Tinder

Ngày thứ 13 kể từ khi chia tay...

Kwon Soonyoung đã trải qua một mối tình không mấy trọn vẹn. Mỗi khi tan làm, anh chỉ biết nép mình nơi góc khuất của tiệm cà phê mà hai người từng lui tới. Ngón tay anh đặt trên bàn phím, nhưng ánh mắt lại rơi vào khoảng không vô định. Anh không biết nên nhìn vào chỗ nào mới phải. Đâu đâu cũng đầy ắp những kỉ niệm khiến nước mắt anh nhoè mi, bần thần nghĩ về người cũ với bao nhiêu dự định còn dang dở.

Ngày thứ 371 kể từ khi chia tay...

Thời gian chữa lành tất cả. Một năm. Có lẽ đã đủ để anh cam tâm chôn sâu bóng hình người kia vào dĩ vãng. Có lẽ đã đủ để anh mở lòng, để anh được yêu một lần nữa. Nhưng thành thật mà nói thì, anh không biết phải bắt đầu từ đâu nữa. Anh có tâm sự điều này với Choi Seungcheol.

- Chú thử quẹt Tinder đi.

- Tinder ấy ạ?

- Ừ.

- Nơi con người ta tán tỉnh nhau chỉ để 419?

- Đừng tiêu cực như vậy chứ. Nếu sử dụng đúng cách, biết đâu chú sẽ tìm được đúng người?

Thử một chút thì cũng chẳng chết ai. Nghe lời Choi Seungcheol, Kwon Soonyoung đã tạo tài khoản Tinder ngay tối hôm đó. Với người mù công nghệ như anh thì cũng phải mất một lúc để mày mò. Và trong khoảnh khắc đắn đo, anh đã lỡ tay quẹt sang bên phải.

Ngày thứ 385 kể từ khi chia tay...

Luôn là Seo Myungho chủ động nhắn cho anh. Kì lạ là anh không thấy phiền phức chút nào, bởi anh luôn sẵn sàng kể cho Seo Myungho nghe về cuộc sống thường ngày của anh. Seo Myungho sẽ để anh nhắn liên tục một tràng dài, rồi chen vào vài câu bình luận. Seo Myungho không phải kiểu người trả lời cho có lệ, cậu tham gia vào câu chuyện của anh và không bao giờ để cuộc hội thoại rơi vào khoảng lặng. Kwon Soonyoung cảm giác cậu có phần tò mò về thế giới của anh. Lòng anh râm ran khi nghĩ vậy. Là vì ít nhất cũng có người quan tâm đến anh trong thế giới cuồng loạn này?

Ngày thứ 400 hay ngày thứ 403 sau khi chia tay nhỉ...

Anh đã không còn ghé tiệm cà phê đó nữa rồi, có vẻ đây là một chuyển biến tích cực nhỉ? Nhưng Seo Myungho vẫn chưa nhắn tin cho anh. Trong đầu anh vẽ ra cả ngàn lí do để biện hộ cho sự bất thường ấy. Tăng ca? Điện thoại hết pin? Hay chỉ đơn giản là cậu chán anh rồi?

Anh đã quên mất một điều. Anh và cậu chỉ là bạn qua mạng. Cả hai còn không rõ mặt mũi người kia ra làm sao, chỉ cùng nhau nói dăm ba câu chuyện phiếm mà anh đã tơ tưởng đến những tháng ngày xa xôi phía trước?

Tròn 1 tháng kể từ khi biết em...

Kwon Soonyoung say quắc cần câu, lại nhớ da diết những dòng tin nhắn hỏi han của người nọ. Vừa cởi giày ra là anh đã vớ lấy điện thoại, ấn gọi cho Seo Myungho.

Giọng cậu nhẹ nhàng quá, như gãi ngứa trong lòng anh. Cậu đang lo lắng cho anh kìa. Anh có nên khiến bản thân trở nên thảm hại hơn không? Trời ơi, anh khao khát được cậu vỗ về đến phát điên rồi!

- Tại sao mấy hôm nay em không nhắn tin cho anh? - Kwon Soonyoung sụt sịt.

- Điện thoại bị trục trặc nên em đem đi sửa ấy. - Seo Myungho dỗ dành - Anh đợi tin nhắn của em suốt mấy ngày hôm nay à?

- Không... - Kwon Soonyoung bĩu môi - Anh không có.

Kwon Soonyoung có thể nghe thấy tiếng cười khúc khích của Seo Myungho ở đầu máy bên kia.

- Soonyoung nói dối dở tệ.

- ...

- Nhưng em có thể nghe Soonyoung nói cả ngày. Giọng của anh đáng yêu ghê.

- Em thực sự nghĩ vậy sao?

- Ừ. Ngay cả con người anh cũng đáng yêu nữa.

- Thật vậy, tại sao người đó lại bỏ rơi anh?...

Seo Myungho lặng người đi, chợt hiểu được phần nào câu chuyện của Kwon Soonyoung.

- Anh nói linh tinh đó. Em đừng để ý.

- Soonyoung...

- Anh buồn ngủ rồi.

Đây là lúc cậu chúc anh ngủ ngon, điều mà bất cứ người bạn qua mạng nào cũng sẽ làm khi người còn lại tỏ ý không muốn trò chuyện nữa. Cậu không cần phải biết về người đó, cũng như cậu không cần phải biết về anh. Mối quan hệ qua mạng chỉ mong manh vậy thôi. Chúng sẽ nhạt dần, nhạt dần, cho đến khi cả hai ngừng liên lạc, biến mất khỏi cuộc sống của nhau. Anh và cậu cũng không ngoại lệ.

- Em sẽ không chúc anh ngủ ngon đâu Soonyoung.

- Nhưng anh buồn ngủ rồi?

- Anh chưa. Em cam đoan là anh vẫn đang tỉnh như sáo, còn lòng anh thì nặng trĩu. Vì người đó. Nếu em chúc anh ngủ ngon thì em quả là một kẻ vô tâm vì chẳng ai có thể ngủ ngon với tâm trạng như thế cả.

- Anh chỉ là một người bạn qua mạng, em không cần lo cho anh đến vậy đâu.

- Nghe này Soonyoung. Anh sẽ không đi ngủ. Và em cũng vậy. Anh sẽ kể em nghe, bất cứ điều gì khiến anh phiền lòng.

- Myungho. Em chẳng là gì của anh, và anh cũng chẳng là gì của em cả!

- ...

- Myungho, a-anh không có ý đó.

Seo Myungho cúp máy. Kwon Soonyoung chợt cảm thấy chới với như mất đi một điểm tựa vô hình.

2 tháng...

"Em ấy sẽ liên lạc lại với mình. Sớm thôi. Kể cả em ấy không liên lạc lại với mình thì mình cũng vẫn ổn."

2 tháng 10 ngày...

"Mình nhớ em ấy. Nhưng mình không thể là người mở lời trước sau tất cả những gì mình đã nói với em ấy được."

3 tháng...

"Mình sắp phát điên rồi..."

Kwon Soonyoung bật dậy, vớ đại một bộ quần áo để mặc ra đường. Anh sẽ đến tiệm cà phê đó, nỗi đau thuở trước sẽ lại ùa về, và Seo Myungho sẽ chỉ còn là một ngọn gió mát lành thoáng qua đời anh. Anh biết ơn ngọn gió ấy vì đã xoa dịu anh. Nhưng cũng chỉ đến vậy thôi, cũng chỉ vô tình, chóng vánh như bao ngọn gió khác trên trái đất này.

Anh chạy một mạch đến tiệm cà phê. Lẽ ra anh không nên hấp tấp như vậy, cứ bình thường mà đi thì đã chẳng xảy ra chuyện rồi.

- Tôi rất xin lỗi! Cậu có ổn không?

Kwon Soonyoung vội vàng đỡ người nọ dậy. Anh lỡ va phải cậu trai này ở ngã rẽ, cách tiệm cà phê khoảng chừng mười bước chân. Bấy giờ anh mới nhận ra, anh khẩn trương đến vậy là vì anh muốn nhanh chóng quên đi Seo Myungho. Nhưng chạy trời sao khỏi nắng. Tiệm cà phê đã rất gần rồi, anh có thể thấy biển hiệu sơn màu gỗ, bảng menu nhám đen được dựng ở trước cửa, nhưng những gì là của người cũ vẫn chưa hiện về. Bởi Seo Myungho đã sớm chiếm lĩnh tâm trí anh. Trong mắt anh không còn ai ngoài Seo Myungho.

- Anh Soonyoung?

Ngay khi cậu trai đó cất lời, anh đó biết đó là Seo Myungho. Đã không biết bao nhiêu lần giọng nói của cậu trở đi trở lại trong giấc mơ của anh. Anh cất giữ thanh âm đẹp đẽ ấy trong tim mình, vẫn luôn hi vọng một ngày anh có thể nghe thấy một lần nữa.

- Myungho, anh...

- Anh đang vội thì phải? Em xin phép đi trước.

Seo Myungho cúi gằm mặt, xốc lại chiếc túi trên vai rồi rảo bước khuất khỏi tầm mắt của Kwon Soonyoung.

- Myungho à, anh sai rồi. Anh không nên nói như vậy.

Anh nắm lấy tay cậu, thật chặt như sợ cậu sẽ lại biến mất như 2 tháng trước đó.

- Cũng không hẳn đâu. Chúng ta chỉ là bạn qua mạng là sự thật mà. - Seo Myungho cay đắng nói.

- Em còn hơn cả một người bạn, Myungho ạ. Anh không muốn chúng ta cứ vậy mà bước khỏi cuộc sống của nhau đâu.

Seo Myungho quay người lại, để tay của anh trượt vào lòng bàn tay của cậu.

- Em biết anh Cheol. Em có tâm sự với anh ấy về anh, em không nói cụ thể tên tuổi của anh nhưng anh Cheol đã lập tức đoán ra được đó là anh. Rồi em hỏi anh Cheol những chỗ anh hay lui tới, nên anh Cheol bảo em thử tới tiệm cà phê đằng kia xem. Em đã phân vân rất nhiều lần. Nếu thật sự gặp được anh thì em nên làm gì? Em cứ dùng dằng mãi, cho đến hôm nay em mới hạ quyết tâm đến đây. Nhưng em đã chờ cả ngày mà chẳng thấy anh đâu.

- Là vì lâu lắm rồi anh không đến tiệm cà phê đó. Đây là lần đầu tiên anh trở lại con đường này sau 3 tháng.

- Điều gì khiến anh vội vã vậy?

- Nói ra thì dài, nhưng đến cùng thì là vì em đó.

Cậu nghiêng đầu, không hiểu ý anh đang muốn nói là gì. Thấy vậy, anh cười xoà, tự nhủ một ngày nào đó sẽ giải thích cho cậu.

- Em hỏi những chỗ anh hay lui tới là nhằm mục đích gì vậy?

- Chỉ là em muốn gặp anh thôi. Người mà hơn-cả-một-người-bạn của em ấy.

Kwon Soonyoung bật cười, chợt cảm thấy từ nay về sau tiệm cà phê đó anh đến hay không đến nữa cũng chẳng quan trọng. Anh đã được chữa lành rồi.

26.07.23

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip