[SeokSoo] Giận mà thương
Sau gần một tuần về Mỹ thăm gia đình, Jisoo hớn hở quay về lại kí túc xá để họp mặt với mọi người trong nhóm. Quan trọng nhất là để mau mau gặp tên nhóc con của anh, anh thật sự nhớ nhóc đó nhiều lắm rồi.
Đôi khi con người ta thật khó hiểu, rõ ràng phải làm việc ở một nơi hoàn toàn xa lạ, nhiều lúc nhớ nhà chỉ muốn được bay về ngay với vòng tay ấm áp của gia đình, thế mà giờ đã về được rồi lại bắt đầu thấy nhớ cái nơi xa lạ kia, bởi vì ở nơi đó có một người đã níu giữ lấy trái tim mình mất rồi.
Jisoo chỉ ước rằng mình có thể mọc ngay một đôi cánh mà bay thẳng một mạch về đến ký túc xá. Cả tuần nay anh cứ như bốc hơi khỏi thế giới vậy, điện thoại thì hư, mạng internet ở nhà lại gặp trục trặc, không liên lạc với ai cũng không nói chuyện được với ai hết. Cũng may đối với mỗi đợt được về nhà thăm gia đình như thế này đều đã lên lịch sẵn nên chắc chắn không ảnh hưởng gì đến công việc. Tuy nhiên muốn gặp và nói chuyện với mọi người ở Hàn Quốc cứ như nhiệm vụ bất khả thi vậy đó. Thời gian anh có thể mượn máy để lên mạng được thì mọi người cũng đã ngủ say mất rồi.
Cho nên cũng chính là đã gần một tuần rồi anh không có nói chuyện với tên nhóc đó. Sáng sáng sẽ không có người chúc anh ngày mới vui vẻ, tối tối cũng không có người chúc anh ngủ ngon. Rõ ràng cũng chỉ là gần 6 ngày hơn 130 tiếng đồng hồ không gặp không nói chuyện với nhau thôi mà tự dưng anh thấy thời gian sao dài thế. Hình như là anh bị trúng độc nặng lắm rồi có phải không?
Chỉ mới nghĩ đến đó thôi bất giác anh lại không kiềm được mà nở nụ cười thật tươi.
Seokmin à, anh về rồi đây!
=====
Vừa vào đến cửa phòng ký túc xá, cứ ngỡ rằng sẽ gặp được đông đủ mọi người nhưng Jisoo không ngờ lại chỉ thấy có mình tên Yoon Jeonghan nằm phè phỡn trên đùi bạn leader để cho bạn ấy đút nho ăn mà thôi. Jisoo thầm nghĩ đời có được một trung khuyển công sướng đến thế là cùng.
Cơ mà không biết tên nhóc của anh đâu rồi nhỉ? Thường giờ này chính là giờ tụ tập ăn chơi của mọi người kia mà, sao lạ vậy ta?
"Mới về tới đó hả Mèo Mỹ? Tớ còn tưởng cậu lên núi tu luôn không về nữa chứ?" - Jeonghan nhác thấy bóng của Jisoo liền buông lời trêu chọc.
"Người đẹp trai như tớ mà đi tu thì khối người buồn khổ mà tự tử đó cho cậu biết!"
Anh và Jeonghan chính là suốt ngày đấu khẩu châm chọc nhau như vậy đó nhưng lại cũng thân thiết và gần gũi với nhau nhất, chỉ cần đứa này ho một tiếng thôi là đứa kia đã biết tỏng ý đồ rồi.
Cho nên khi thấy anh không nói gì mà chỉ nhìn quanh quất tìm kiếm xung quanh là Jeonghan đã cất giọng trào phúng: "Muốn kiếm người nào đó thì đi vô phòng mà kiếm! Có một người vừa về được tới nhà mình là lập tức ngắt mọi liên lạc, làm cho người nào đó rầu rĩ, buồn tủi cả tuần trời không chịu bước ra khỏi cửa luôn kia kìa!"
Seungcheol ở một bên còn dặm thêm một câu: "Người của cậu thì cậu tự dỗ đi! Tớ là tớ bó tay rồi đó!"
Nhận được thông tin mình muốn rồi Jisoo cũng không thèm để ý đến hai cái con người đang chim chuột kia nữa mà vội vội vàng vàng kéo vali đi thẳng một mạch về phòng của anh và cậu.
Vừa mở cửa bước vào phòng anh liền thấy Seokmin đang ngồi thẩn thờ trên giường nhìn chằm chằm vào cái điện thoại của mình. Biểu cảm trên gương mặt cậu khiến Jisoo liên tưởng ngay đến một oán phụ đang hờn dỗi ngồi chờ chồng về. Vừa nghĩ vậy, anh liền không kiềm được mà bật cười ra tiếng.
Nghe được tiếng cười quen thuộc Seokmin ngay lập tức ngẩng đầu lên nhìn về phía cửa. Trong ánh mắt cậu hiện rõ sự kinh ngạc và mừng rỡ tột độ, nhưng rồi bỗng chốc lại vụt biến mất mà chuyển sang biểu cảm giận dỗi, bĩu môi rồi quay phắt sang hướng khác không thèm đoái hoài gì đến anh nữa.
Ây chà, xem ra có người giận thật rồi!
"Seokmin anh về rồi này!" - Jisoo nở nụ cười thật tươi một phần đúng thật là để lấy lòng, nhưng trên hết vẫn là để nghe một câu nói "Mừng anh đã về!" của con người trước mặt này đây.
Tới một ngày nào đó khi gặp được người bạn thật sự thương yêu và muốn đi cùng người đó đến cuối cuộc đời, thì chính một câu nói mừng anh hoặc mừng em đã về sẽ có một ý nghĩa vô cùng đặc biệt. Đó chính là cảm giác của một gia đình, là cảm giác được một người đặc biệt lúc nào cũng ở ngay đó, tại tổ ấm của hai người, mỉm cười chờ bạn quay trở về.
Tuy nhiên, có một người lại cố tình không thông hiểu cho tâm tư này của anh, lại thốt ra một câu vô cùng, vô cùng đáng đánh.
"Sao anh không đi luôn đi? Còn về đây làm gì nữa?"
Á à cái tên nhóc này gan thật, lại còn dám nói móc anh nữa chứ! Mới có gần sáu ngày không gặp mà đã lộng hành như vậy rồi. Thế là anh thẹn quá hoá giận quất luôn cho cậu một tràng.
"Tôi thích đi thì đi, không thích đi nữa thì về. Không cần nhờ đến cậu Lee Seokmin phải quan tâm!"
"Chứ không phải anh về nhà tìm được niềm vui mới rồi, nên đâu có màng quan tâm đến ai ở đất nước Hàn Quốc này nữa sao?"
"Em... Được, Lee Seokmin em giỏi lắm! Nếu em không muốn gặp anh nữa thì anh đi, không cần phải nói móc nói khoé như vậy đâu! Tạm biệt!"
Nói rồi anh dợm bước ra khỏi phòng, cũng chẳng thèm để ý đến cái tên nhóc đáng ghét kia nữa. Đúng là uổng phí tâm tư đi nhớ một người dưng. Cứ tưởng khi trở về rồi sẽ nhận được vòng tay ấm áp chào đón của người ta, vậy mà người ta đâu có cần, cũng đâu có nhớ đến anh đâu. Đúng là tự mình đa tình. Thì ra, bản thân cũng đâu có quan trọng trong lòng của người ta.
Jisoo thấy sóng mũi chợt cay cay, trong lòng lại nhiều thêm vài phần chua xót.
Rồi bỗng đâu một bàn tay to lớn bất chợt nắm lấy tay anh và níu anh ở lại.
"Em xin lỗi... Jisoo đừng giận có được không?"
Hứ! Rõ ràng đuổi người ta đi cho đã bây giờ mới xin lỗi sao. Anh không phải người muốn gọi đến thì đến, muốn gọi đi thì đi đâu.
Tóm lại một câu là anh mặc kệ. Nghĩ vậy Jisoo bèn giật tay mình ra khỏi cái bàn tay to lớn kia, mặc cho nó có ấm áp và quen thuộc đến thế nào đi nữa.
"Anh không muốn nhìn mặt em thật sao? Tại anh không hiểu cái cảm giác chờ đợi tin tức của một người nó bức bối, khó chịu đến thế nào đâu. Gọi điện mà người ta không bắt máy, nhắn tin người ta cũng không trả lời, giống như bản thân đột nhiên bị vứt bỏ sang một bên mà không hề biết bản thân đã làm sai lỗi gì..."
"Đồ ngốc! Vậy tại sao gặp được anh rồi lại không chịu hỏi anh hả? Em có hiểu cái cảm giác cực kì mong chờ được gặp một người cuối cùng lại bị người đó thẳng thừng đuổi đi là hụt hẫng đến thế nào không?" - Jisoo hiểu tất cả những lời cậu nói chứ, nhưng đây đâu phải do anh cố tình tránh mặt cậu. Anh cũng nhớ cậu nhiều lắm mà, nhớ cả giọng nói, cả nụ cười, cả vòng tay ấm áp luôn ôm chầm lấy anh nữa.
"Sau này cấm không bao giờ được đuổi anh đi nữa, nghe chưa hả Lee Seokmin?" - Anh quay lại rồi híp mắt đe doạ cậu.
Seokmin nghe vậy liền bật cười vui vẻ mà giơ ba ngón tay lên trời: "Em xin thề!"
Jisoo nghe lời người nào đó thề liền mỉm cười vui vẻ rồi ra lệnh: "Lại đây!"
Seokmin không hiểu ý anh nhưng vẫn ngoan ngoãn mà tiến gần về phía người thương của cậu.
Giọng nói của Jisoo lần nữa lại vang lên: "Mau ôm anh lẹ đi!" - Nói rồi liền vươn hai tay ra phía trước.
Mà cái con ngựa ngu ngốc trước mặt anh lại đứng ngốc ra hết mấy giây mới tiêu hoá nổi những lời anh vừa nói, lúc đó mới vội vội vàng vàng nhào tới ôm thật chặt anh vào lòng của cậu.
Hừm! Chỉ tại cái ôm này thoải mái quá nên mới tha cho cậu cái tội ngốc nghếch khờ khạo, đồ ăn đã dâng lên tới miệng rồi mà còn không chịu ăn nữa.
"Còn thiếu cái gì nữa biết không?" - Anh tiếp tục gặng hỏi Seokmin.
Ngưng hết mấy giây Seokmin mới hiểu được ý của anh, ngay lập tức cậu liền nở nụ cười thật tươi mà siết chặt thêm vòng tay đang ôm anh của mình.
"Nhớ chứ! Mừng Jisoo của em đã về!"
Jisoo vừa nghe vậy liền bật cười vui vẻ rồi mới vòng tay ra sau đáp lại cái ôm của người trước mặt.
Tha cho em lần này đó Seokmin!
=====
Tuy nhiên Seokmin không hề biết rằng tội chết có thể miễn nhưng tội sống khó tha. Jisoo là người rất thù dai cho nên tên nhóc cậu đừng tưởng rằng như vậy là xong đâu nhé.
Tối hôm đó Jisoo ôm mền ôm gối di cư sang phòng của Jeonghan tá túc, mặc kệ cho tên nhóc mặt ngựa kia đứng trước cửa nài nỉ van xin thiếu điều trải chiếu cầm ba nén nhang lạy lục anh cũng không thèm quan tâm.
Seokmin đứng bên ngoài cánh cửa phòng của Jeonghan hyung mãi mà vẫn không hiểu tại sao Jisoo của cậu lại dọn sang đây ngủ, rõ ràng lúc chiều anh đã tha thứ cho cậu rồi mà.
Trong lúc Seokmin đang mải suy nghĩ thì bất chợt cánh cửa phòng bật mở tung ra. Cậu còn chưa kịp mừng rỡ thì đã thấy khuôn mặt hận không thể giết người của Seungcheol bước ra. Kéo theo sau là tiếng đóng cửa "rung trời lở đất".
"SEOKMIN!!! HÔM NAY EM CHẾT CHẮC RỒI!!!"
=====
Ở trong phòng lúc này, Jeonghan và Jisoo ôm bụng cười nghiêng ngả, cái này người ta gọi là "mượn tay giết người" đó.
Jeonghan chỉ việc lấy cớ an ủi "tâm hồn bé bỏng" của Jisoo mà đuổi Seungcheol ra khỏi phòng, thì tự khắc sẽ có người "thay trời hành đạo" thôi.
===== END =====
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip