đâu chứ

" Oaa , thật sao, bọn em cảm ơn. Chúng em sẽ ăn thật ngon ạ." Chỉ đúng 5 dây sau, à không, 3s sau, cả 3 liền nhảy cẫng lên, mấy món này đúng là cho người địa phủ ăn mà, cay muốn chết. Người thì chạy vào phòng tắm, người thì kiếm nước, người thì mở tủ lạnh nhai đá.

" Đáng đời nhà các cậu, ai biểu giành ăn chi. Mấy món này là đồ ăn Trung Quốc chỉ có bọn anh mới ăn được thôi." Văn Tuấn Huy ôm bụng cười bò.

" Anh đặt đồ ăn rồi, các em đợi chút nhé." Như lường trước được sự việc, cậu đã đặt nhanh mấy suất mì lạnh, cùng gà rán cho cả cậu và họ.

------------------

" Bác sĩ nói sao? Sao cậu không để anh vào cùng ? Có tiến triển gì không?"

"..."

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip